Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Sau khi Ngô Phó Tổng lý nói rõ hết, mặc dù hết sức muốn duy trì lại một chút thân phận bản thân, nhưng lại nhịn không được lộ ra vẻ đáng thương hề hề cầu xin.

– Tạ Tư Chính, việc này, nên nói tôi đều nói … Ngài xem, hơn nửa đêm thế này … Có thể đưa tôi trở về không?

Tam thiếu gia gật gật đầu.

– Đêm nay mạo muội rồi. Yên tâm, sẽ an trí hảo ngài.

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra cửa.

Một lát, hai gã lính mang súng trường đi vào phòng.



Lý Hổ và Tam thiếu gia đứng song song ở ngoài cửa, cửa không khép lại, hắn thấy rõ ràng thảm cảnh bên trong.

Ngô Phó Tổng lý là một kẻ mập mạp, tuy ngực trúng hai viên đạn, lại vẫn có khí lực vừa hét thảm, vừa xông tới cửa, vì thế binh lính thẳng hướng về phía đầu gã nổ đạn. Súng trường Krupp cỡ nòng lớn Đức sản xuất, một viên liền bay đầu Ngô Phó Tổng lý…

Tam thiếu gia mặt không chút thay đổi nhìn tất cả, chỉ ánh mắt hơi hơi phát sáng. Hắn từ trong túi áo bành tô lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Lý Hổ, chính hắn cũng ngậm một điếu vào miệng.

– Đi, chúng ta ra ngoài một chút.

Hai người châm điếu thuốc, từ dưới thang gác vào trong viện.

Người buộc trên cây hòe đã đông lạnh thành tượng băng. Xuyên qua lớp băng trên mặt, vẫn có thể nhìn thấy màu than chì trên mặt, một khắc bị chết đông cứng lại, cái loại biểu tình vừa sợ hãi mà đau khổ.

Hai người đứng trước tượng băng, im lặng hút thuốc.

Lý Hổ hút mạnh một hơi thuốc lá, đột nhiên mở miệng hỏi.


– Tại sao muốn mang ta tới?

Tam thiếu gia hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

– Ta phải giết Ngô mập. Lão bản lĩnh không lớn, năng lượng không nhỏ. Sư gia của lão xuất thân Bắc Dương, Trực, Phụng, Hoản tam hệ nơi nơi đều có người quen. Trương Tác Lâm chính là dựa vào lão, đi liên lạc bọn Trực hệ, Hoản hệ, dễ bề cùng nhau đối phó ta.

Lý Hổ trong bóng đêm nhìn chăm chú vào Tam thiếu gia. Cầm thú một bàn tay cầm thuốc lá, một bàn tay cắm ở trong túi quần, đối diện mặt người chết trong băng kia, là một cái tư thái đặc biệt tiêu sái.

– Ngươi giết hắn, vì sao muốn chỉ mang theo ta?

Tam thiếu gia đem điếu thuốc kẹp vào kẽ tay.

– Ngô mập dù sao cũng là Phó Tổng lý Nội Các…

– Ngươi lo lắng chính phủ Bắc Dương tìm ngươi?

Tam thiếu gia cười cười.

– Ta lo lắng bọn họ?! Đầu năm nay, họng súng quyết định tất cả! có bản lĩnh, giết ai cũng được, không bản lĩnh, thành thành thật thật nằm trong nhà cũng sẽ bị tìm tới cùng.

Hắn vừa nói, vừa dùng đầu thuốc lá chỉ chỉ người chết trong băng.

– Ngươi nói, thằng này bao nhiêu tuổi?

Lý Hổ vươn đầu nhìn thoáng.

– Hai mươi lăm… Ba mươi.

– Một con quỷ xui xẻo… Ta không lo lắng chính phủ Bắc Dương. Nhưng mà xã hội dư luận, dân tâm bao giờ cũng phải chú ý đến… Mấy toà soạn đó, không thể để bọn họ nói ta quá tàn ác.

Lý Hổ bản năng thấy không ổn.

– Ý của ngươi là?

– Phải tìm một người gánh chuyện này.

Lý Hổ sắc mặt có chút trắng bệch.

– Cho nên ngươi gọi ta tới?

Tam thiếu gia hướng hắn gật gật đầu.

– Ngươi và hắn có túc cừu. Con gái lão chết trên tay ngươi, lão lại làm hại ngươi mất chức. Cho nên, ngươi biết rõ lão ngồi xe lửa đi qua Tiểu Cương, liền ở sau lưng ta giết hắn.

Trong nháy mắt, Lý Hổ cảm giác mình cũng giống như con quỷ xúi quẩy trong băng kia toàn thân cứng đờ.

– Vậy sau đó ta thì sao? Bị ngươi công bằng chấp pháp đại nghĩa diệt thân?


Hắn trong lòng mù mịt nghĩ. ‘Đ! Sớm biết như vậy, toi công để hắn chơi lâu như vậy!! … Nếu bây giờ đem tàn thuốc ấn con mắt hắn, không biết trước khi chết có thể kéo một con mắt hắn chôn cùng không?!’

Mắt thấy đầu tiểu lão hổ khẩn trương đến ngay cả lông cũng dựng thẳng lên, Tam thiếu gia không khỏi âm thầm muốn cười.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn quả thật là tính như vậy. Vừa lúc, miễn cho bên người vẫn lưu trữ thứ tâm tâm niệm niệm muốn báo thù. Chơi lâu như vậy, nên đã nghiền rồi.

Nhưng vừa rồi ở trong sân nhảy, quyết định cuối cùng hắn làm ra lại là:

– Mọi người thân mật một hồi, Tam gia dù sao vẫn nên chừa lại cho ngươi một con đường.



– Ngươi bị cách chức giam giữ thẩm vấn, sau đó vượt ngục đào tẩu… Qua vài ngày, có một chuyến tàu đi USA, Wallace sẽ thay ngươi chuẩn bị tốt. Ta chuẩn bị cho ngươi một khoản tiền, một chốc sai người đưa vé tàu, hộ chiếu tới.

Lý Hổ há miệng thở dốc.

– Ta… Ta không biết tiếng nước ngoài.

– Đần. Chỉ cần có tiền, mời thông dịch viên liền xong. Từ từ rồi sẽ biết.

Lý Hổ sắc mặt biến ảo bất minh.

Hắn nhìn chăm chăm về phía Tam thiếu gia, thần sắc chẳng biết thế nào, ở trong đêm tối, vẫn có thể nhìn thấy lông mi đang hơi hơi rung động.

Tam thiếu gia không khỏi nghiêng người qua, ở trên bờ môi của hắn hạ xuống một nụ hôn.

Miệng hai người đều có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nụ hôn này tỉ mỉ mà lại kéo dài, nước bọt ở giữa môi răng trao đổi.

Cuối cùng, Tam thiếu gia cúi đầu ở bên tai Lý Hổ nói một câu.

– Tới bên kia rồi, lúc rảnh rỗi nghĩ đến ta, nghĩ nhiều nhớ Tam gia thì tốt… Những chuyện không tốt, thì quên đi.

Lý Hổ nhìn hắn, ánh mắt thật sâu, không trả lời.




Chuyện tiếp theo Tam thiếu gia làm, là an trí đại gia đình Tạ lão gia tử để lại.

Tiểu di thái thái được sủng ái và con gái, vừa sáng liền đã đi Quảng Châu. Còn lại lão di nương các em trai em gái, Tam thiếu gia phái người đưa hết bọn họ đi phía nam.

Xử trí xong nội trạch của cha, hắn về lại nhà mình, bắt đầu xử lý ngoại trạch của mình.

Phàm là là có gia thế bối cảnh, sẽ không bị chính mình liên luỵ, hắn toàn bộ đưa đi một phong thư.

Giấy viết thư màu lam thơm giống nhau, mở đầu như nhau: “Thân mến xxx,… Số này là khi nguy cấp, để tránh ngươi vì ta vất vả…”

Còn lại những nhân tình trong phong trần, thì giống nhau là một cái va-li da, chứa một số tiền mặt, thuận tiện dặn dò lập tức rời đi Bắc Bình.

Chỉ có bà cậu ba, cùng Lý Hổ là một đãi ngộ. Tam thiếu gia phái người, đem nàng đưa thẳng đi Pháp.

Gia đình mợ Tam thiếu và Tạ gia là thế giao, hai người thuở nhỏ quen biết, cho nên biết rõ nhất vị phu quân này là loại hàng gì. Tam thiếu gia ở trước mặt nhân tình luôn luôn khá có lệ, nhưng đối với thê tử, ngược lại ngay cả những cái đó cũng bỏ bớt. Giờ chia tay sắp tới, vợ chồng hai người cũng không nói tới cái gì đa cảm, mợ Tam thiếu chỉ vội vàng đóng gói hành lý, cẩn thận thu dọn gọn gàng trang sức châu báu của mình. Kiểm xong vốn riêng, rồi đem toàn bộ khoản tiền danh nghĩa lấy ra mang đi.

vợ của Tam gia.

Khi người đi lầu trống. Tam thiếu gia ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, nhìn quanh một thoáng bốn phía vắng vẻ trống rỗng, trong thân thể tự dưng thoáng nổi lên một tia hưng phấn. ‘Sắp đánh nhau rồi!’



Lý Hổ lên tàu lớn Mĩ quốc chạy trốn.

Nửa tháng sau, một người giấu đầu che đuôi xuất hiện ở cửa dinh thự Lưu Quân trưởng Lưu Đắc Thắng nội thành Phụng Thiên.

– Xin giúp thông báo một tiếng, tiền Quân trưởng Quân Độc lập Phụng Thiên Lý Hổ cầu kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận