Cuộc Đời Định Mệnh

- Kết quả là 1,7g MgO - nó thở hắt, đập nhẹ bút xuống quyển vở

- Đúng rồi! - Huy Anh xoa đầu nó - thấy chưa, anh đã nói là em thừa sức làm được mà

- Thì tất nhiên rồi, anh chỉ em tới 2 lần, không làm được hóa ra óc heo
sao? - nó nhăn nhó cười, phải công nhận là mấy bài đề cương Hóa này làm
nó sống dở chết dở mà

- Vậy thì có người có óc heo đó, giảng tới 5 lần mà vẫn không làm được bài hệ phương trình đơn giản - Hải nói móc

- Phải đó, đúng là dốt thật, nhưng mà có bao nhiêu người lại chết mê chết mệt vì mấy đứa óc heo đấy đấy! Lạ hen - Phương vừa nói vừa nghiến răng

- Ờ...ờ...lạ...lạ lắm... - Hải khẽ rùng mình

- Này... hai người đó đang để ý nhau sao? - Trang hỏi nhỏ Mai Anh với
Chi, vì từ nãy tới giờ thấy hai người toàn liếc mắt đưa thù không

- Chắc vậy! Mày hỏi thẳng nó là biết liền à... - Mai Anh trả lời


- Cái con này, trả lời như không, hỏi để nó giết à? - Trang cau có

- Vậy thì thôi, để khi nào 2 người đó công bố là biết - Manh hôm nay trầm hẳn, không nói năng gì, chỉ chú tâm vào làm bài, chắc có lẽ là do không biết nói gì với Trí cả

- Ê, con này hôm nay nó làm sao ý nhỉ? Mọi khi nói như cái máy khâu ý, sao tự dưng hôm nay suy tư thế? - Chi khều Trang

- Ai mà biết được... - Trang thấy khó hiểu

- Có người đang giận người yêu đó! - nó chồm dậy, nói nhỏ

- Ra là vậy! - Hai đứa kia vỡ lẽ

- Thôi học nhanh đi, tao đói rồi... - Phương giục

- Đây đây, sắp xong rồi... - nó, Chi với Trang lập tức nghiêm chỉnh

Nó thì môn nào cũng học đều, nhưng chỉ có mỗi Hóa là dù có cố gắng thế nào cũng không thể nuốt trôi được, Phương thì bị tắc Toán, Lý là ác mộng
của Chi với Trang; nhận được đề cương mà chúng nó không biết xoay sở
kiều gì mà 2 tuâng nữa là thi cuối kì rồi. Nó đành phải cầu cứu tới sự
trợ giúp của Huy Anh, may sao mà chàng lại đồng ý giảng bài, làm nó mất
ngủ cả đêm qua vì hồi hộp và cả ngày thấp thỏm. Cái Phương không biết
làm gì mà lại nhờ được ông Hải kèm cho Toán, Đạt rảnh nên cũng giúp cái
Trang học Lý, Đức xung phong kèm Chi (tại còn ai nữa đâu, làm sao mà ổng dám giành Mai Anh của Trí được!), cuối cùng là Trí thì giúp Mai Anh
(t/g: chả cần phải nói cũng biết). Mai Anh mặc dù biết là chuyện xảy ra
hôm đó chỉ là sự kết thúc của 1 mối tình nhưng bả vẫn mặt dày, không
chịu làm hòa trước, đợi Trí tới xin lỗi cơ. Hên mà ông Trí da mặt mỏng
vả lại cũng thấy nguyên nhân là ở mình nên cũng tìm đủ mọi cách để xin
lỗi nhỏ, chỉ báo hại nó học võ xong lại phải lết xác lên nhét Hóa vào
đầu. Nhưng mà không sao, được người cầm tay tận tình chỉ bài thì có mệt
tới mấy nó vẫn cố được. ^-^


.

.

- Cuối cùng thì cũng xonggg... - nó thở phào nhẹ nhõm

- Tao cũng xong rồi, thế là tối nay được ngủ ngon rồi! - Phương vươn vai
về đằng sau, hất tóc ra sau vai, để lộ ra đôi vai trần trắng nõn khiến
cho mặt ai đó đỏ ửng

- Phù... xong Lý, cám ơn anh nha - Chi với Trang cùng cảm ơn, chỉ là mỗi đứa quay về 1 hướng

- Không có gì, rảnh mà... - Đạt với Đức cười

- Bộ cô không có gì để nói với người đã 2 tiếng đồng hồ kiên nhẫn giảng bài cho mình hả? - Hải khều khều Phương

- Không! - nhỏ đáp 1 câu rất ngắn gọn

- Này, chí ít cũng phải cảm ơn 1 tiếng chứ?

- Hóa ra là muốn cám ơn, muốn thì nói đại đi, vòng vo làm gì? Óc heo

không hiểu đâu! Cám ơn, được chưa? Cái đồ nhỏ mọn - nhỏ xả cho một tràng

- ... - Hải nín bặt, chỉ dám gật đầu. Chưa, ai bảo lúc nãy trêu nhỏ làm chi, giờ nhỏ nãy rồi, sướng!

- Thôi, xin mày... vợ chồng có gì về nhà đóng cửa dạy nhau - nó can

- Mày mới nói gì? - Phương liếc nó

- À... tao nói là học xong rồi thì đi ăn đi... mày mới kêu đói mà! - nó lạnh xương sống

- Ừ, đi ăn đi... - mọi người tán thành

- Thôi chết, nhà tao hôm nay có việc, phải về sớm! - nó nháy mắt với Phương

- À ừ, tao cũng có hẹn mất rồi, để hôm khác nhé! - Phương hiểu được ý nó, vội đứng dậy, giật giật áo Hải

- Hả? - Hải giật mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận