Edit: Er :))Beta: Byun
Nhậm Hồng Chí nghe vậy thì mặt đỏ bừng: "Ông. . . Tiền tổng, ông muốn tôi dùng lời khó nghe phải không? Mấy năm nay, các người ỷ vào thân phận và địa vị của mình, lợi dụng chức vụ đã hút cạn bao nhiêu máu của công ty, hẳn là trong lòng các người biết rõ. Nếu tiếp tục như thế thì công ty có lớn hơn nữa cũng không chịu được sự chèn ép của các người đâu."
Nhậm Hồng Chí vừa dứt lời, lão giám đốc họ Tiền và lão già họ Phùng đứng đầu hội đồng quản trị ngay tức thì giận đến nỗi sùi bọt mép, đập mạnh bàn rồi bắt đầu mắng:"Nhậm Hồng Chí, ông nói chuyện cần phải có chứng cứ. Chúng tôi vì công ty mà chịu biết bao cực nhọc mấy năm nay, để đến bây giờ ông chửi bới chúng tôi như thế hả?"
"Thật quá đáng! Chuyện này Bùi tổng cậu nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời."
"Không sai. Nếu không thì đừng trách chúng tôi làm kinh động tới chủ tịch Bùi. Năm đó, chủ tịch Bùi chắc hẳn đã nhiều lần nói với cậu không được xê dịch vị trí của chúng tôi. Trái lại, tôi muốn xem xem, nếu chủ tịch Bùi biết được chuyện tốt mà cậu làm thì vị trí tổng giám đốc này cậu còn có thể ngồi yên được nữa không."
Đám thành viên trong hội đồng ban giám đốc và lão già ở vị trí này lâu năm, ỷ vào tuổi tác đã cao, còn có chỗ dựa là chủ tịch. Tất nhiên là không kiêng nể gì cả, vẫn kêu gào như cũ.
Cộng với tin đồn mà họ nghe được là gần đây Bùi Duật Thành bị mắc một căn bệnh nghiêm trọng, bọn họ càng không nhịn được đi gây sự.
Trong công ty Bùi Duật Thành cũng có một nhóm người tâm phúc, nhưng phần lớn là người mới, chỉ có lẻ tẻ vài người dám đứng lên, nhưng cũng không dám đấu với những người có địa vị vững chắc này. Chỉ có Nhậm Hồng Chí vẫn luôn tranh luận với bọn họ.
Mà Trình Mặc là tâm phúc lớn nhất của Bùi Duật Thành nhưng từ đầu tới cuối chủ im lặng giống như tên của anh ta, không nói một chữ nào, chỉ là mặt không thay đổi mà nhìn những người này, đáy mắt dường như có một tia đồng tình và thương hại. . .
Hai năm trước, Bùi Duật Thành mới chính thức bắt đầu tiếp nhận công ty.
Cũng vào hai năm trước, tính tình Bùi Duật Thành thay đổi rất lớn. Đột nhiên trở nên ôn hoà. Tất cả mọi người ở bên ngoài đều đánh giá anh là biết giữ lễ nghĩa, biết đối nhân xử thế, khiêm tốn và điềm đạm, hoàn toàn không nghĩ xem trước hai năm đó rốt cuộc Bùi Duật Thành là người như thế nào. . .
Nếu bọn họ biết thì hôm nay sẽ không tự đâm đầu tìm đường chết như vậy.
Ngón tay Bùi Duật Thành đang gõ mặt bàn dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt anh chậm rãi quét qua mọi người, mở miệng nhẹ như gió thoảng: "Xem ra các vị rất có thành kiến đối với tôi. Chẳng qua chuyện này, không nhất thiết phải kinh động tới ba tôi."
Gương mặt mập mạp dữ tợn của lão giám đốc họ Tiền kia run lên, cười lạnh: "Hừ. Này, đầu vàng*, bây giờ cậu đã biết sợ rồi sao? Nói cho cậu biết, bây giờ đã chậm rồi. Chúng tôi đã báo lên chủ tịch Bùi, còn chuẩn bị bay một chuyến sang nước Mỹ để nói rõ hành động của cậu trong khoảng thời gian này cho chủ tịch nghe."
(*Tên đầu vàng là nói về những người trẻ tuổi đi theo trào lưu nhuộm tóc từ những năm 9x của Trung Quốc lúc bấy giờ. Ở đây dùng từ này ý muốn nói cái lão họ Tiền kia chửi xéo Bùi Duật Thành còn non trẻ, vắt mũi chưa sạch với lão ta. )Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Bùi Duật Thành vẫn rất bình thản, thậm chí còn hơi có vẻ ôn hòa: "Xin các vị yên tâm. Đừng vội, tôi cũng có một cách khiến cho tất cả mọi người hài lòng."
Nghe thấy lời nói của Bùi Duật Thành, những người gây chuyện kia lập tức mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Thằng oắt con lông cánh mọc còn chưa đủ này quả nhiên là vẫn chấp nhận thỏa hiệp!
"Nói sớm một chút có phải tốt không."
"Chờ một chút, nói lời tạm biệt dễ dàng như vậy. Trước tiên cậu hãy nói rõ xem, rốt cuộc là có phương pháp gì?"
"Nếu chúng tôi không hài lòng thì cũng vô dụng thôi."
. . .
. . .
Bùi Duật Thành cười cười, đáy mắt hiện ra một tia điên cuồng như ác ma làm người ta rét run.
"Là. . ."
Trình Mặc nhìn Bùi Duật Thành lúc này, sắc mặt hơi đổi.
Quay về rồi, người đàn ông từng khiến cho thế giới tuyệt vọng kia đã quay về rồi!
Những người đứng vị trí cao ở đây chỉ sợ bọn họ sẽ không nghĩ tới, Bùi Duật Thành đã từng điên cuồng như thế nào. Cho dù có dùng từ "kinh khủng" để diễn tả thì cũng không quá đáng chút nào.
Bùi Duật Thành không phải là cấp S, so với cấp S còn hơn thế nữa, không thể dùng phân chia đẳng cấp để nói được.