*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Thấy Cầu Quý không lên tiếng, sắc mặt còn không tốt, Lý Thu Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Mình sao vậy?"
Nhéo lòng bàn tay, Cầu Quý lấy lại tinh thần, tiến lên đỡ vai Lý Thu Nguyệt, nói một cách ấm áp: "Thuốc đắng dã tật, uống vào thì mới có thể tốt lên được."
Lý Thu Nguyệt nhíu chặt mi tâm: "Đạo lý thì em hiểu hết, nhưng thuốc này quả thật..." Đối diện với ánh mắt không tán thành của phu quân, nàng ta hơi buồn bực: "Mình nói thì nhẹ nhàng lắm, mình uống cho em xem thử?"
Đi tới gần, Cầu Quý chỉ ngửi thấy mùi hương thoảng nhàn nhạt từ chén thuốc, mang theo mùi hơi đắng, không hề khó ngửi. Nhưng thê tử cũng không phải là kiểu người bụng đang đói, có người mời ăn lại kêu no mà từ chối, nửa năm nay cũng đã uống không ít thuốc đắng, đối với loại thuốc này là khó xử như vậy... Hắn ta xích lại gần cầm thìa múc, nước thuốc sền sệt như máu nổi bật trên thìa trắng, càng thêm đặc, hắn ta lắc lắc, phát hiện ra không còn là nước nữa mà hơi giống trạng thái thạch. Hắn ta cắn một cái, trong miệng lập tức tràn đầy vị chua, ngoài ra, tất cả đều là vị sắt nồng đậm.
Hắn vội vàng bưng nước lên uống, nước vào miệng, mùi vị vẫn thế, chỉ là phai nhạt đi một chút.
Lại thêm mấy ly nước nữa, vị sắt đã không còn nhưng vị chua lại không hề giảm.
Cầu Quý nhìn chén trà, lại nhìn chén thuốc kia, chỉ một ngụm nhỏ thôi mà đã đắng chát như vậy, nếu như uống hết, một ngày còn uống ba lần, chỉ sợ trong miệng ngoại trừ vị chua thì không còn vị gì khác. Cũng chẳng trách thê tử từ trước đến nay có thể chịu đắng lại khó xử như vậy. Hắn ta đặt thìa xuống: "Bảo đại phu thêm chút dược liệu khác, trung hòa vị chua này đi."
Lý Thu Nguyệt thở ra một hơi thật dài: "Em nói rồi. Nhưng đại phu nói như thế này là dược hiệu tốt nhất, nếu thêm cái khác, một ngày mà em không uống được ba cây thì càng thêm suy yếu."
Nghe đến ba cây, Cầu Quý lại nghĩ tới một ngàn lượng một cây, trong lòng mơ hồ co rút đau đớn. Nếu như mua từ tay em vợ thì vẫn không phải là kế lâu dài.
Thấy hắn ta im lặng, Lý Thu Nguyệt tò mò hỏi: "Mình sao vậy?"
Sắc mặt nàng ta tiều tụy, cả người vô cùng yếu ớt, Cầu Quý làm sao có thể lấy chuyện tiền bạc ra làm phiền nàng ta chứ.
Để nàng ta biết được giá dược liệu, nàng ta chắc chắn sẽ không muốn cứ uổng phí đưa nhiều bạc như vậy cho phủ Nam Hầu, sẽ sinh ra thêm sự cố.
Hiện tại phủ Nam Hầu đã thất vọng về phu thê bọn họ, hôm nay Lục thị mặc cho con gái hét giá với hắn ta, nếu như còn thêm chuyện, em vợ tùy hứng, nếu như chọc giận nàng nữa, nói không bán là không bán thì mới thật sự là chặt đứt con đường cuối cùng.
Nghĩ đến những thứ này, Cầu Quý lắc đầu, đứng lên nói: "Ta đi hỏi đại phu xem có thể nấu dễ uống hơn một chút hay không. Nhưng mình vẫn phải uống thuốc..." Cuối cùng cũng không nhịn được mà nói thêm một câu: "Dù sao dược liệu cũng không dễ kiếm."
Nói xong, hắn ta nhanh chóng đi ra ngoài.
Cầu Quý tự mình đi đến nhà trồng hoa, ôm chậu hoa vừa mới bỏ vào đó đi đến chỗ ở của đại phu tại tiền viện: "Thuốc này chúng ta có thể tự trồng không?"
Đại phu đang mài thuốc, nghe vậy thì gật đầu: "Ban nãy tôi đã nhìn kỹ, dược liệu này không quá kén chọn đất hay thời tiết, muốn nuôi cũng không khó lắm."
Cầu Quý thở dài một hơi: "Vậy thì chúng ta tự trồng."
Đại phu hơi khó xử: "Nhưng cái này... Không nói đến việc chúng ta có thể trồng cho nó sống được hay không, chỉ với cái chậu trong tay ngài thôi, ít nhất cũng phải dưỡng năm năm, khó khăn lắm mới có thể làm thuốc được."
Cầu Quý: "..."
Nói cách khách, cho dù tất cả đều thuận lợi, có thể trồng thuốc ngay thì trong vòng năm năm đều phải ra ngoài mua.
Hắn ta hơi lo lắng: "Lỡ như ta không mua được thì sao?"
Mặc dù Cố Tu Cẩn tặng cho em vợ một lần năm chậu, nhưng không có nghĩa là trong phủ An Tây Hầu chắc chắn có nhiều. Lỡ như bản thân hắn vốn đã không có bao nhiêu, vì nhìn trúng em vợ nên mới tặng thì sao?
Mỗi ngày ba cây, nếu như phủ An Tây Hầu cũng không có nhiều cây như vậy thì chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Thu Nguyệt chịu khổ hay sao?
Thật ra bây giờ nàng ta đã khổ lắm rồi, nếu không lấy được thuốc, có lẽ sẽ...
Đại phu thở dài một hơi: "Thế tử, ngài biết con người tôi nói chuyện thẳng thắn mà, tôi cũng không dám giấu ngài, thuốc này dùng rễ làm thuốc còn bổ máu hơn những loại thuốc trước kia, nếu như phu nhân dừng thuốc thì sẽ không tìm được vật thích hợp hơn thay thế. Sẽ chỉ suy yếu nhanh hơn trước đó thôi, nhiều thì bảy tám ngày, ít thì hai ba ngày sẽ yếu dần rồi chết."
Đầu óc Cầu Quý ong lên, đột nhiên cảm thấy trước mặt mà một mảng tối om.
Hắn ta đặt chậu xuống, nói: "Cái này để ở đây, cho phu nhân dùng vào buổi tối."
Vội vã ra khỏi viện của đại phu, hắn ta dặn dò tùy tùng: "Chuẩn bị xe ngựa!"
Ngồi lên xe ngựa, người đánh xe hỏi: "Thế tử muốn đi đâu?"
Cầu Quý xoa ấn đường: "Đi phủ An Tây Hầu."
Hai Hầu phủ liền kề nhau, đi một khắc đồng hồ là đến. Tùy tùng đi đến chỗ người gác cổng thông bẩm, hình như đã tranh chấp vài câu. Sau khi trở về thì vẻ mặt lo lắng: "Thế tử, Hầu gia không ở trong phủ, người gác cổng cũng không biết ngài ấy đã đi đâu."
Trái tim Cầu Quý nặng trĩu: "Đi đến phủ Nam Hầu!"
Một ngày chạy đến nhà vợ hai chuyến, Cầu Quý và Lý Thu Nguyệt đã thành thân được mười năm vẫn chưa từng ân cần như vậy.
Tô Duẫn Yên vừa dùng bữa trưa xong chuẩn bị về phòng, bên ngoài có người đến bẩm báo.
Lục thị nhíu mày: "Sao lại đến nữa? Có phải bệnh tình của Thu Nguyệt trở nặng không?"
Cầu Quý lại đi vào với vẻ mặt sầu lo, sau khi vào cửa thì khom người hành lễ: "Nhạc mẫu, đại phu đã xem qua thuốc kia, mỗi ngày Thu Nguyệt phải dùng ít nhất ba cây, hơn nữa dược hiệu của thuốc này tốt hơn, không có vật thay thế, con muốn hỏi Thu Ngữ xem, trong phủ An Tây Hầu có dược liệu dư không?"
Tô Duẫn Yên kinh ngạc, không ngờ một ngày phải dùng ba cây, trong lòng nàng bấm ngón tay tính toán, chợt cảm thấy trước mặt sáng lấp lánh.
Đây là sắp phát tài rồi!
Nhưng mặc dù trong vườn của Cố Tu Cẩn nhiều cây cũng không có nghĩa là người ta muốn bán, trước đó Cầu Quý tìm tới cửa, hắn đã từ chối rồi. Có thể thấy được hai nhà này chắc là có chút khúc mắc, càng khỏi nói đến sau đó phu thê Cầu Quý còn tính kế để người ta cầu hôn mình, thù hận càng sâu.
Hai người đúng là vị hôn phu vị hôn thê, nhưng nàng tự mình biết mình, sẽ không tùy tiện làm chủ thay người ta: "Ta không biết."
Cầu Quý vội nói: "Thu Ngữ, em nhất định phải hỏi giúp chị em. Coi như anh xin em!
Thái độ thành khẩn, không thể không nói, hắn ta thật lòng với Lý Thu Nguyệt.
Tô Duẫn Yên suy nghĩ một lúc: "Ta sẽ hỏi giúp anh."
"Đa tạ!" Cầu Quý lại hành lễ: "Thuốc chỗ chị em không đủ dùng cho ngày mai, có thể nhanh một chút không?"
Tô Duẫn Yên cũng không muốn Lý Thu Nguyệt chết, chết rồi thì đi đâu kiếm nhiều bạc như vậy chứ?
Lập tức nói: "Bây giờ ta đi hỏi giúp anh."
Nàng lanh lẹ như vậy, ngược lại khiến Cầu Quý hơi bất ngờ, đột nhiên cảm thấy thê tử nói không sai, em vợ chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, bản tính vẫn thiện lương.
Tô Duẫn Yên thiện lương tìm giấy bút, viết một bức thư cho Cố Tu Cẩn, nói rõ mình đã bán thuốc, một ngàn lượng một cây. Hỏi hắn có sẵn lòng hay không, cuối cùng còn thêm một câu, không cần miễn cưỡng.
Người hầu đi gửi thư, Cầu Quý không có ý cáo từ, chắp tay sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
Lục thị thuận miệng nói: "Hầu gia không nhất định ở trong phủ, cho dù nhìn thấy thư thì cũng không chắc sẽ trả lời ngay. Hay là ngươi về trước đi, ta nhận được tin lại cho người thông báo với ngươi?"
Cầu Quý xua tay: "Con ở đây chờ!"
Lục thị bất đắc dĩ: "Dùng bữa chưa?"
Cầu Quý: "..." Thật sự chưa dùng.
Từ buổi sáng đến bây giờ hắn ta cứ bận mãi, chỉ uống một miếng thuốc nhỏ, lúc này trong miệng vẫn còn đầy vị đắng chát.
Lục thị thấy thế thì dặn dò người hầu chuẩn bị đồ ăn, Cầu Quý ăn cơm cũng thấy đắng, căn bản không nếm ra được mùi vị, nhanh chóng dùng bữa xong, người hầu còn đang dọn bát đũa xuống thì Cố Tu Cẩn đã hồi âm.
Chữ viết trong thư tràn đầy sức sống, tiêu sái phiêu dật, rất có khí phách, Tô Duẫn Yên còn tán thưởng. Lục thị ở bên cạnh đến gần xem, kinh ngạc nói: "Hai ngàn lượng một cây?"
Cầu Quý: "..."
Hắn ta đột nhiên khó chịu, nếu như thư nằm trên tay nhạc phụ, hắn ta nhất định sẽ đến gần để xem.
Thế nhưng người cầm thư là nhạc mẫu, là em vợ, hắn ta đành phải nhịn.
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lục thị, Tô Duẫn Yên mới xem nội dung, trong đó quả nhiên viết nuôi trồng dược liệu không dễ, hai ngàn một cây, không dối trên lừa dưới, có bạc thì đưa thuốc! Không thể ký sổ!
Đồng thời liên tục nhấn mạnh dược liệu không dễ nuôi, đẩy là vì nể mặt vị hôn thê nên mới nhịn đau từ bỏ vật yêu thích!
Tôn Duẫn Yên lặng lẽ cong môi, vội vàng kìm nén, đưa lá thư trong tay lên: "Tin tốt là hắn có thuốc, tin xấu là hơi đắt. Anh rể mua nổi không?"
Cầu Quý nhận lấy, xem kỹ một lần rồi chỉ muốn mắng chửi.
Cái quái gì mà nhịn đau từ bỏ vật yêu thích?
Thế nhưng người ta ở trên cơ mình, hắn ta đành phải thở dài một tiếng: "Cố Hầu gia cũng gian trá quá." Lại trả lời Tô Duẫn Yên: "Chị gái em đang chờ cứu mạng, không mua nổi cũng phải mua. Nhưng khó tránh khỏi hơi quá đáng, hai em đã là vị hôn phu vị hôn thê, nói đến thì cũng là người nhà, sao hắn có thể... Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ?"
Tô Duẫn Yên không thích nghe lời này, rút lá thư lại: "Hắn nể mặt ta nên mới bán cho anh, vì sao lại lợi dụng khi người khác gặp khó khăn thì chắc trong lòng anh rể biết rõ. Không muốn mua thì thôi."
Thấy em vợ tức giận, Cầu Quý vội nói: "Mua! Mua trước một trăm chậu!"
Tô Duẫn Yên kinh ngạc: "Anh rể quả nhiên giàu có. Giá tiền này..."
Cầu Quý cho rằng nàng muốn tăng giá, vội nói: "Đã nói rồi, không được thay đổi nữa!"
Nói xong, sợ bọn họ đổi ý, hắn ta lập tức cáo từ.
Hắn ta đi rồi, Tô Duẫn Yên nhìn rèm châu lay động, lắc đầu: "Con định nói hắn mua nhiều thì có thể giảm giá một chút, anh rể quả nhiên là người giàu có!"
Lục thị: "..."
Nếu để anh rể con biết thì sẽ đánh con đó được không?
Nghiêm mặt từ đấu đến cuối, con nói giảm giá cho hắn thì hắn dám tin à?
Cầu Quý đi ra ngoài, lên xe ngựa rồi về phủ, dự định xoay sở tiền chuyển thuốc về nhà rồi nói sau, lỡ như người ta đổi ý thì thật sự hết cách.
Vừa ra đến đường lớn chỗ phủ An Nam Hầu, chiếc xe ngựa hồng nhạt ở bên đường vén rèm lên, để lộ khuôn mặt dịu dàng của Lâm Dục: "Thế tử."
Trong lòng Cầu Quý có chút sốt ruột, nhưng hắn ta đã điềm đạm quen rồi, không làm ra được việc vung tay bỏ đi, đành phải dừng lại: "Cô Lâm có việc gì sao?"
Nụ cười Lâm Dục ngọt ngào: "Vẫn chưa đa tạ Thế tử lần trước đã giúp ta, nghe nói phu nhân Thế tử triền miên trên giường bệnh, chỗ ta có một cây thuốc bổ máu trăm năm, Thế tử xem xem có dùng được không?"
Nói xong thì đưa cái hộp qua.
Cầu Quý hơi bất ngờ, nếu là hôm qua, có lẽ hắn ta còn có thể vui vẻ, nhưng hôm nay đã có Huyết Hầu rồi nên không để ý lắm, đưa tay đẩy hộp về: "Chỉ là thuận tay mà thôi, cái này quý giá quá, còn xin cô Lâm cất đi."
Lâm Dục lại không nghe: "Từ nhỏ tình cảnh của ta đã long đong, ít có ai lộ ra thiện ý với ta, đối với ngài mà nói có lẽ chỉ là thuận tay, đối với ta mà nói... lại là sự dịu dàng hiếm có trong sinh mệnh, đáng để ghi nhớ cả đời, tặng quà đắt hơn nữa cũng là điều nên làm. Mẹ ta nói, làm người phải biết báo ơn..."
Giọng nói nàng ta càng ngày càng nhỏ: "Nếu như Thế tử không nhận, mẹ ta dưới suối vàng biết được thì nhất định sẽ trách ta, chỉ cần nghĩ đến là trong lòng ta đã bất an rồi."
Trên khuôn mặt của thiếu nữ ốm yếu tràn đầy thấp thỏm, Cầu Quý thấy nàng ta tự trách thì lập tức nói: "Ta nhận là được. Chỉ là vật này quý giá, nếu như sau này cô có chỗ nào cần ta giúp thì cứ nói thẳng."
Trong mắt Lâm Dục đột nhiên tràn đầy ý cười, như chứa đầy ánh sao: "Được!"
Khiến cho Cầu Quý hơi ngẩn ra.