Edit: Kali
Beta: Sun
Kéo theo chị dâu cả cùng nhau bị nhốt vào đồn cảnh sát. Lần này chắc chắn là tiêu tùng rồi, không thể cứu nổi nữa!
Lúc trước cậu rõ ràng là gọi điện thoại cho anh hai, vì sao anh cả lại đến đây! Đệt!
Lâm Yên đang không biết làm sao để nói rõ lí do với với tay cảnh sát thì đột nhiên thấy Bùi Duật Thành đã lâu không gặp bây giờ lại mang một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt khiến cô hoàn toàn sững sờ ở đó.
Suy nghĩ đầu tiên của cô và Bùi Vũ Đường không khác nhau lắm...
Xong đời rồi...
Bởi vì cô đứng ở góc khuất nên Bùi Duật Thành không nhìn thấy cô, đi thẳng đến chỗ Bùi Vũ Đường.
Bùi Vũ Đường thấy ánh mắt đáng sợ kia của anh ruột, quả thực sợ sắp tè ra quần, lắp bắp nói: "Anh... Anh cả... Anh... Anh nghe em nói rõ lí do đã..."
Đệt! Anh cả ngay cả Trình Mặc cũng gọi tới, rõ ràng là lại muốn tiễn cậu ta đi rồi!
Luật sư bên cạnh Bùi Duật Thành đưa cho cảnh sát một tấm danh thiếp: "Chào ngài cảnh sát, vị tiên sinh bên cạnh tôi đây là anh của Bùi Vũ Đường, tôi là luật sư của cậu ta, có chuyện gì ngài có thể nói thẳng với tôi."
Vị cảnh sát nhận lấy danh thiếp, lập tức giật nảy mình.
Luật sư cố vấn cấp cao của Tập đoàn tài chính JM - Tần Chí Minh.
Tập đoàn JM...
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cái tập đoàn JM kia là của Bùi gia ư?
Vị cảnh sát khôi phục tinh thần, vội nói: " Chẳng qua là bồng bột nhất thời của tuổi trẻ, đánh nhau xích mích nhỏ thôi mà."
Luật sư Tần Chí Minh nhìn thoáng qua Bùi Duật Thành, lập tức mở miệng hỏi: "Ra tay trước là người nào?"
Tay cảnh sát nhìn lướt qua những người kia nói: "Bọn chúng đều ra tay trước cả..."
Trên mặt của Bùi Duật Thành không có độ ấm nào, ánh mắt lạnh như băng sương mang theo cảm giác áp bức phủ ngợp bầu trời chụp lấy Bùi Vũ Đường: "Tự mình đi hay là để anh trói đem đi?"
Bùi Vũ Đường lập tức mở miệng nói rõ lí do: "Anh cả! Oan cho em quá mà! Là bọn họ ra tay trước! Mà chúng em còn không hề động tay tý nào, đều là bị đánh từ một phía!"
"Không hề đánh trả?" Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua đám người Tống Diệu Nam sưng mặt sưng mũi, hững hờ mở miệng: "Bùi Vũ Đường, em chắc phải biết, nói dối trước mặt anh hậu quả là thế nào."
Bùi Vũ Đường nóng vội: "Em không có! Em thật sự không có nói dối mà!"
Luật sư ho nhẹ một tiếng nói: "Tam thiếu, nếu cậu không nói thật, tôi cũng không thể xử lý được chuyện này."
Bùi Vũ Đường: "Con mẹ nó! Tôi làm sao lại không nói thật? Tôi đều đã bị đánh thành đầu heo! Bên tôi không chỉ có mình tôi, những người khác một người cũng không ai ra tay cả!"
Luật sư bất đắc dĩ nói: "Các người không có ai ra tay, vậy thương tích trên người đối phương là ai làm?"
Lúc này, Lâm Yên từ đầu đến cuối bị bỏ quên hoàn toàn, cuối cùng cũng yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện kia thật ra... Quả thực không liên quan gì đến Tam thiếu... Là tôi... Tôi đánh bọn họ..."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người Lâm Yên.
Trong giây lát Lâm Yên vừa dứt lời, đám người Tống Diệu Nam cũng đồng thanh nói thay Lâm Yên: "Đúng! Là cô ta! Chính là cô ta đánh!"
Luật sư: "..."
Bùi Duật Thành: "..."
Lúc này Bùi Duật Thành mới nhìn thấy cô gái đang núp ở trong góc.
Lâm Yên ngoan ngoãn đứng ở đó giống như là một học sinh tiểu học đã phạm phải lỗi gì, mở miệng giải thích: "Bùi tiên sinh... Chuyện là... Tôi... Tôi hôm nay đến xem Tam thiếu thi đấu..."
"Xem thi đấu..." Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua Bùi Vũ Đường.
Lâm Yên: "Đúng vậy, bởi vì ở giữa có chút tranh chấp... Đã đánh nhau với đối phương..."
Không đợi Lâm Yên nói xong, Tống Diệu Nam lập tức ồn ào nói: "Chính là cô ta đánh, anh hãy nhìn xem cô ta đánh chúng tôi thành cái dạng gì! Tôi cho cô biết, chuyện này các người nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"