Cuộc Đời Định Mệnh

Tùng...tùng...tùng... tiếng trống kết thúc giờ học vang lên trong sự
sung sướng của mọi học sinh, và nó cũng không ngoại lệ. Nó vươn vai,
đóng sách vở lại bỏ vào cặp, đứng dậy rồi ngáp một cái, không hiểu lý do vì sao mà tiết cuối cùng lại học Sử cơ chứ? Vốn thích Sử nhưng từ khi
lên cấp 3, gặp giáo viên dạy Sử thì nó thề là không đội trời chung với
cái môn học đó nữa.

- Tao về trước nha! - Phương chào nó

- Ừ, về
đi...- nó cũng chào lại - Nhanh lên con kia, làm cái gì cũng lề mề... -
nó giục Mai Anh, mấy hôm nay do là giận dỗi Trí nên con nhỏ đó mới chịu
về cùng nó, chứ không bình thường là vừa tan học một cái là cái "đôi
uyên ương" ấy cao chạy xa bay luôn.

- Đây đây... về thôi... - nhỏ xách cặp rồi đứng dậy

.

.

- Này... - nhỏ huých nhẹ vào eo nó

- Sao? - nó ngước đầu lên nhìn nhỏ, vì đang vừa đi, vừa dán mắt vào quyển sách mà ba nó mới tặng sau chuyến lưu diễn


- Mày tính làm hòa với Phương thật hả?

- Không được sao?

- Ý tao không phải vậy! Tao vẫn không hiểu chỉ sau 1 buổi tối mà từ địch
thành bạn luôn là sao? Mày không sợ nó giả vờ làm bạn với mày rồi đâm
sau lưng mày sao? - Mai Anh lo lắng

- Mày bớt suy diễn giùm tao cái
đi! Cái Phương không xấu xa như mày nghĩ đâu, cũng chỉ xuất phát từ một
chữ "yêu" thôi mà! Cũng như vì yêu Trí nên vừa thấy người ta đi cùng đứa con gái khác là mày lồng lộn lên đấy thôi. Dễ hiểu mà!

- Sao tự nhiên lại lôi tao vào? Mày thì biết cái gì? Đừng có nghe mấy lời xàm xí của ổng rồi nói giúp nhá!

- Mày khùng hở? Cái tên đấy có cho tiền hắn cũng chẳng dám lăng nhăng
đâu! Người con gái đi cùng anh Trí hôm trước là em họ của ảnh từ bên Hàn mới về đấy má!

- Em họ á? Tao không tin, em họ gì mà khoác tay thân
mật, lại còn anh em ngọt xớt nữa chứ? Rồi còn cùng nhau đi vào cửa hàng
bán đồ đôi nữa! - Mai Anh sôi máu khi nhớ lại chuyện thứ bảy tuần trước

- Cái con này! Mày ghen quá hóa hồ đồ rồi hả? Còn nhớ 2 ngày nữa là ngày gì không?


- Tất nhiên là nhớ rồi! Hai ngày nữa là sinh nhật tao... - nói tới đây, nhỏ chợt giật mình, ngẫm lại

- Hiểu chưa con ngốc?

- Vậy là... Trí...

- Chứ còn sao nữa! Muốn tạo cho mày bất ngờ mà khó khăn ghê! Tao thấy tội cho ông anh của tao quá!

- Ê... mày có phải bạn tao không đấy? Tao vẫn không tin đâu!

- Không tin thì đi tìm anh ý mà xác thực...

- Tao…tao…tao – nhỏ ấp úng

- Cứ làm bộ làm tịch hoài, tìm người ta mà xin lỗi đi! Không nhanh chân lên là ảnh đi với đứa khác thật đấy!

- Cái con này… - nó vừa nói dứt câu thì Mai Anh xù gai nhím lên luôn

- Không không… tao chỉ nêu giả thiết thôi mà… mày đi gặp anh ý đi ha! Tao đi có việc xíu – nó chạy nhanh, chứ ngu gì ở đấy, để nhỏ chút giận à



- Có nên vào không ta? – nó đi đi lại lại trước cửa phòng tập trung của PAP. Nó đang lưỡng lự không biết có nên đi vào xin lỗi Huy không, tự
nhiên lại tặng cho Huy một cái bạt tai rõ đau hôm trước mà… Cái quan
trọng hơn thế là Huy Anh nhìn thấy rồi! Trời ơi… mất bao công mới làm
quen được với người ta mà giờ hình tượng thục nữ sụp đổ hoàn toàn, phải
gỡ lại mới được! Với lại bây giờ cái Phương nó cũng không điên cuồng vì
ông Huy nữa rồi, nên nó chơi với PAP cũng chẳng sao đâu! Nghĩ vậy nên nó mở cửa phòng ra luôn, dù cửa phòng là khóa vân tay nhưng đối với nó
cũng chả có vấn đề gì bởi vì trong thiết lập khóa cũng có dấu vân tay
của nó mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận