Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Buổi tối ngày thứ hai, Tam thiếu gia rốt cục từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt.

Màu nhân mắt hắn rất sâu, tối đen như mực. Như vậy vừa mở mắt, liền ở trong sâu thẳm mang theo hai phân sát khí.

.o.

Hai vệ sĩ một trái một phải đẩy ra cửa phòng bệnh, nghiêng người để Lý Hổ đi vào.

Đây là phòng bệnh hạng nhất tốt nhất trong bệnh viện Giáo hội, phòng rất lớn, có một cửa sổ sát trần treo bức màn màu trắng mỏng. Tam thiếu gia đang nằm trên chiếc giường bệnh rộng lớn chính giữa căn phòng, đầu giường còn cắm một bó hoa tươi.

Hắn nghe thấy cửa phòng mở ra, liền có chút nhọc nhằn quay đầu lại. Thấy Lý Hổ, liền cười cười với hắn.

Lý Hổ nhìn thấy bộ dáng nửa chết nửa sống lúc này của hắn, trong lòng cảm thấy sung sướng khi người gặp họa, cố gắng ở trên mặt sắp xếp một bộ dáng chân thành an ủi, chậm rãi đi đến trước mặt.

– Ngươi thế nào?

Tam thiếu gia nhếch nhếch khóe miệng. – Khát nước.

– Ta bảo bọn họ mang nước vào.


Hắn hơi hơi lắc lắc đầu.

– Muốn ăn cam.

Lý Hổ chớp mắt thấy bên cạnh giường bệnh có một mâm trái cây, bên trong hoa quả đủ màu, vì thế liền từ trong đó cầm lấy một quả cam, ân cần lột hết đưa tới bên miệng Tam thiếu gia, trong lòng lại phởn thầm nghĩ. ‘Ha ha ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay! Đáng kiếp đáng kiếp!!’

Tam thiếu gia há to miệng ngậm quả cam, thuận tiện hướng hắn chớp mắt.

– Trong lòng rất vui vẻ đi?

Lý Hổ sửng sốt, phản xạ lắc đầu.

Tam thiếu gia con mắt hơi hơi nheo lại, vẻ mặt cực kỳ giống con lão hồ ly ngàn năm.

– Khó được có cơ hội này, muốn vui liền thống thống khoái khoái vui đi. Xem tại phân thượng ngươi đã cứu ta, không nổi giận với ngươi.

Lý Hổ trong lòng liền ‘Ờ’ một tiếng.

Tam thiếu gia tiếp tục nói.


– Tay ngươi thế nào? Còn có thể lột cam, hẳn là không phế đi?

Lý Hổ có chút buồn bực nhắc nhở lại.

– Đã sớm phế ở trong tay ngươi.

– Nói là lần này. Chuyện ta làm chính ta nhớ rõ… Đã là hai móng vuốt què, không càng tàn đi?

o.o

Tam thiếu gia giống lẩm bẩm, lại như trưng cầu ý kiến Lý Hổ. – Ngươi nói việc này là ai làm?

Lý Hổ cúi đầu không nói.

Hắn đã nhiều ngày trong lòng cũng một mực đau khổ suy tư ‘Rốt cuộc là ai sai khiến?’, tên đó cũng không biết mình, hiển nhiên chỉ là nhân vật lấy tiền làm việc, sau lưng nhất định có người sai khiến.

‘Rốt cuộc người này là ai nhỉ? … M, bố cừu nhân nhiều lắm!’

Lúc này, Tam thiếu gia ở bên cạnh nói.

– Mặc kệ là ai, bắt đầu điều tra. Thân thủ như vậy, toàn Bắc Bình không có mấy tên! Cứ từng bước từng bước tra, nhất định có thể bắt người ra!

Hắn nghiêng đầu, hình cười dạng cười nói với Lý Hổ.

– Mông tiểu lão hổ đều bị xem hết, còn trúng một đạn… Tam gia nhất định thay ngươi xả cơn tức này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận