*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Hắn biết chuyện thương lượng tìm em vợ làm kế thất, nhưng hắn lại không biết chuyện bỏ thuốc tuyệt tự cho nàng, hôm đó sau khi nhạc mẫu đưa nàng rời đi, Lý Thu Nguyệt mới khóc kể. Lúc đó nàng ta khóc đến thương tâm, Cầu Quý chỉ lo an ủi, cảm thấy nàng ta không để em gái sinh con cũng chỉ vì lo lắng cho Bân Nhi và Nhu Nhi thôi, có thể hiểu được.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, mặc dù Lý Thu Ngữ ngoài miệng châm chọc khiêu khích hắn nhưng vẫn xin thuốc cho chị gái, so sánh ra thì khó tránh khỏi thê tử có vẻ bạc bẽo ích kỷ.
Tô Duẫn Yên không biết suy nghĩ của hắn, tính toán có lẽ không lấy được Huyết Hầu, còn phải nghĩ cách tìm thêm nhiều thứ bổ máu.
Hỏi hai y quán liên tục, tất cả đồ bổ máu quý giá đều đã được bán hết, người mua chính là Thế tử Bắc Hầu. Tô Duẫn Yên cảm khái, muốn nuôi sống Lý Thu Nguyệt bây giờ đúng là không dễ!
Về đến nhà, Lục thị đang tức giận trách mắng An Nam Hầu, đang lật lại món nợ cũ mười mấy năm trước.
An Nam Hầu ngoan ngoãn nghe, nhìn thấy con gái đi vào thì như thấy cứu tinh, cười ha ha nói: "Hôm nay Thu Ngữ đi dạo có vui không?"
"Vui ạ." Tô Duẫn Yên nhận ra bầu không khí giữa hai người không đúng, đang muốn lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
An Nam Hầu đã đứng dậy chạy đi: "Vui thì sau này đi nhiều hơn đi, nhớ mang theo hộ vệ."
Vừa dứt lời là người biến mất ngay, chỉ để lại tấm rèm lắc lư.
Lục thị hừ lạnh một tiếng: "Chạy cũng nhanh lắm!"
Tô Duẫn Yên nhìn rèm châu lay động, cười hỏi: "Mẹ, cha chọc giận mẹ à?"
Lục thị thở dài một tiếng, lấy một bức thư ra từ trong tay áo.
Tô Duẫn Yên nghi ngờ, đón lấy mở ra, thư do Lý Thu Nguyệt đích thân viết, trong thư tràn đầy sự áy náy và hổ thẹn đối với việc bỏ độc em gái, lại khóc kể mình mệnh khổ không muốn chết, cuối cùng nói thẳng ra suy nghĩ nàng ta muốn em gái làm kế thất, nói rằng: Em gái ngổ ngáo, tính tình cũng bướng bỉnh, ít có đàn ông sẵn lòng che chở, mỗi lần con gái nghĩ đến là đêm không thể chớp mắt. Mà phu quân thì ấm áp, nhất định có thể đối xử tốt với em ấy, vừa hay có thể chiếm vị trí phu nhân Thế tử Bắc Hầu, thuận tiện giúp con gái bảo vệ hai anh em Bân Nhi, rõ ràng chính là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.
Cuối cùng còn nói: Con không cho rằng trên đời này không còn ai tốt hơn phu quân, suy nghĩ này thật sự chỉ là muốn chăm sóc em gái, nếu như mẹ muốn tốt cho em gái thì không nên từ chối đề nghị của con gái, còn xin mẹ suy xét cho em gái nhiều hơn.
Đầu ngón tay Tô Duẫn Yên cầm bức thư trở nên trắng bệch.
Không nhắc đến chuyện bỏ độc thì thôi đi, để em gái mà kế thất rõ ràng là ham muốn cá nhân của chính mình, nhưng từ đầu đến cuối đều nói là vì tốt cho em gái.
Lục thị lấy lại thư, vỗ tay nàng: "Mẹ xem xong cũng giận, lúc đó đã đuổi người đưa thư ra ngoài. Cho con xem nhưng thứ này là muốn để con vững tâm, đừng để bị chị con lừa gạt. Nó ăn nói thì hay lắm, làm ra chuyện sai lớn hơn nữa thì nó cũng thấy nó có lý."
"Luôn mồm nói Cầu Quý ấm áp, nhưng Cầu Quý tốt với nó, chưa chắc sẽ tốt với con, dựa vào cái gì mà con phải vì con cái của nó mà gả cho một người đàn ông trong lòng có người khác? Người sống nào có vượt qua được người chết? Con yên tâm, việc này mẹ sẽ không đồng ý! Ngày mai mẹ sẽ tìm người truyền tin, đính hôn cho con."
Tô Duẫn Yên: "..." Lý Thu Nguyệt hại người không nhẹ!
Rõ ràng trước đó Lục thị đã nói, qua năm mới sẽ đính hôn cho Lý Thu Ngữ, nhờ phúc của nàng ta, ngày đó trở thành ngày mai.
Tô Duẫn Yên hỏi dò: "Chị bị bệnh gì vậy ạ, con thấy chị ấy không giống như bị bệnh, thật sự không thể trị sao?"
Lục thị nhìn thoáng qua con gái nhỏ, im lặng một lúc rồi cho nha hoàn lui ra ngoài, bà đưa tay rót một chén trà uống, hạ giọng nói: "Nó không phải bị bệnh mà là trúng cổ độc, trong người có cổ trùng hút máu người. Vốn dĩ không có thuốc nào trị được, chỉ xem xem có thể sống được bao lâu mà thôi." Nói xong thì bà nghiến răng nghiến lợi: "Cha con hỏi phủ Bắc Hầu thì mới biết cổ trùng đó nhắm vào Cầu Quý, chị gái con chịu thay nó thôi! Chữ tình này hại người ta nặng nề lắm!"
Lại dặn dò: "Mạt đế tiền triều cũng vì thờ cúng vu cổ, quan viên trong triều vì ham muốn cá nhân mà dùng vu cổ tiêu diệt phe đối lập, triều chính hỗn loạn, khiến cho dân chúng thiên hạ lầm than. Sau khi Cao Tổ đăng cơ thì đã giết sạch nhóm người liên quan đến vu cổ. Đồng thời đưa ra luật lệ, hễ dính đến vu cổ là giết không luận tội! Chuyện chị gái con trúng cổ là bí mật, nếu như truyền ra ngoài thì phủ Bắc Hầu chắc chắn sẽ bị điều tra, chúng ta cũng có thể sẽ bị liên lụy. Sau này con đừng nói lời như kiểu chị gái con không giống bị bệnh nữa, nó chính là bị bệnh đó!"
Tô Duẫn Yên gật đầu.
Những chuyện này Lý Thu Ngữ đều biết, cho nên nói muốn ép cổ trùng ra cho Lý Thu Nguyệt thì căn bản không có khả năng, đại sư tinh thông cổ trùng vừa ló đậu là bị giết ngay. Còn là kiểu bị cả thiên hạ truy bắt, ai mà dám ngoi đầu lên?
Mấy ngày tiếp theo, Tô Duẫn Yên đều đi dạo bên ngoài, toàn bộ dược liệu bổ huyết trong các y quán lớn đã bị phủ Bắc Hầu mua hết, nàng không mua được một loại nào.
Ngày nọ nàng lại đến lầu Phúc Nguyên dùng cơm trưa, hôm đó nàng nói đồ ăn ngon là thật, cả hai đời nàng đều là quý nữ, đương nhiên không có đạo lý để mình chịu tủi thân.
Lúc đang ăn thì khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng màu trắng lượn lờ uyển chuyển đi từ dưới lầu lên, Tô Duẫn Yên chớp mắt, xích lại gần bên cửa sổ nhìn, thấy thật sự là người nọ của Cầu Quý thì trong lòng đột nhiên thấy vui.
Không ngờ lại xuất hiện sớm như vậy, nàng mừng đến mức khẩu vị tốt lên, dặn dò Bồn Cảnh: "Đi kêu thêm cho ta một dĩa bánh ngọt mứt táo đi."
Bồn Cảnh muốn nói lại thôi: "Tiểu thư ơi, phu nhân đã dặn dò nô tỳ, mỗi ngày chỉ có thể để cô ăn một đĩa thôi."
Tô Duẫn Yên xua tay: "Ta biết, nhưng hôm nay có chuyện vui, thêm một đĩa nữa."
Bồn Cảnh: "..." Quay về từ phủ Bắc Hầu, không có lúc nào là chủ tử không vui.
Hôm nay vui ăn thêm một đĩa, cái cớ này bị dùng nát luôn rồi đó được không!
Nàng ấy đành phải mở cửa dặn dò người hầu bàn, khóe mắt liếc thấy một cô gái mặc quần áo trắng đi lên lầu. Bồn Cảnh không để ý, dặn dò: "Anh trai, cho thêm một đĩa bánh mứt táo."
Nghe thấy tiếng hô khẽ khàng ngoài cửa, Tô Duẫn Yên ngẩng đầu nhìn thì thấy cô gái áo trắng đó ngã ở cửa phòng mình, nha hoàn bên cạnh vội vươn tay đỡ: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cô gái lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta đi không nổi nữa."
Nha hoàn cuống đến độ muốn khóc, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Duẫn Yên ngồi trước bàn thì vội vàng tiến lên khẽ chào: "Thỉnh an tiểu thư, tiểu thư nhà tôi bị thương rồi, có thể để cô ấy vào đây ngồi một chút không?"
Tô Duẫn Yên nhìn Bồn Cảnh.
Bồn Cảnh hiểu ý, tiến lên giúp đỡ người dậy.
Chẳng mấy chốc, cô gái áo trắng đã ngồi đối diện Tô Duẫn Yên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Cảm ơn chị đã giúp em."
Tô Duẫn Yên quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, cả người nhỏ nhắn, dung mạo chỉ thanh tú, đừng nói là so với Lý Thu Nguyệt, dù so với Lý Thu Ngữ cũng không sánh bằng, cũng không biết Cầu Quý nhìn trúng nàng ta chỗ nào. Cảm thấy nghi ngờ, trên mặt nở nụ cười nhạt: "Chuyện dễ dàng mà thôi, cô vẫn nên nhanh bảo nha hoàn báo cho người nhà cô đón về nhà khám đại phu đi."
Nghe vậy, cô gái hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt ảm đạm: "Trong nhà em không có ai quan tâm cả."
Cô gái nhỏ nhắn gầy yếu tinh thần chán nản, khiến người ta thương tiếc không thôi.
Nha hoàn bên cạnh nàng ta giải thích: "Tiểu thư nhà tôi họ Lâm, là cô năm của nhà Lâm Thái phó." Dừng lại một chút rồi bổ sung: "Chủ tử nhà tôi vừa được đón từ bên ngoài về."
Lâm gia trước kia chỉ có bốn cô chủ, mà tất cả đều đã xuất giá rồi. Trưởng nữ chính là Lâm Uyển, người trước kia cùng Lý Thu Nguyệt được xưng là song thù. Mà người này là con gái của ngoại thất vừa được đón về, Lâm Dục, Tô Duẫn Yên đã sớm biết những việc này, làm ra vẻ giật mình: "Vậy ta cho người tìm xe ngựa đưa cô về nhé?"
(*) Ngoại thất là người vợ không được cưới hỏi đàng hoàng.
Vẻ mặt Lâm Dục cảm kích, giọng nói nhỏ nhẹ: "Lúc chưa về nhà em không có chị em, lúc về phủ thì các chị gái đều đã xuất giá. Hôm nay gặp được chị, chợt cảm thấy thân thiết, muốn gần gũi với chị, nhưng em tự biết thân phận em thấp, sợ làm bẩn mắt chị..."
Nói đến đây lại thôi, trong sự e lệ lại tràn đầy chờ mong mà nhìn Tô Duẫn Yên, chờ nàng tiếp lời.
Tô Duẫn Yên đâu phải không nhìn ra được cô gái này cố ý tiếp cận mình?
Nếu như với tính tình của Lý Thu Ngữ, có lẽ nàng sẽ thuận miệng nói mấy lời như nàng ta đừng tự ti, sau này muốn gặp thì lúc nào cũng có thể gặp.
Kiếp trước, lúc này Lý Thu Ngữ vẫn còn bị nhốt trong phủ Bắc Hầu, đương nhiên không có thời gian rảnh đi dạo, cũng sẽ không gặp được người trước mặt đây. Không nghĩ tới kiếp này Tô Duẫn Yên về nhà sớm, người này lại tự dâng tới trước mặt mình.
Trước đó hai người vốn không hề quen biết, cô gái này đến gần chắc chắn là vì Cầu Quý.
Cũng không biết hắn đã trêu chọc khiến cô gái trước mặt này ái mộ từ lúc nào.
Tô Duẫn Yên nghiêng đầu nhìn về phía Bồn Cảnh: "Bảo hộ vệ đi tìm xe ngựa, sau khi đưa về thì tiện thể thông báo cho phu nhân Thái phó biết chuyện cô năm bị thương. Cô năm hình như bị thương ở chân, việc này phải xem trọng mới được!"
Lâm Dục hơi thay đổi sắc mặt, vội vàng cúi đầu che giấu.
Khóe mắt Tô Duẫn Yên nhìn thấy, trong lòng cười một cái, không phải nàng ta bị thương sao? Vậy thì tìm đại phu thăm khám cho kỹ, nếu như để Lâm phu nhân biết nàng ta không bị thương...
Nụ cười trên mặt Tô Duẫn Yên không thay đổi: "Lát nữa để ma ma cõng cô xuống lầu, đừng để vết thương nặng thêm!"
Không bao lâu sau, Bồn Cảnh đi vào, sắc mặt hơi khó coi.
So với việc chủ tử nàng ấy một ngày ăn bốn đĩa bánh thì cái sắc mặt này còn khó coi hơn.
Tô Duẫn Yên tò mò hỏi: "Em làm sao vậy? Ai chọc em à?"
Vành mắt của Bồn Cảnh cũng đỏ lên vì tức, nhìn Lâm Dục, lại cảm thấy không có gì để giấu giếm, oán hận nói: "Không biết là ai ở bên ngoài nói, An Tây Hầu muốn cầu hôn phủ chúng ta, còn nói là đã mời bà mối, sính lễ chính là cây Huyết Hầu quý giá kia, bên ngoài đã lan truyền đủ kiểu rồi."
Kiếp trước không có việc này, Tô Duẫn Yên rất ngạc nhiên.
Lâm Dục ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"
Ba chữ này vừa vội vừa nhanh, rõ ràng là vì quá kinh ngạc mà thốt ra.
Tô Duẫn Yên nhìn qua, tò mò hỏi: "Cô năm?"
Lâm Dục vừa lên tiếng là đã hối hận, muốn che miệng thì đã không còn kịp nữa, miễn cưỡng cười nói: "Em nghe nói Huyết Hầu quý giá, là bảo vật gia truyền của phủ An Tây Hầu, cho dù muốn cưới vợ thì chắc có lẽ cũng sẽ không lấy cái này ra làm sính lễ."
Nàng ta càng nói càng thuận: "Cái này vừa nghe là biết tin đồn, chị tuyệt đối đừng tin, đây là có người muốn hại thanh danh của chị đó, chị vẫn nên tìm trưởng bối trong nhà làm chủ, tìm ra người đứng sau làm sáng tỏ sự thật mới là quan trọng." Trong mắt tràn đầy vẻ vội vàng, sự lo lắng hiện rõ trên mặt.
Tô Duẫn Yên không nghe kỹ lời nàng ta nói, nhìn vách tường bên trái một chút, trong lòng nghĩ đây là quán của An Tây Hầu, tin đồn này đáng lẽ không truyền đến đây được chứ.
Bồn Cảnh lo lắng không thôi: "Tiểu thư, chúng ta về nhà trước đi."
Trong lòng Tô Duẫn Yên suy nghĩ, được Bồn Cảnh đỡ dậy, còn chưa đi được hai bước, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng hét thảm, chỉ thấy Lâm Dục ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng tái đi, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, vừa nhìn là biết, lần này té thật.
Thật sự là một kẻ tàn nhẫn hung ác!