Edit: Er
Beta: Sun
Lâm Yên nghe vậy thì lông mày nhíu chặt lại, vậy tại sao Bùi Duật Thành lại luôn nói với cô là không sao hết.
Cô còn tưởng rằng dùng quyền lực của Bùi Duật Thành thì những chuyên gia kia chắc chắn là có cách...
"Chẳng qua, chỉ cần ở cùng chị dâu cả một chút thôi thì trạng thái của anh em đặc biệt ổn định!"
Thực ra chuyện này Lâm Yên cũng đã phát hiện ra...
Vốn là không tin lắm, còn cảm thấy chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Khi xe sắp rời khỏi khu biệt thự, Lâm Yên đột nhiên nói với Bùi Vũ Đường: "Chờ một chút, dừng lại đi, quay đầu, trở lại biệt thự."
"Hả? Trở lại biệt thự? Bây giờ sao?" Bùi Vũ Đường sững sờ.
"Đúng! Bây giờ!" Lâm Yên lo lắng nói, sợ mình cứ lưỡng lự thì sẽ hối hận mất.
Sinh vật càng đẹp mắt thì lại càng có độc, lần này, cô muốn thuận theo lòng mình, tùy hứng một lần...
"À, được thôi!" Bùi Vũ Đường tưởng rằng cô có chuyện gì gấp, nên chỉ có thể quay đầu trở lại biệt thự lần nữa.
Cửa biệt thự.
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm chiếu xuyên qua kẽ lá trên tán cây.
Bùi Duật Thành vẫn duy trì tư thế lúc Lâm Yên rời đi, yên tĩnh đứng ở đó, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng không hề hút, khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ quanh đầu ngón tay.
Mặc dù trên mặt vẫn là sự lạnh lùng và hờ hững, nhưng chiếc đồng hồ trên cổ tay vẫn đang kêu đứt quãng, tiết lộ cảm xúc chân thực của anh.
Ở phía sau, Bùi Nam Nhứ lo lắng đứng cách đó mấy bước trông chừng.
Gió đêm có hơi lạnh, Bùi Nam Nhứ nhìn liếc qua anh cả mình, cuối cùng vẫn có chút lo lắng tới sức khỏe của anh, nhắc nhở nói: "Anh cả, về phòng thôi, bên ngoài gió lạnh."
Bùi Duật Thành hơi gật đầu, ném tàn thuốc trong tay, dập tắt, quay người đi về phòng.
Ngay khi hai người chuẩn bị cất bước đi vào nhà thì đột nhiên sau lưng có tiếng động cơ xe ô tô.
Bùi Nam Nhứ quay người lại, kinh ngạc nhìn Bùi Vũ Đường trở về: "Vũ Đường?"
Cùng lúc đó, Bùi Vũ Đường và Lâm Yên đi xuống xe.
"Sao hai người lại quay lại đây?" Bùi Nam Nhứ vô thức hỏi.
Bùi Vũ Đường gãi gãi đầu: "Em cũng không biết, chị dâu cả bảo em quay lại!"
Thấy Lâm Yên quay lại, Bùi Duật Thành cũng nhìn cô gái, sắc mặt không có gì khác thường, mở miệng hỏi: "Quên cái gì sao?"
Lâm Yên nhanh chóng đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, mở miệng nói: "Vâng, là..."
"Là cái gì? Tôi giúp em lấy." Bùi Duật Thành mở miệng.
Đang định xoay người vào trong thì cánh tay lại đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại, trước mặt xuất hiện một đôi mắt sáng như ánh sao.
Sau đó, nghe thấy cô gái làu bàu mở miệng nói: "Không quên đồ... Mà là... Quên mất anh."
Bùi Duật Thành: "..."
Bùi Nam Nhứ đứng bên cạnh: "..."
Cùng với Bùi Vũ Đường: "..."
Hình như Bùi Duật Thành còn chưa kịp phản ứng, Lâm Yên luôn đối với anh rất cung kính, xa cách và khách khí. Bây giờ lại đột nhiên nói một câu như vậy khiến anh bất ngờ đến mức nhất thời không thể đáp lại được.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của anh, mặt Lâm Yên hơi nóng lên, thừa thời cơ trực tiếp mở miệng nói: "Lúc trước không phải anh nói tôi thắng nên anh sẽ thưởng cho tôi sao? Còn nói là cái gì cũng được?"
Bùi Duật Thành: "Đúng vậy..."
"Ha ha, vậy tôi muốn... Tôi muốn anh và tôi ở cùng nhau, có được không?" Lâm Yên mở miệng hỏi.
Bùi Duật Thành: "..."
Bùi Nam Nhứ: "..."
Bùi Vũ Đường: "..."
Anh vừa mới... Nghe thấy cái gì???
- ---
Bị thả thính nhiều rồi cũng có ngày vùng lên làm cách mạng. =)))))