Cuộc Đời Định Mệnh

- Cái gì? – Lâm hét lớ

- Ôi mẹ ơi, giật cả mình – nó đang ngồi xem phim thì hết hồn – Ngân hàng tới siết nợ hả trời? – nó tò mò hóng tai nghe

- Anh đang đùa phải không?

- … - chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà mặt Lâm trong biến sắc hẳn

- Thế thì chịu rồi! Thôi được, anh cứ giải quyết việc của anh đi

- …

- Mình em xoay sở được

- …

- Okok, hẹn anh sau – Lâm cúp máy

- Có chuyện gì vậy anh? – nó rút tai nghe ra, hỏi han

- Anh Tiến xin nghỉ làm tháng này

- Cái gì cơ? – so với Lâm khi nghe được hung tin này thì nó còn hoảng hốt hơn gấp bội – Tại sao lại nghỉ? Tháng này nhiều việc thế cơ mà? – nó
ngắm lại cái lịch trình của Lâm, không thể nhồi thêm bất cứ 1 cái hẹn
nào nữa

- Mẹ anh ấy phải nhập viện

- Ra là vậy, thế này
thì đúng là không thể bắt ép được rồi. Nhưng tính sao bây giờ? Một mình
anh làm sao mà giải quyết được từng ấy việc?

- Thế nên anh mới đang rối đây – Lâm vò đầu bứt tóc suy nghĩ

- Cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà! Không có anh Tiến 1 tháng thôi
mà, chứ có phải là trời sập đâu mà anh phải vậy… - nó nghĩ một hồi rồi
chợt nảy ra ý tưởng – Ra rồi!

- Ra cái gì? – Lâm tò mò

- Đằng nào thì em cũng thi học kì xong rồi, đang rảnh rỗi, chạy cùng anh vài chỗ chắc cũng chẳng sao đâu

- Thật không? Nhưng mà cuối tháng này phải đi tỉnh đó! Sao em đi được?

- Anh lo chi cho thừa vậy? Tuần sau nữa là bế giảng mà – nó cười

- À ừ nhỉ, anh quên mất. Thế thì đành phải làm phiền em một thời gian rồi

- Có gì đâu, ở nhà cũng chẳng có chuyện gì làm, ra ngoài lượn lờ tẹo cũng không tồi. Nhưng mà anh tính thù lao cao lắm đấy nhé

- Muốn gì anh cũng chiều

- Thật không? – mắt nó sáng rực

- Thật – Lâm gật đầu

- Tuyệt vời ông mặt trời, nhớ đấy

- Nhất trí!

- Ý, hình như 1 tiếng nữa anh có hẹn thu âm đúng không?

- Thảm nào từ nãy tới giờ cứ thấy quên quên cái gì – Lâm cuống cuồn chạy lên phòng

- Bó tay! Thế mà lúc nãy chắc như đinh đóng cột “Mình em tự xoay sở được
mà!”. Việc quan trọng thế này mà còn quên được thì nhớ được cái gì nữa
chài – nó thở dài, đóng máy tính rồi cũng đi sửa soạn



- Ok, cut… tốt lắm – đạo diễn âm nhạc khen ngợi – Nghỉ một chút rồi thu nốt phần đệm nhé!

- … - Lâm ra hiệu đồng ý trong phòng thu rồi kiểm tra lại demo

- Xin lỗi… em này… - có người vỗ vai nó

- Anh là… - nó ngửng đầu lên thì nhận ra người quen – Hình như ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải …

- Lần trước tới đây, anh giúp em đệm đàn… em nhớ không? – anh đó hồi hộp

- À.. em nhớ rồi.. chào anh ạ - nó cúi đầu

- Chào em.. ở cả buổi mà vẫn chưa biết tên em – anh đó cũng chào lại

- Em là An

- Anh là Khánh, giám đốc âm nhạc của PB Promotion

- Rất hân hạn được gặp anh – nó ngạc nhiên, trẻ như vậy mà đã làm giám đốc rồi sao? Tuổi trẻ tài cao là đây

- À đúng rồi, An này… cuốn sổ của em – Khánh đứa ra trước mặt nó

- Ôi, em tìm nó mãi, cứ tưởng mất rồi, cám ơn anh nhiều nha – nó rối rít cám ơn

- Hôm trước thấy em để quên, tanh tính đuổi theo đem trả nhưng mà không kịp

- Hôm đó em vội quá – nó mở cuốn sổ ra thì 1 chiếc đĩa rơi xuống - Ủa –
nó nhặt cái CD lên, ngắm 1 hồi rồi thắc mắc – Cái này là…

- À… cái này là nhạc bài hát của em… xin lỗi vì đã tự ý làm mà không hỏi ý kiến của em – Khánh gãi đầu

- CD này là anh làm ạ?

- Phải… nếu em không thích thì – Khánh vội đáp

- Không đâu ạ, em vui còn không hết đó! Chỉ là em chưa thấy tự tin về sản phẩm của mình cho lắm … nên được phổ thành nhạc thế này … em có hơi
ngại

- Anh nghĩ là em nên tự hào về nó mới đúng. Thật sự là giai điệu của nó rất lôi cuốn và dễ đi vào lòng người

- Anh quá khen rồi!

- Anh chắc chắn rằng em đã được đào tạo rất bài bản về sáng tác

- Dạ đâu có. Em học piano nên được học qua về nhạc lí thôi ạ - nó trả lời làm Khánh trợn tròn hai mắt (t/g: à không, chỉ là ngạc nhiên thôi,
không tới mức trợn tròn)

- Wow, thật sao?

- Dạ phải

- Thật đáng ngạc nhiên đấy! Cách em sử dụng và phân phối giai điệu thật
sự rất chuyên nghiệp – Khánh vẫn tiếp tục dành những lời có cánh cho tác phẩm của nó

- May mắn thôi ạ!

- Anh không quá lời đâu, chỉ cần em hoàn thành lời bài hát nữa thôi là xong. Anh đảm bảo nó sẽ trở thành hit

- À… em không có ý tung bài hát này ra

- Tiếc nhỉ, nhưng đó là bài bài hát của em mà, hoàn toàn phụ thuộc vào
anh. Nếu gặp khó khăn gì thì cứ tìm anh nhé – Khánh đưa cho nó card
visit của mình

- Em cám ơn – nó cười tươi

- Anh

- Anh Khánh ơi, tiếp tục ơi – trợ lí của anh gọi

- Tới đây… Gặp lại em sau nhé! – Khánh chào rồi nhanh chân đi tới chỗ điều khiển âm thanh, tiếp tục công việc

- Chào anh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui