*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Nghe thấy như vậy, Cầu Quý lên tiếng: "Đến đây."
Sau đó hắn nhìn về phía Tô Duẫn Yên, tha thiết dặn dò: "Đừng đi lung tung ở bên ngoài, về sớm một chút, tránh cho nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng."
Cái dáng vẻ trưởng bối dạy dỗ vãn bối này của hắn, nếu Tô Duẫn Yên còn nói một câu không cần anh quan tâm thì còn có vẻ như nàng không hiểu chuyện. Nàng đứng phía sau cửa sổ, cất giọng nói: "Anh rể này, nói thì ai chẳng biết nói? Nếu như anh thật sự lo lắng cho ta thì nên tự mình đưa ta về phủ chứ!"
Anh rể chính là anh trai, nhìn thấy em gái nhà mình ở bên ngoài một mình, chẳng phải nên đưa về sao?
Mọi người vốn cảm thấy lời này của Cầu Quý không có gì xấu, nhưng sau khi nghe Tô Duẫn Yên nói thì lập tức cảm thấy, sự lo lắng này của Cầu Thế tử chỉ là lời nói ngoài miệng thôi, hoàn toàn không hề có tâm, cho dù là dặn dò tùy tùng đưa về thì tốt xấu gì cũng xem như đã làm hết chức trách.
Cầu Quý thiếu kiên nhẫn, bên kia lại có việc gấp nên cũng lười để ý đến, trong mắt hắn, cô em vợ này chính là một cô gái bị chiều hư rồi. Nhất là hai ngày trước, vì nàng mà nhạc mẫu còn đánh thê tử... Phu thê An Nam Hầu sẵn lòng cưng chiều là chuyện của bọn họ, hắn không muốn hầu hạ đâu.
Mọi người thấy Cầu Quý không quay đầu lại thì càng cảm thấy, người anh rể này chỉ nói miệng cho hay thôi.
Tô Duẫn Yên đã dùng món xong, tìm người hầu bàn hỏi: "Ông chủ của ngươi có ở đây không?"
Người hầu bàn chớp mắt, nghiêng đầu nhìn vách tường bên trái.
Tô Duẫn Yên không nghĩ nhiều, còn tưởng là hắn đang nhìn xem đã bài trí đồ đạc bên đó hoàn hảo hay chưa, tiếp tục nói: "Ta tìm ông chủ của các ngươi có chuyện quan trọng thương lượng, còn mong ngươi thông báo giúp ta một tiếng."
Người hầu bàn hành lễ: "Tiểu nhân đi hỏi chưởng quầy xem sao."
Đây vốn là việc nên làm, Tô Duẫn Yên không làm khó hắn, nha hoàn Bồn Cảnh còn đưa túi tiền nói cảm ơn.
Tô Duẫn Yên ngồi trên lầu ba, nhìn sự hối hả bên dưới, nghĩ xem lát nữa có cần đi đến các y quán lớn hỏi có thuốc bổ máu hay không, tốt xấu gì cũng để Lý Thu Nguyệt sống thêm mấy ngày nữa.
*
Trong phòng sát vách, Cầu Quý vừa đi vào là đã thấy chàng trai trẻ tuổi trước cửa sổ, khoảng độ hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu mực thêu hoa văn chìm, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu trắng, lưng thẳng, mũi cao, mặt mày như vẽ, tướng mạo vô cùng đẹp vốn nên khiến người ta muốn thân thiết, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, môi mím lại, tự dưng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Cầu Quý vừa vào là cánh cửa phía sau đã đóng lại. Người trước mặt đây mặc dù nhỏ tuổi hơn hắn ta nhưng Cầu Quý không dám khinh thường, cộng thêm việc mình có chuyện cầu người ta nên khi hạ thấp người chào hỏi, hắn ta không khỏi khom lưng thêm một chút: "Đã khiến Hầu gia đợi lâu rồi."
Người đợi trong phòng chính là An Tây Hầu hiện tại, Cố Tu Cẩn, giọng nói du dương: "Cầu Thế tử không cần đa lễ, có chuyện gì cứ nói thẳng là được."
Vốn từ của Cầu Quý hơi ít, hắn ta và người trẻ tuổi trước mặt đây đã từng cùng là Thế tử Hầu phủ, nhưng Thế tử của Cố gia luôn ở biên cương, hai người không hề quen biết. Hơn nữa mặc dù người trước mặt còn trẻ nhưng đã làm Hầu gia vào năm năm trước sau khi tiền An Tây Hầu mất. Năm năm qua phủ An Tây Hầu cũng không vì lão chủ từ qua đời mà suy tàn, ngược lại uy thế còn lớn hơn lúc trước.
Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của người trước mặt, dù cho Cầu Quý tự nhận mình đối nhân xử thế khéo đưa đẩy thì cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Thấy Cầu Quý như đang trầm ngâm, Cố Tu Cẩn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay rót chén trà.
Động tác nhìn như nhẹ nhàng lại khiến Cầu Quý cảm thấy người trước mặt không muốn đợi lâu, sợ giây tiếp theo hắn sẽ bưng trà tiễn khách, trong lòng hắn ta càng nôn nóng, cắn răng, nói thẳng: "Nội tử bệnh nặng, đại phu nói cần phải có thuốc đại bổ mới điều trị thân thể được, tôi nghe nói quý phủ có một cây Huyết Hầu..." Nói xong, hắn ta mong đợi nhìn người trước mặt.
(*) Nội tử là tiếng xưng hô đối với người khác để chỉ người vợ của mình.
Cố Tu Cẩn nghiêng đầu: "Đúng là có."
Nghe vậy, trong lòng Cầu Quý nhất thời nắm chắc, vội nói: "Nội tử cần gấp thuốc này để cứu mạng, không biết Hầu gia có thể từ bỏ thứ yêu thích không?" Dừng lại một chút, hắn ta nói thêm: "Tôi biết Huyết Hầu quý giá, nếu như Hầu gia cần tiền hoặc món đồ quý giá nào đó, tôi chắc chắn sẽ dốc sức tìm được."
Cố Tu Cẩn khẽ cười: "Cầu Thế tử này, Huyết Hầu ở trong phủ của ta đã truyền lại trăm năm, tiên phụ khi bị thương nặng cũng không nỡ dụng, cứ muốn để lại cho ta, mọi người đều biết, Huyết Hầu ở trong tay tương đương với thêm một cái mạng. Ngươi mở miệng ra là muốn lấy cái mạng của ta mà đến phụ thân ta cũng không dám dùng, sợ là không phù hợp lắm đâu.
(*) Tiên phụ: Người cha đã chết.
Đây chính là không muốn cho rồi.
Dù sao thì hai nhà vốn cũng không qua lại nhiều, Lý Thu Nguyệt có quan trọng hơn nữa thì đối với Cố Tu Cẩn mà nói, dù thế nào cũng không bằng mạng của phụ thân hắn.
Trong lòng Cầu Quý hơi tối đi, hắn ta lại không muốn bỏ cuộc: "Tôi biết là yêu cầu đường đột, nhưng liên quan đến tính mạng của nội tử, cần gấp thuốc này, nếu Hầu gia có cầu mong gì, ngoại trừ chuyện triều chính, Cầu mỗ sẽ đồng ý hết."
Trong phòng trở nên yên tĩnh, trong bầu không khí tĩnh mịch, chỉ cảm thấy thời gian cực kỳ dài, Cầu Quý nôn nóng đến mức trong lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi. Cố Tu Cẩn mới nói: "Ta không thiếu người làm việc giúp ta."
Trái tim Cầu Quý chìm xuống tận đáy, khắp người lạnh lẽo: "Hầu gia..."
Cố Tu Cẩn đưa tay: "Ta còn có việc, mời Thế tử về cho."
Cửa mở ra, có tùy tùng đứng ở cửa chìa tay ra, sắc mặt Cầu Quý xám xịt, chưa lấy được thuốc kia, hắn ta không dám, cũng không muốn chọc giận người trước mặt, đành phải chán nản rời đi.
Hắn ta vừa đi, tùy tùng bên cạnh đã đi vào, bẩm: "Hầu gia, cô hai phủ Nam Hầu muốn gặp ngài."
Cố Tu Cẩn xua tay: "Không gặp."
Tùy tùng lui ra, đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng nói của cô cái vừa rồi: "Anh rể, anh sao vậy, giống như đánh phấn trắng vậy." Tốc độ nói nhanh, giọng nói thanh thúy, trong giọng nói tràn đầy sự sung sướng, tựa như rất muốn thấy anh rể ăn quả đắng.
Cố Tu Cẩn nghiêng đầu nghe: "Mời nàng ấy vào."
Tùy tùng lui ra ngoài.
Cầu Quý ở bên ngoài mang sắc mặt khó coi, lại nghe thấy lời này của em vợ, đột nhiên tức giận: "Cả ngày chỉ biết chơi bời, ngoại trừ khiến Thu Nguyệt lo lắng thì ngươi còn biết làm gì nữa? Còn không mau về nhà?"
Tô Duẫn Yên âm thầm liếc mắt: "Chị ấy cũng đã bỏ độc ta rồi, còn lo lắng cho ta à?"
Lại một lần nữa nhắc đến bỏ độc, tôi tớ trên hành lang đều tò mò nhìn sang, Lý Ngu Nguyệt vốn đã bệnh nặng không gượng được lâu nữa, nếu như những chuyện đó bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ để lại tiếng xấu. Cầu Quý tức giận không thôi, đang muốn nói rõ ràng với nàng thì cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, tùy tùng đến hành lễ với Tô Duẫn Yên: "Cô hai, chủ tử nhà chúng ta đúng lúc có thời gian rảnh, cô còn gặp không?"
Tô Duẫn Yên hơi kinh ngạc, không ngờ người vừa nãy Cầu Quý gặp chính là An Tây Hầu, nếu nói như vậy, vừa rồi hắn ta suy sụp như vậy chắc là bị từ chối rồi nhỉ?
Cầu Quý đường đường là Thế tử, số tiền có thể bỏ ra nhiều hơn nàng, hắn ta mà cũng bị từ chối, nàng đi thì có lẽ cũng không có hy vọng gì. Tô Duẫn Yên không vững tâm, lúc chậm rãi bước ra ngoài đi qua Cầu Quý thì nghe hắn ta hỏi: "Ngươi và An Tây Hầu có giao tình? Ngươi tìm hắn làm gì?"
Tô Duẫn Yên dừng lại: "Không có giao tình."
Cầu Quý nói ngay: "Em có thể giúp chị gái em xin thuốc..."
Tô Duẫn Yên không đáp lời hắn ta, trực tiếp đi ngang qua, bước vào cánh cửa ở phòng bên cạnh.
Nhìn thấy Cố Tu Cẩn, ánh mắt Tô Duẫn Yên sáng lên, chỉ cảm thấy cả phòng rực sáng, đẹp quá! Đáng tiếc sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn, đủ loại suy nghĩ trong lòng tiêu tan hết, nàng tiến lên khẽ chào: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi đang có chuyện muốn gặp Hầu gia, đúng lúc ngài lại ở đây."
Cố Tu Cẩn thấy nàng hoạt bát thì không nhịn được cười: "Cô tìm ta có chuyện gì?"
"Đồ ăn của quán rất ngon, sắc hương vị đều đủ. Điểm tâm cũng không tệ, không biết Hầu gia tìm đầu bếp từ đâu?"
Mặc dù Tô Duẫn Yên cảm thấy cây Huyết Hầu kia không quý giá như trong truyền thuyết, nhưng dù sao cũng là vật mà phủ An Tây Hầu cất giữ, Lý Thu Ngữ và người trước mặt dây chỉ gặp nhau vài lần, mà nàng thì càng là lần đầu tiên gặp, đương nhiên không thể cho rằng thể diện của mình lớn đến mức mở miệng đòi bảo vật mà người ta cất giữ.
Trên thực tế, khi nhìn thấy Cầu Quý bị từ chối, nàng đã cảm thấy mình đường đột rồi. Nhất là sau khi nhìn thấy người trước mặt, nàng đã không còn ôm hy vọng gì với thuốc của phủ An Tây Hầu nữa.
Không nghĩ tới nàng lại hỏi việc này, Cố Tu Cẩn có chút bất ngờ, cười nhạt nói: "Cô hai thích là được."
Tô Duẫn Yên: "..." Cuộc trò chuyện bị đưa vào ngõ cụt luôn rồi.
Cô gái trước mặt có ánh mắt linh động, nhìn dáng vẻ của nàng là biết đang tìm chuyện để nói, Cố Tu Cẩn lên tiếng: "Nghe nói chị gái cô bệnh nặng?"
Tô Duẫn Yên thản nhiên đáp: "Đúng vậy." Người trước mặt biết rõ thân phận của mình, vừa rồi lại gặp Cầu Quý, bản thân Lý Thu Ngữ cũng không quen với hắn, còn chưa gặp mặt mà có lẽ hắn đã đoán được mục đích đến của mình rồi, cũng đã mở lời rồi, Tô Duẫn Yên đương nhiên sẽ không khách sáo: "Nghe nói phủ Tây An Hầu có một cây Huyết Hầu, không biết Hầu gia có sẵn lòng từ bỏ thứ mình yêu thích không?"
Cố Tu Cẩn hào hứng, trêu chọc nàng nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"
Tô Duẫn Yên: "..." Nếu như không thì ngài nhắc chuyện này làm gì vậy!
"Vậy thì cũng bình thường, dù sao cũng là đồ của ngài mà." Tô Duẫn Yên đã từ bỏ Huyết Hầu, trên đời này có nhiều thứ bổ máu như vậy, dựa vào hai Hầu phủ lớn thì có lẽ có thể tìm được một vài dược liệu khiến Lý Thu Nguyệt kéo dài tính mạng.
Nếu như không tìm được, vậy thì để Lý Thu Nguyệt chết là được rồi.
Dù sao bây giờ Cầu Quý cũng không có nhảy xuống nước cứu người, Lục thị lại giận con rể, sẽ không để nàng làm kế thất nữa đâu.
Thấy nàng bỏ cuộc, Cố Tu Cẩn bật cười, tiếp tục trêu chọc nàng: "Muốn ta từ bỏ vật yêu thích cũng được, cô thuyết phục ta đi!"
Tô Duẫn Yên im lặng: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chị gái và anh rể tôi tình cảm sâu nặng, ngài nỡ lòng nào nhìn bọn họ uyên ương mất bạn sao?"
Cố Tu Cẩn lắc đầu: "Tình cảm của bọn họ có sâu đậm hay không, có mất bạn hay không thì liên quan gì đến ta, lời khuyên này của cô chả có chút thành ý nào cả."
Tô Duẫn Yên: "... Tôi ít đọc sách, không khuyên nhủ sâu xa được."
Nàng chỉ nghe nói An Tây Hầu lạnh lùng, chưa từng nghe nói hắn là người khó chơi như vậy.
Nụ cười bên môi Cố Tu Cẩn càng sâu thêm: "Khuyên thêm chút nữa thử xem."
Tô Duẫn Yên: "..." Người này đang trêu chọc nàng đúng không?"
Nàng hỏi thẳng: "Ngài muốn thế nào thì mới đồng ý cho mượn thuốc đây?"
"Hầu gia bận rộn công vụ, nếu thật sự không muốn thì tôi không lãng phí thời gian của ngài nữa."
Nàng đưa tay chào một cách tự nhiên hào phóng: "Cáo từ."
Nói xong thì xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến giọng nam du dương: "Cô không muốn cứu chị cô à?"
"Muốn chứ!" Tô Duẫn Yên thản nhiên: "Nhưng ý trời là như thế, không cứu được chính là không cứu được, tôi có thể làm sao đây?"
Cố Tu Cẩn nhìn nàng, quan sát từ trên xuống dưới hồi lâu rồi dặn dò nói: "Tiễn cô hai ra ngoài."
Tô Duẫn Yên ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Cầu Quý chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy nàng là hỏi ngay: "Em đề nghị chưa? Thế nào rồi?"
Tô Duẫn Yên lắc đầu: "Không muốn."
Vẻ mặt Cầu Quý thoáng cái thất vọng, lại có chút bất ngờ: "Anh cho rằng sau khi chị gái em làm hại em, em sẽ không giúp chị ấy xin thuốc nữa."
Vừa rồi ở trước mặt người ngoài, nàng còn mấy lần nhắc đến chuyện hạ độc, nếu như chuyện độc hại em gái bị truyền ra, một trong song thù là Lý Thu Nguyệt nhất định sẽ bị hao tổn thanh danh.
Nhưng nàng lại xin thuốc... Cầu Quý thở dài: "Chị gái em bệnh nặng, cả người đều rất đau, ban đêm còn không ngủ được. Suy nghĩ khó tránh khỏi lệch lạc, chị ấy không phải cố ý, thật ra chị ấy rất thương em."
"Kiểu yêu thương này ta gánh không nổi đâu, tình chị em thế này ta thà không có." Tô Duẫn Yên chậm rãi xuống lầu, giọng điệu mang ý sâu xa: "Ta chỉ muốn chị ấy còn sống mà thôi."
Vẻ mặt Cầu Quý cảm động, cảm thấy thê tử có chút độc ác.