Edit: Er
Beta: Sun
Nhưng mà vào đúng lúc này, Tinh Trầm vẫn đang yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon ăn kẹo mút bỗng nhiên đứng lên.
"Rầm!"
Theo tiếng động, cả người Quý Lan trực tiếp bị Tinh Trầm một cước đạp bay ra ngoài.
Chỉ thấy Tinh Trầm tóc xoăn mày trắng, hai tay đút túi quần, lạnh lùng liếc qua Quý Lan vừa bị mình đạp bay: "Còn muốn tiếp tục không?"
"Ồ, Tiểu Tinh Tinh tức giận." Cách đó không xa, Tần Hoan đặt cái rây* đang cầm trên tay lên mặt bàn.
(*) Rây là đồ dùng gồm lưới kim loại, lỗ nhỏ li ti, căng trên khung để lọc lấy những hạt mịn nhỏ. Không hiểu thằng này cầm cái này làm chi? Chi tiết các bạn có thể tra google hình ảnh. – Bản edit được cập nhật nhanh nhất tại: https://.wattpad.com/user/Meow_team và https://meowteam.home.blog/
"Tinh Trầm, cậu làm cái quái gì vậy?" Quý Lan nhìn chằm chằm Tinh Trầm, lạnh giọng quát.
"Tôi cứu chị." Tinh Trầm lạnh lùng nói.
Người bên ngoài không nhìn thấy nhưng Tinh Trầm lại nhìn thấy rất rõ ràng. Nếu như cậu ta không một cước đạp bay Quý Lan thì cổ của cô ta đã sớm bị cô gái này bóp nát mà bản thân Quý Lan lại không biết gì, thật sự rất hài hước.
Ngay cả Bùi Vũ Đường bên cạnh cũng phát hiện ra Lâm Yên bình thường nhìn qua rất dễ thương còn biết nói ngọt, thậm chí còn là một người rất hay sợ hãi nhưng bây giờ cảm giác như cả người cô ấy đều thay đổi.
"Ha ha, cứu tôi? Cậu cho rằng lão đại thật sự coi trọng cô ta? Cô ta chẳng qua chỉ là "thuốc an thần" mà thôi." Quý Lan cười lạnh.
Quý Lan không hiểu hàm ý trong lời nói của Tinh Trầm, chỉ nghĩ rằng ý của Tinh Trầm là nếu như cô ta làm tổn thương cô gái kia thì lão đại sẽ không bỏ qua cô ta.
"Ngu ngốc." Tinh Trầm đứng thẳng hai vai, "Tùy chị, cứ tiếp tục đi."
Dứt lời, Tinh Trầm lại ngồi xuống đằng xa.
Rất nhanh Quý Lan một lần nữa lại đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Lâm Yên.
Hiện tại Lâm Yên đang nhìn về phía Quý Lan, tận lực không để mình hoàn toàn mất khống chế. Một khi cô đã hoàn toàn mất khống chế...
Lâm Yên luôn biết sức lực của cô cao hơn người thường. Thế nhưng mấy năm nay cô sử dụng cực ít, cũng không muốn sử dụng. Nhất là lúc cô không kìm chế được nỗi lòng thì so với tưởng tượng còn đáng sợ và cực đoan hơn nhiều.
Sát khí trên mặt Quý Lan càng lúc càng nặng, trong miệng lầm bầm: "Bây giờ "thuốc an thần" là cô ta đã không còn tác dụng thì giữ lại cũng chả có ý nghĩa gì. Hiện tại cô ta sẽ chỉ làm lão đại càng mất khống chế thêm mà thôi! Căn bản cô ta không có tư cách ở cạnh lão đại, cô ta không xứng..."
Quý Lan cũng không phát hiện ra lúc mình đang nói chuyện, trên cầu thang sau lưng cô ta có một người đang chầm chậm từ trong bóng tối đi xuống.
"Anh... Anh Duật..." Tần Hoan vì đứng ở đối diện nên là người đầu tiên nhìn thấy Bùi Duật Thành.
Nghe được lời Tần Hoan, trên mặt Quý Lan đầy hoảng sợ vô thức xoay người sang chỗ khác.
Ngay khi cô ta xoay người thì trong nháy mắt Bùi Duật Thành bỗng nhiên bước tới.
Chỉ thấy tay Bùi Duật Thành nhẹ nhàng đặt lên vai trái Quý Lan.
Một giây sau, mọi người nhìn thấy cả người Quý Lan giống như con diều bị quật bay ra ngoài, đập mạnh vào bên cạnh tủ rượu làm bằng pha lê.
Tủ rượu pha lê ầm ầm đổ xuống, ngăn tủ và rượu ở trong tất cả đều vỡ vụn thành từng mảnh.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, ngay cả lan can cầu thang cũng bị ảnh hưởng bởi sức lực mạnh khủng khiếp này mà sập xuống...
Sau khi tiếng động kết thúc, trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch. Tất cả mọi người câm như hến nhìn người đàn ông đứng trên bậc thang.
Vốn trong phòng khách đã rất bừa bộn nhưng bây giờ lại càng bừa bộn hơn, quả là so với đống hoang tàn phế tích không khác gì...
Vẻ mặt Bùi Vũ Đường cầu xin, lại muốn phá nhà rồi...
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vốn còn tưởng rằng chờ chị dâu cả tới thì có thể dỗ dành anh cả. Hoàn toàn không ngờ được tính tình chị dâu cả lại nóng nảy như vậy.
Hai người này mà ở cùng một chỗ thì không phải là Sao Hỏa đụng Trái Đất sao?
Quý Lan chật vật ngã khuỵ xuống đất. Sau đó không để ý tới xương cốt gãy gây đau đớn trên người mà lập tức đứng lên, cung kính nửa quỳ trước người Bùi Duật Thành: "Anh Duật..."