Nó xoay người lại để thoát khỏi sự kìm hãm của bọn chúng, nó cúi đầu chui qua khuỷu tay của tên đang giữ nó và không quên tặng tên đó một đạp và rồi cũng cái chân ấy nó chỉ cần hạ thấp xuống để đá vào chỗ hiểm của tên thứ hai, rồi nó lại bẻ gập cái bàn chân của mình qua một bên đá trúng vào mặt tên thứ ba đồng thời cũng làm bàn đạp để đến chỗ của Hell.Nó đứng bên nhóm của nó hô to:
“ Sao? Một lượt luôn hay từng người đây”.
Cả bọn đều xông vào đánh nó, nó chỉ né mà không đánh trả, luồn tên này, lách tên nó, xoay người tiến về phía tên đại ca, đưa ngón tay trỏ ngoắc ngoắc:
“ 1 : 1. Thế nào?”
“ Haha. Cô khinh thường tôi quá rồi đó”.
Cả 2 lao vào nhau, lần này nó không tránh nữa mà ra những đòn dứt khoát, quyết định. Nó không chỉ sử dụng chân mà còn sử dụng nắm đấm của mình nữa. Khi tên đại ca đó đang ở đối diện với nó, nó đã sử dụng đòn chém cạnh tay. Bàn tay chém của nó đặt trên vai tên đó, lòng bàn tay nó hơi hướng xuống dưới, tay còn lại nó che ở trước cơ thể của mình. Động tác của nó nhìn rất dứt khoác,nó chém thẳng cạnh bàn tay từ trên xuống 45 độ, ra phía trước, và dừng lại ở ngang thái dương của tên đó khiến cho đầu hắn nhói lên thật đau. Đánh nhau là sở thích của nó, nó hăng say đánh mà không hay biết có người đang nhìn theo lo lắng – là hắn và Tử kỳ. Cuối cùng người nhìn thấy và cứu nó lại là hắn.
“ Cẩn thận. Tên đó có dao đấy”.
Nó không để ý nên phải lãnh dao nhưng nhờ cái quay đầu nhìn hắn nên con dao chỉ sượt ngang qua vai của nó nên cũng không có gì nghiêm trọng.
“ Đểu thật. Mày tính chơi bẩn à! Quá lắm rồi”
“ Thiên. Để đó tao với Tử Kỳ lo cho. Mày lui đi”
Vừa dứt lời nó đã bị con bạn xô ngã ra phía sau nhưng thật may là có hắn đỡ. Nó ấm ức vì không được chính tay mình trả thù nên lôi cái áo ra mà cắn mà xé không thương tiếc. Hắn cũng đợi cho nó bình tĩnh lại mới lên tiếng “hỏi thăm”:
“ Thỏa mãn cô chưa. Giờ trả áo lại cho tôi đi. Nát áo tôi rồi”
“ Vô duyên. Áo gì của anh mà trả”
“ Thế cô nhìn lại xem. Trên người cô có mấy cái áo? Rồi cái mà cô đang cấu xé là cái nào? Hả?”
Đầu của nó hình như không có sự tồn tại của khái niệm xin lỗi. Biết mình sai mà mặt cứ phải gọi là đần ra. Hắn hỏi nó:
“ Có sao không. Nhiêu đó chắc chưa chết được dâu nhỉ?”
“ Đang bực còn gặp thằng khùng. Không sao. Chỉ trầy vai tí xíu thôi. Bọn hèn đó chơi xấu quá”
Hắn đứng giữ người nó vì sợ nó sẽ xông vào đánh tiếp. Có lẽ, hắn đang rất lo cho nó nhưng lại không biết phải làm gì. Tim hắn thắt lại khi thấy nó bị thương, hắn không biết nên gọi cái cảm giác này là gì vì đây là lần đầu tiên hắn lo lắng ột người con gái không phải mẹ hắn.
Quyên và Kỳ lao vào bọn chúng, cả hai dường như đang rất tức giận nên những đòn mà họ sử dụng đều là những đòn hiểm. Còn về phía nó và hắn, hắn đã đề nghị sẽ đưa nó về nên hiện tại, hắn đang phải cõng nó. Vì theo như lời giải thích của nó thì nó là người bị thương nên hắn không được bắt nạt nó mà phải cõng nó.
Hắn miễn cưỡng cõng cái cái thân xác cả chục tấn của nó nhưng mặt thì lại đang đỏ bừng.
Hắn hỏi nó:
“ Bây giờ tôi đưa cô đi đâu đây? Bệnh viện hay về nhà?”
“ … … …”
“ Ê nè”
“ …zzz…”
“ Ngủ hả đồ não rỗng”
“ Gì ồn ào vậy. Bực mình”
“ Còn bực mình nữa hả? Có tin tôi cho cô đi bộ không?”
“ Rồi. Biết rồi. Xin lỗi”
‘ ‘ ‘ …ọt…ọt…ọt…”
“ Ê bánh ú. Cái gì kêu vậy.”
“ Anh không biết hay giả vờ không biết vậy. Dây chuyền sản xuất ‘vàng’ của tôi biểu tình đấy”
“ Cô thật là gớm ghiếc”
“ Gì chứ! Bình thường anh đói thì cũng vậy thôi. Có hơn gì tôi mà làm ra vẻ cao sang”
“ Cô…Thôi được rồi! Tôi đưa cô đi ăn. Được chưa”
“ Hết tiền rồi”
“ Gr…r…r. Tôi bao. Được chưa”
“ Thấy anh năn nỉ tội nghiệp nên tôi mới đi đó”
Và thế là hắn im lặng cõng nó đi ăn để kết thúc một cuộc thảo luận. Cuộc nói chuyện trao đổi rất nhẹ nhàng giữa nó và hắn đã làm những căn nhà xung quanh thức giấc dưới màn đêm âm u lúc 2h sáng ấy.
Về phần Tiêu Lâm, Quyên và Tử Kỳ thì cũng đã dọn dẹp xong bọn Thông Thủy. Tiêu Lâm và Quyên thì rủ nhau đi Bar, còn Tử Kỳ thì chạy khắp nơi để tìm Tử Thiên. Cậu ấy sợ Tử Thiên xảy ra chuyện gì. Trong khi đó, tại một quán nhậu nhỏ ven đường thì…
“ Zô… Đi hát karaokê, okê, rồi lại okê… Nhậu hết đêm này, ngày mai nhậu tiếp”
“ Ax… Ồn quá. Cô im được không. Hát thì dở như vịt mà hát hoài”
“ Zô… Bắt con vịt nhậu đi… Bắt con vịt nhậu đi”
“ Tía ơi! Giờ lại tới tự sáng tác nhạc nữa chứ. Xấu hổ chết mất thôi.”
“ Stop lại giùm tôi đi”
“ Hử? Thằng nào đây? Nói nhiều giống vịt bị vặt lông quá”
“ Vịt? Vặt lông?”
Hắn đang tưởng tượng ra hình ảnh ấy, con vật ấy, và tiếp theo là cô ấy đang bị hắn lôi đi không thương tiếc. Lôi nó đi được một đoạn hắn mới nhớ ra là hắn không biết nhà nó. Hắn quay qua định hỏi nó nhà ở đâu thì thấy nó đã ngất ngư vì say rượu. Không biết làm sao, hắn đành phải cõng nó, hắn lôi con dế yêu của mình ra gọi cho Tiêu Lâm để nhờ Tiêu Lâm hỏi Quyên xem nhà của con đầu đất này ở đâu thì hắn đã được tiểu thư Gia Nhã Quyên hướng dẫn cách đưa nó về nhà.
“ Đúng là bạn thân từ nhỏ có khác”- hắn lẩm bẩm nhớ lại lời của Quyên.
“ Anh đừng cõng nó nữa. Cứ đặt nó xuống đất rồi hô to : Có ma kìa là nó sẽ tự động chạy về nhà thôi. Nếu không tin hoặc sợ thì cứ đi theo nó sẽ rõ thôi.”
“ Kể cũng hay thật. Say như thế này, đứng thì không vững, đang ở đường nào cũng chẳng biết mà lại có thể về nhà được. Nếu thế thì tôi phải thử mới được, cô đúng là đặc biệt”- hắn nói thầm
Hắn đặt nó xuống đất, đứng lùi ra xa và hô to:
“ Có quỷ kìa”
‘ Chát’
“ Giỡn mặt má hả con. Làm gì có quỷ trên đời này. Nếu có thì má là quỷ chúa nè con”
Nó đứng dậy tát hắn một cái nổ đom đóm mắt. Hắn liền la thật to
“ Quỷ thì không nhưng ma thì đang đứng sau lưng cô kìa”
“ Ma hả? Giỡn mặt bà nội…á…á…á”
‘ Vụt…vụt’
‘ Vèo…vèo’
‘ Vù…ù…’
‘ z…z…z’
“ Hộc…hộc”
Hắn mệt thở không ra hơi. Hắn đứng trước nhà nó nhìn nó lăn ra ngủ ngay trước cửa nhà mà phì cười chỉ vì mới cách đây mấy phút nó còn thực hiện một cuộc rượt đuổi Ma-ra-tông giữa ma trừu tượng và người có tập hợp não rỗng thế mà giờ đã lăn ra ngủ. Cũng chính tính cách này làm nó trở nên dễ thương hơn.
Hắn tiến tới trước bấm chuông cửa và bỏ đi. Sau đó không lâu thì người giúp việc cũng ra và dìu nó lên phòng để nghỉ.
Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa nó và hắn, và giữa những nhân vật song song khác đã diễn ra như thế đấy. Tiêu Lâm và Nhã Quyên thì lúc nào cũng như hình với bóng. Tử Kỳ thì luôn nhìn nó với ánh mắt đặc biệt. Tất cả mọi cuộc gặp gỡ diễn ra trong đêm tối đó đã được khép lại nhờ bình minh để những chuỗi ngày quậy phá được mở ra.
5h:00ph sáng:
“ Ê. Sao anh lại lấy đồ ăn của tôi”
‘ z…z…z’
Nó đang ngủ bỗng nhiên bật dậy nói một câu rồi lại lăn ra ngủ tiếp. 1 tiếng sau…
6h:00ph sáng:
“ Chị lên kêu con bé dậy đi. Sắp tới giờ đi học rồi đó”- tiếng mẹ nó cất lên
“ Dạ! Thưa bà!”
Chị giúp việc đi lên lầu để kêu nó dậy nhưng lại sợ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của nó. Bỗng có bàn tay đặt nhẹ lên vai kèm theo là 1 giọng nói rất có uy lực:
“ Tôi nghĩ lại rồi. Chị không kêu được nó đâu, để đó tôi”
“ Vâng. Thưa bà!”
Mẹ nó đã đẩy chị giúp việc ra sau để mở cửa phòng vào lôi đầu nó dậy. Mẹ nó đã vặn cái đồng hồ báo thức của nó cho đổ chuông để nó dậy thay vì phải kêu trực tiếp. Bỗng nhiên, nó bật dậy quơ tay lấy cái đồng hồ ném thẳng ra cửa phòng mà chẳng cần biết có trúng ai hay không. Cũng may là mẹ nó đã đỡ được và hiện giờ cái đồng hồ đã hạ cánh an toàn trên chiếc giường nệm của nó sau cuộc chạm trán với cái đầu của nó do mẹ nó thực hiện. Nó nhăn mặt xoa đầu
“ Ui da. Đau quá. Biết rồi đi học chứ gì. Mẹ không biết thương con gì hết. Mẹ xuống trước đi. Lát con xuống”- Nó nhăn mặt xoa đầu và rên la.
“ Đi thôi chị Năm. Lát nó sẽ tự dẫn xát xuống thôi”
Nó đứng dậy vào WC làm vệ sinh cá nhân. Trong khi đó, ở dưới nhà mẹ nó đang mách lại với ba nó vè tất cả những chuyện mà nó đã gây ra.
“ Tôi hỏi ông, có đứa nào như nó không hả? Ngày khai giảng mà lại đi quậy phá. Nó không lo học mà chỉ biết quậy phá thôi làm nhà trường phản ánh và gọi cho tôi đây này”
“ Bình tĩnh. Có gì mà phải nóng. Tuổi này quậy một tí có sao đâu”
“ Quậy một tí thì nói làm gì. Đằng này ngay ngày khai giảng mà nó………..