Edit: Kali
Beta: Byun
Bùi Nam Nhứ nhìn cô gái, chần chừ mở miệng hỏi thăm: "Cô Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi cô một chuyện không?"
Lâm Yên: "Chuyện gì?"
"Tại sao muốn chia tay với anh cả? Là anh tôi đã làm sai chuyện gì hay chọc giận cô không vui sao?" Bùi Nam Nhứ có chút không hiểu.
Trước đó quan hệ của hai người rõ ràng vẫn rất tốt mà, anh không hiểu vì cái gì mà tối hôm qua lại đột nhiên chia tay.
Làm sao có thể?!
Trước đó, Bùi Duật Thành ở trong mắt cô vẫn luôn là người bạn trai lý tưởng đó, có được không?
Suýt chút nữa thì cô bị anh thả thính đến mức phản bội con đường kiếm tiền...
Lâm Yên nghe vậy gãi đầu, vẻ mặt rầu rĩ, cô cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Mấu chốt là từ lúc bắt đầu, cô và Bùi Duật Thành đã là một sự hiểu lầm...
Nếu không phải là bởi vì cái ý thức kia của cô thỉnh thoảng bị khống chế, làm ra chút chuyện không thể cưỡng lại được thì sao cô phải vội vã chia tay với Bùi Duật Thành chứ...
Hả?
Sau khi phát hiện ý nghĩ vô thức nhảy ra trong đầu này của mình, Lâm Yên giật nảy mình.
Chẳng lẽ cô chỉ là vì chuyện ý thức mất khống chế ấy mới chia tay với Bùi Duật Thành sao?
Lâm Yên thu lại suy nghĩ, cân nhắc một chút sau đó mở miệng nói: "Chuyện này có chút phức tạp. Tôi có lí do bất đắc dĩ, thôi cũng không sao nữa rồi. Lát nữa tôi sẽ nói rõ tất cả chuyện này với Bùi tiên sinh. Đến lúc đó chia tay hay không sẽ do Bùi tiên sinh tự mình quyết định."
Bùi Nam Nhứ khẽ cười một tiếng, ngữ điệu chắc chắn: "Cho dù là vì điều gì, anh ấy cũng sẽ không chia tay với cô đâu."
Anh vốn rất tò mò vì cái gì anh cả lại để ý một cô gái đột nhiên xuất hiện từ đâu ra như vậy, có thể chỉ là nhất thời cảm thấy hứng hay không?
Nhưng mà khi biết được hai năm này anh cả thay đổi tất cả đều là vì cô gái này, anh ta mới dám chắc Lâm Yên có vị trí như thế nào trong lòng anh cả.
Lâm Yên cũng không biết vì sao Bùi Nam Nhứ lại chắc nịch như vậy.
Thật ra, cô vẫn thấy rất lạ. Cô và Bùi Duật Thành cũng đã quen biết bao lâu đâu...
Cô thậm chí vẫn luôn còn tưởng rằng Bùi Duật Thành chỉ tùy tiện chơi đùa với cô thôi...
Cuối cùng lại phát hiện, Bùi Duật Thành so với trong tưởng tượng của cô còn nghiêm túc hơn. Mà cô mới chính là cái người tùy tiện đấy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Yên khó tránh khỏi có chút chột dạ.
"Đúng rồi, sức khoẻ của Bùi tiên sinh thế nào rồi?" Lâm Yên vội vàng hỏi.
"Vẫn đang làm kiểm tra toàn diện. Trong lúc đó không thể có bất kỳ ai quấy rầy. Thời gian kiểm tra đoán chừng sẽ khá lâu, cho nên anh ấy bảo tôi sắp xếp xe để đưa cô về nghỉ trước."
"Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"
"Kết quả kiểm tra vẫn chưa có, nhưng nhìn vào chỉ số của máy móc thì trước mắt đã rất ổn định. Không cần lo lắng."
Lâm Yên ngập ngừng hỏi: "Ừm. Cho tôi mạo muội hỏi một câu, Bùi tiên sinh rốt cuộc là bị bệnh gì?"
"Chuyện này... Tôi cũng không giải thích rõ được..." Bùi Nam Nhứ tận lực dùng cách bình thường dễ hiểu nhất để giải thích: "Cô có thể hiểu bệnh rằng nó là một loại bệnh không chịu được bị kích thích. Nếu như bị kích thích thì sẽ rơi vào trạng thái mất kiểm soát, sau đó sẽ rất nguy hiểm."
Nghe Bùi Nam Nhứ nói vậy, Lâm Yên vô thức nhớ tới nụ hôn trước đó với Bùi Duật Thành.
Sức ảnh hưởng của cô đối với Bùi Duật Thành... Lớn thế ư?
Cô đây chẳng phải là thật sự đã trở thành thuốc an thần rồi sao?
"Như vậy à..."
Lâm Yên cảm thấy trong chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu nhẹ giống như Bùi Nam Nhứ nói vậy thì lúc bọn họ nghe được tiếng đồng hồ vang sẽ không trưng ra một bộ dạng giống như chuẩn bị tận thế tới nơi, trời sắp sụp như vậy...
...
Cho dù như thế nào thì chuyện này cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Lâm Yên và Bùi Nam Nhứ nói chuyện xong, sau khi đại khái xác định Bùi Duật Thành đã không có gì đáng ngại nữa thì cô mới bảo lái xe đưa đến nhà ông ngoại...
Cô lo lắng chỉ một mình mẹ cô ở chỗ ông ngoại bên đó lại sẽ bị đám người bác cả ức hiếp.