Edit: Richi
Beta: TH
Trong mắt những ký giả kia, Lâm Yên vốn chỉ là rơm rác chuyên đi dụ dỗ đàn ông, lăng xê cọ nhiệt kéo fame.
Thật không ngờ cô ta nói tới nói lui lại không có chút sơ hở nào.
Chỉ cần mấy câu thôi đã khiến đám phóng viên bên dưới đều không trả lời được, bao gồm cả vị kí giả lớn họ Tôn kia nổi tiếng trong giới giải trí ở toà soạn Hưng Vân cũng bị nghẹn họng.
Lâm Yên đột nhiên kể lại chuyện cũ của giáo viên nữ kia khiến bọn họ lập tức e dè.
Đối với loại chuyện này bọn họ ít nhiều vẫn có chút kiêng kị, dù sao nghề nghiệp cũng ảnh hưởng đến con đường kiếm sống.
Bên này mặt Lâm Thư Nhã đã biến sắc, dường như không được một người luôn nhẫn nhịn, không giỏi ăn nói như Lâm Yên lại đột nhiên hùng hổ đến dọa người.
Ồ bị đẩy đến đường cùng nên hoá liều à…
Lâm Thư Nhã âm thầm liếc nhìn tay phóng viên Tôn kia.
Phóng viên Tôn nhận được ánh mắt của Lâm Thư Nhã, cắn răng đứng dậy cười lạnh một tiếng rồi mở miệng nói: “Cô không học vấn, không nghề nghiệp, còn bỏ học cấp ba trông chẳng khác nào đồ bỏ đi. Vậy mà cũng không cảm thấy ngượng dám thảo luận chuyện thầy cô và trường học với chúng tôi! Cô có tư cách gì?
Đã thế còn ở đây dối trá ngụy biện, Thư Nhã lương thiện như vậy chẳng lẽ còn có thể đổ oan cho cô sao?
Được thôi, cô nói chúng tôi không có chứng cứ, những việc kia chúng ta tạm thời không đề cập đến nữa. Thế nhưng cô bịa đặt Hàn Dật Hiên, vu oan cho cô Thư Nhã, luôn miệng nói đó là sự thật, cô cũng không có oan uổng chút nào!
Còn cả vai diễn nữ phụ số bốn trong bộ phim《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》này mọi người đều biết đạo diễn Khương Nhất Minh ngay cả tuyển diễn viên quần chúng cũng yêu cầu rất cao. Với trình độ này của cô thì làm sao có thể nhận được phim có kinh phí cao thế này, còn không phải nhờ cả Lâm Thư Nhã sao?”
Vừa dứt lời các tay phóng viên như tìm được điểm trí mạng, cũng liên tiếp phụ họa: "Đúng thế! Cô chả có chuyện tốt nào để giải thích cả? Làm như mình vô tội lắm vậy! Thật đúng là đồ Bạch Liên Hoa!"
Lâm Yên liếc mắt nhìn phóng viên Tôn: "Thứ nhất, những lời đó đúng là chính miệng tôi nói, nhưng tôi có vu oan bịa đặt hay không thì thật xin lỗi, mọi người cũng không có chứng cứ. Thứ hai, vai nữ số bốn của 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》tôi dựa vào thực lực của mình lấy được, không liên quan đến cô Lâm Thư Nhã.”
Cho dù là bị rối loạn nhân cách thì đó cũng là cô mà!
Lâm Yên vừa dứt lời, những ký giả kia đều bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha trời ạ, tôi luôn biết Lâm Yên không hề biết xấu hổ là gì, nhưng không ngờ cô ta còn có thể vô liêm sỉ như vậy!"
"Dựa vào kĩ năng diễn xuất lấy được? Cô quay phim máu chó như Thiên Lôi chắc cũng rất cần kĩ năng chuyên nghiệp phải không?"
"Người trong giới ai mà chẳng biết kĩ năng diễn xuất của cô thảm hại cỡ nào. Rốt cuộc ai cho cô dũng khí nói ra những lời này?!"
...
Đạo diễn Khương Nhất Minh nhất quyết không muốn nhúng tay vào nhưng nghe đến đó lại có chút không nhịn được.
"Lâm Yên đúng là bằng kĩ năng diễn xuất mà lấy được vai này!" Khương Nhất Minh trầm giọng nói.
Mà cô bé này có thiên phú cực kì cao trong lĩnh vực diễn xuất, vai nữ số bốn này trừ cô ấy ra không thể là ai khác.
Phùng Thiếu Hoa dường như biết được suy nghĩ của Khương Nhất Minh, trước khi Khương Nhất Minh mở miệng liền vội vàng ôn tồn ngăn ông ta lại: "Đạo diễn Khương, bây giờ ông không thể khuấy vào vũng nước đục này được! Chuyện này cũng chỉ có thể do bọn họ hiểu lầm thôi..."
"Vì sao? Chuyện này đối với cô bé kia không công bằng!" Vẻ mặt Khương Nhất Minh không vui.
Phùng An Hoa bất đắc dĩ nói: "Ông suy nghĩ một chút, nếu lúc này ông ra mặt, phóng viên chắc chắn sẽ muốn ông đưa ra chứng cứ, đến lúc đó ông sẽ nói thế nào? Chẳng lẽ đem bản thu hình khi thử vai ra cho bọn họ xem, sau đó để bọn họ phát hiện ra sự việc lão Chu Phong kia à?"
Khương Nhất Minh sững sờ, lập tức trầm mặc.
- --
Đêm hôm còn ai thức đọc không nhỉ?.-.
Hãy vote và cmt để ủng hộ đàn mèo nhé ^^