Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Sau khi Tạ lão tiên sinh xuống Nam, thế lực chính qui của Tạ gia cũng chia kỳ từng nhóm xuất phát xuống Nam, lục tục tụ vào quân Cách mạng Quốc dân.

Thôi Liên Chính cũng nhận được chỉ thị phối hợp, yêu cầu gã thời khắc chuẩn bị nội ứng ngoại hợp.

Hắn lại rất không thích ý vâng theo đạo chỉ lệnh này.

Sau khi Lý Hổ rơi đài, hắn thu nạp đại bộ phận nhân mã địa bàn của Lý Hổ, thế lực khuếch trương rất nhiều. Cho nên có phần muốn đóng cửa lại sống ngày vua một cõi, đương nhiên không muốn đổ máu hao sức làm ra lại tân chính phủ đồ bỏ.

đội ngũ.

Gã ta cũng không dám trực tiếp từ chối, chỉ là vụng trộm lén tiếp xúc một chút với chính phủ Bắc Dương. Đáng tiếc là, vị quan lớn chính phủ Bắc Dương này vừa mới gặp gã xong, một bên làm cái ợ, một bên liền lấy điện thoại gọi đến nơi ở của Tạ Tam thiếu gia.

Ba ngày sau, Thôi Liên Chính ở ngay dinh thự nhỏ của gã gặp chuyện. Gã trần mông trúng liền tám viên đạn, bị mất mạng ngay tại chỗ!

Một sinh viên quân nhân phái thanh niên tài cao tốt nghiệp Trường Sĩ quan Lục quân Hoàng Bộ, tên là Lục Trọng Lân tiếp nhận vị trí gã.

.o.

Lục Trọng Lân quân tư phẳng phiu đứng ở trước mặt Tạ Tam thiếu gia, gót chân sát nhau, nhấc tay làm một cái quân lễ phi thường tiêu chuẩn.


Tam thiếu gia nhìn thấy bộ dáng chuẩn mực điệu bộ quân nhân chuyên nghiệp này của y, liền không khỏi có chút lo lắng, chỉ sợ y không đối phó được đám quân bĩ xuất thân lưu manh kia.

Nhưng đang là thời kì đặc biệt, giữa trung thành và năng lực, chỉ có thể lựa chọn trung thành trước.

Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Lục Trọng Lân, thân thiết vỗ vỗ bờ vai của y.

– Trọng Lân huynh không cần đa lễ, mau ngồi.



Tam thiếu gia nói với Lục Trọng Lân.

– Nhân mã thủ hạ của Thôi Liên Chính, có một phần vốn là theo Lý Hổ. Người này hiện tại trên tay tôi, chốc nữa tôi để hắn gặp anh, anh dễ lý giải thêm một ít tình huống hơn.

.o.

Lý Hổ nằm ngửa, hai cái đùi đặt ở trên vai Tam thiếu gia. Mười cái ngón chân lúc thì khó nhịn cuộn lên, lúc thì lại dùng lực mở ra…

– Ha… A… Ngươi… Ngươi sẽ không sợ ta… nói hưu nói vượn một hồi với hắn ta?

Tam thiếu gia cúi thân, hai người mặt cùng mặt dán thật gần, thậm chí ngay cả hô hấp đều giao hội với nhau.

Nghe xong lời này, hắn nghiêng đầu, vừa vặn ngậm lỗ tai Lý Hổ.

– Ngươi cam lòng…?

– A…

.o.

Lý Hổ và Lục Trọng Lân gặp nhau, chọn ở câu lạc bộ Thuỷ Thủ, do Tạ Tam thiếu gia làm chủ.


Khi ba người đang nói chuyện với nhau, có một thanh niên tướng mạo anh tuấn lại đây chào hỏi Lục Trọng Lân.

– Biểu ca.

Lục Trọng Lân ngẩng đầu nhìn thấy, rất là vui vẻ.

– Học Tắc, sao em ở đây?

Hoá ra người thanh niên này tên là Tống Học Tắc, là em họ của Lục Trọng Lân. Cậu hiện học đại học công lập Bắc Kinh, chính là một thanh niên nhiệt huyết ái quốc.

Lục Tống hai nhà đều ở Thiên Tân, hai người đã thật lâu không gặp nhau. Bây giờ gặp được, đều là ngoài ý muốn kinh hỉ. Tống Học Tắc một bên nồng nhiệt thắm thiết nói chuyện với anh họ, một bên lại liếc về phía Lý Hổ.

‘Người này sao nhìn quen mắt thế nhỉ?’

Lục Trọng Lân giới thiệu cho cậu.

– Vị này, là tư chính của Chính phủ Quốc dân, Tạ Viễn tiên sinh. Còn vị tiên sinh này tên là Lý Hổ, là… tiền Quân trưởng Quân Độc lập Phụng Thiên.

Thời Quốc dân, do Tổng thống tuyển chọn, tùy thời cố vấn.

Tống Học Tắc lập tức trong đầu giáng xuống kinh lôi, bừng tỉnh đại ngộ!

Đây không phải là người ngày đó ở cửa phòng thò đầu ra nhìn sao?!! Thì ra hắn chính là tên quân phiệt xú danh rõ ràng, cừu nhân của Đoàn hiệu trưởng!!


Trách không được ngày đó Đoàn hiệu trưởng sẽ có tao ngộ như vậy!!

thường chỉ bất hạnh.

Cậu bất động thanh sắc hàn huyên với anh họ xong, cũng hẹn ước ngày thứ hai lại một mình gặp nhau, liền vội vội vàng xoay người rời đi.

.o.

Ba người từ câu lạc bộ Thuỷ Thủ đi ra, dọc đường vừa đi vừa nói chuyện. Hướng chếch đột nhiên toát ra một bóng người, đem một thùng đồ nhằm đầu Lý Hổ hắt tới!

Lý Hổ tay không dùng được, chân lại nhạy bén. Hắn phản ứng nhanh nhẹn, lập tức hướng bên cạnh tránh, khó khăn lắm tránh khỏi khuôn mặt.

Mặc dù như vậy, trên tây trang, sơ mi, ngay cả trên cổ cũng bị giội đến không ít thứ gì đó! Mùi thối ngút trời, vậy mà là một thùng phân!!

Nhóm bảo tiêu ngầm đi theo nhất loạt mà lên, đang muốn bắt giữ kẻ đó. Đằng trước lại lao tới một đội ngũ, người người trường sam khăn quàng cổ, trong tay đưa lên biểu ngữ vội vàng viết, giơ cao cánh tay.

– Đả đảo quân phiệt! Đả đảo ác ôn!! Đả đảo quân phiệt! Đả đảo ác ôn!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận