Edit: Nhan Tịch
Beta: Richi
Phía trước vạch xuất phát, hai tên tay đua của đội lão già họ Thang đang điên cuồng di chuyển qua lại muốn thoát khỏi chiếc xe màu bạc phía trước. Tuy nhiên lại thật không may, dù bọn họ có làm thế nào cũng không thoát khỏi được. Chiếc xe màu bạc ở ngay phía trước từ đầu tới cuối vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
“Tránh đường!”
Một trong những tên tay đua tức giận mắng to: “Bọn tao chạy vòng thứ ba, mẹ mày! Mày chỉ mới chạy được một vòng, mày không lo đi chạy tiếp đi, mà ở đây ngăn cản bọn tao làm què gì!”
Nghe thấy tiếng mắng, khóe miệng Lâm Yên hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ.
Cô hiểu rõ ràng các quy tắc của trận thi đấu này. Trận này cũng đâu có cấm chiếc xe của vòng đua thứ nhất với chiếc xe của vòng đua thứ ba không được tiếp xúc hay cạnh tranh trong thi đấu thể thao đâu.
Lúc này, Hạ Nhạc Phong dường như hiểu ra được gì, vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
Cậu hiểu ra rồi...
Cuối cùng cậu ta cũng biết tại sao chị họ lại bảo cậu dừng lại ở ngay điểm xuất phát khi cậu chỉ vừa mới chạy xong vòng đua thứ nhất rồi.
Không phải bởi vì trận thi đấu này chắc chắn sẽ thua nên không cần chạy nữa, mà là bởi vì… Chị họ muốn ở điểm xuất phát chờ người về nhất và về nhì của vòng đua thứ ba!
“Mở radio lên, điều chỉnh lại âm lượng trên kênh cho tốt vào. Nói với ông ngoại rằng bảo Hạ Minh Khải đuổi theo rồi sau đó trực tiếp vượt qua từ phía bên phải, tốc độ nhất định phải nhanh nhất.” Lâm Yên nhìn sang Hạ Nhạc Phong mở miệng nói.
“Vâng!” Hạ Nhạc Phong gật đầu, hoàn toàn nới lỏng vô lăng. Dù sao Lâm Yên cũng đang nắm nửa vô lăng, cậu ta có nắm hay không cũng chẳng sao.
“Ông ơi… Ông nói với anh Minh Khải, khi anh ấy chạy tới vòng đua thứ ba thì chạy vượt qua từ phía bên phải, tốc độ nhất định phải nhanh, tuyệt đối đừng giảm tốc độ!” Hạ Nhạc Phong nhanh chóng chuyển lại lời nói của Lâm Yên với lão gia tử Hạ Định Khôn, sau khi nói xong thì tắt âm đi.
“Brừm”!
Mất chục giây sau, chiếc xe mà Hạ Minh Khải lái nhanh chóng lao lên, không hề giảm tốc độ chạy thẳng tới phía sau xe của Lâm Yên.
Ngay lập tức, Lâm Yên nhẹ chuyển hướng vô lăng để cho chiếc xe của Hạ Minh Khải chạy vượt lên trước.
Mà cảnh này một lần nữa được ống kính quay cận cảnh.
Giờ phút này tất cả khách quý trong phòng VIP và trong sảnh chính nghị luận sôi nổi.
“Mịa nó, thi đấu theo kiểu gì thế này?! Chiến thuật ghê quá rồi đó!” Một vị thành viên nào đó của đội ZH1 nhìn vào chiếc xe màu bạc do Hạ Nhạc Phong điều khiển, chậc chậc chép miệng nói.
“Thật đúng là sống lâu mới thấy, người ta đều ở vòng đua cuối cùng còn Hạ Nhạc Phong chỉ mới chạy được một vòng. Vậy mà cậu ta lại dám chạy đi cản mấy chiếc xe đua ở vòng đua cuối cùng.
“Thiên tài mà!” Bùi Vũ Đường gương mặt tràn đầy khâm phục.
“Cái này… Này không phải phạm quy à?!”
Z Thần nhìn chằm chằm vào màn hình TV như đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lát sau mới mở miệng nói: “Các người cho rằng đó là do chiến thuật đấy à?”
“Đội trưởng, chẳng lẽ không phải sao?”
“Nếu để cho một người trong số các người vào đường đua, bao gồm cả tôi… Cho dù sử dụng chiến thuật giống nhau thì cũng không có khả năng ngăn lại hai chiếc xe cùng một lúc được.” Z Thần nhìn TV màn hình, thở dài một hơi.
Hiện giờ, hơn bảy chiếc xe đã bị chiếc xe màu bạc cản lại, đội đua của lão già họ Thang cùng những đội đua khác đều bị ngăn cản, chỉ có đội đua của Hạ gia có thể chạy qua mà thôi.
Theo giải thích của Z Thần, trong phòng dành cho khách quý mọi người đều rơi vào im lặng.
…
“Đúng là quá vô sỉ.” Vệ Từ Phong nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu bạc trên TV mở miệng nói.
“Cái gì mà gọi là vô sỉ, đây được gọi là chiến thuật…" Kỳ Thiệu Nguyên cao mày nói.
“Ha ha, quy tắc của trận thi đấu này cũng không hoàn thiện. Nếu không thì xem như trận này phạm quy là chắc rồi.” Vệ Từ Phong lắc đầu: “Thực lực không đủ, thì sử dụng hành vi đê tiện như vậy, đúng là quá vô sỉ.”
……
Trong sảnh chính, ánh mắt của Hạ Định Khôn và Hạ Hùng chỉ dừng lại trên người của Hạ Minh Khải. Họ chỉ biết được Hạ Nhạc Phong đang chặn xe ở phía sau, nhưng lại chẳng thèm quan tâm Hạ Nhạc Phong tí nào.