Cố Chinh sang chào hỏi mấy người đạo diễn Trần một tiếng rồi quay về phòng cất đồ. Một lát nữa mới đến giờ cơm, cả hai quyết định ra ngoài đi dạo, vừa hay cạnh nhà nghỉ có một công viên nhỏ.
Công viên này trồng rất nhiều cây dù cành lá không được tươi tốt lắm, đang giữa mùa đông nên cũng ít người lui tới, không gian vắng vẻ yên tĩnh.
Cố Chinh và Hạ Lam vừa dạo bước vòng quanh công viên vừa trò chuyện với nhau. Hạ Lam vui muốn chết, cậu lắc đầu vẫy đuôi, liên tục hỏi: “Anh đến thăm em à? Có nhớ em không?”
“Không thì sao?” Cố Chinh cười đáp, anh chợt bảo, “Ừm, em nhìn thử xem đằng trước có ai không?’
Hạ Lam nghển cổ ngó nghiêng bốn phía, Cố Chinh gọi cậu một tiếng, Hạ Lam quay đầu lại: “Không có. Chi vậy anh?”
Trời chiều đã dần tối, Cố Chinh đứng giữa ánh đèn đường mờ ảo, anh đốt một chiếc pháo hoa cầm tay (1), tàn lửa đua nhau rơi xuống, chiếu sáng nụ cười bình thản của người nọ. Cố Chinh quơ pháo hoa lên cao như đang vẽ hình gì đó, Hạ Lam chăm chú quan sát, hình thứ nhất hẳn là trái tim, hình thứ hai thì phức tạp hơn, tựa như một bông hoa.
Hạ Lam chợt ngẩn ra. Là hoa hồng.
Loài hoa mang ý nghĩa đặc biệt của riêng họ.
Pháo hoa cháy hết, Cố Chinh tiện tay ném nó vào sọt rác, anh mỉm cười, chậm rãi giang tay về phía Hạ Lam. Hạ Lam chạy đến bên anh, cậu chỉ cảm thấy thời gian dường như chậm lại, người đàn ông ấy đang dẫn cậu ra khỏi bóng tối. Cậu kéo Cố Chinh đến góc khuất rồi ôm chặt anh. Hai người siết lấy nhau hồi lâu, bàn tay vuốt ve trên lưng đối phương, dần dần không kiềm được mà tìm kiếm đôi môi nhau, nụ hôn nóng bỏng cứ thế ập tới.
Đã lâu lắm rồi mình không hôn người ấy.
Cả hai đều cùng chung ý nghĩ, không muốn tách rời.
Có câu “Một ngày không gặp như cách ba thu”, hai người cùng lắm mới xa nhau nửa tháng, vậy mà cảm thấy câu nói kia thật quá chính xác.
“Em nhớ anh lắm.” Hạ Lam chạm vào vai Cố Chinh, nhích ra một chút để có thể ngắm nhìn gương mặt anh. “Ảnh chụp sao so được với người thật, ở ngoài anh đẹp trai hơn gấp một vạn lần!”
Mũi Cố Chinh kề vào trán cậu, anh khẽ hôn lên mi tâm Hạ Lam, ôm chặt lấy cậu, vòng tay siết mạnh.
Cố Chinh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như thế.
Nếu hồi đó Cố Chinh biết, sau này anh sẽ gặp một người khiến anh lo lắng khi không liên lạc được, khiến anh nhớ nhung khi chẳng thể gặp nhau, đừng nói Cố Chinh, ngay cả mẹ anh có khi còn không tin.
Nhưng tình cảnh hiện giờ đâu khác gì, cả trái tim lẫn lý trí. Đã gặp được em ấy rồi, nhưng anh cũng không cách nào bình tĩnh nổi.
“Mới đầu anh còn định tạo sự bất ngờ lãng mạn.” Cố Chinh thấp giọng kể, “Chờ em gọi lại cho anh, anh sẽ bảo em ra cửa sổ nhìn, sau đó đứng dưới lầu cầm pháo hoa vẽ hình trái tim tặng em. Lúc đi đường anh thấy có sạp bán nên mới nảy ra ý này, chỉ không ngờ bọn mình lại chuyển địa điểm qua rừng cây.”
Hạ Lam ôm anh, thơm mạnh lên miệng anh một cái: “Quá lãng mạn!”
Hai người quấn quýt trong rừng cây mờ tối gần chục phút đồng hồ, cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ, chỉ muốn dung nhập đối phương vào cơ thể mình. Nhưng trời lạnh quá, cuối cùng cả hai không chịu nổi, lại phải về nhà nghỉ. Đúng lúc này, Cố Chinh bỗng nhiên phun ra một câu vô cùng sát phong cảnh: “Bành Huy thích em hả?”
“…” Hạ Lam lập tức tắt đài, cậu không dám ho he tiếng nào, qua loa gạt đi: “Sao có thể chứ, ha ha, ha ha ha…”
“Em nghĩ anh làm nghề gì? Gặp bao nhiêu người, sáng tạo bao nhiêu nhân vật?” Cố Chinh nói, “Em có thấy ánh mắt anh ta nhìn em không, chậc chậc.”
Hạ Lam cạn lời, chỉ có thể cúi đầu ngụy hiện: “Không có mà.”
“Vậy nên, em xin anh tiết lộ quan hệ của bọn mình cho người khác là để đối phó anh ta chứ gì?” Cố Chinh cười nhạt, “Anh ta tỏ tình với em, em muốn nói rằng em đã có anh rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể mở lời.”
Hạ Lam thở dài, kể Cố Chinh nghe chuyện cậu cố tình ám chỉ cho Bành Huy rằng cậu thích anh, còn thuận tiện tỏ vẻ mình và Cố Chinh cực kỳ thân thiết. Nhưng Bành Huy không tin Cố Chinh sẽ thích Hạ Lam, còn bảo Cố Chinh chỉ đang đùa giỡn với tình cảm của cậu, thái độ vô cùng kiên quyết không cho người ta phản bác.
Cố Chinh tức giận quát: “Cậu ta bị mù hả? Em có chỗ nào không tốt?!”
Hạ Lam đáp: “Đúng đó!”
Cố Chinh có vẻ không vui, hình như lại đang tính toán điều gì. Hạ Lam lo sợ bất an vây quanh anh: “Thầy giận hả? Hay là ghen rồi? Thầy Cố, thầy Cố ơi?”
Thời gian gặp nhau rất ngắn ngủi, đừng có dỗi nha!
Cuối cùng, Cố Chinh nghĩ ra mưu kế, anh nói muốn dẫn Hạ Lam ra ngoài ăn Tết ông Táo, tiện thể rủ cả Bành Huy.
Hạ Lam giật bắn mình: “Cái gì?!”
Cố Chinh đã quyết định rồi, thế là anh đi mời luôn. Bành Huy đúng là không sợ chết, dám đồng ý rồi lon ton bám theo Cố Chinh thật. Hạ Lam đau đầu kinh khủng, không biết phải làm sao. Ba người báo một tiếng với đám đạo diễn Trần, từ bỏ dê nướng ở đoàn, đi ăn dê chỗ khác.
Cố Chinh lựa con xe xịn nhất, chọn nhà hàng sang nhất, không cần tranh giành với ai, ba người bọn họ ăn một con!
Trong nhà hàng, Hạ Lam cùng Cố Chinh ngồi một bên, Bành Huy ngồi phía đối diện.
Cái cục diện lúng túng này đáng lẽ không phải xảy ra, Cố Chinh mời Bành Huy đi ăn là để ném hint vào mặt anh ta rằng: Tôi và Hạ Lam đang yêu đương nghiêm túc đó. Nhưng Bành Huy là kiểu “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, không chịu tin, không chịu đầu hàng, chỉ còn kém nước ăn nói lung tung chia rẽ quan hệ người ta, vậy anh còn tốn công suy nghĩ chi nữa, mang ra ngược thôi.
Đã thế, ta sẽ show đến chừng nào mi quỳ xuống kêu cha gọi mẹ cho chừa!
Ngay từ đầu bữa cơm, à không, phải nói là ngay trên đường đi, Cố Chinh đã chẳng thèm che giấu quan hệ của mình với Hạ Lam, anh rất chăm sóc cậu, ngoại trừ mấy động tác thân mật, còn đâu y chang như lúc bình thường hai người ở bên nhau.
Ai ngờ não Bành Huy không được nhiều nếp nhăn cho lắm, thấy cảnh này, anh ta còn dám ân cần mở cửa dùm Hạ Lam, dáng vẻ “Tôi cũng không thua đâu.”
Hạ Lam: “…”
Cố Chinh: “…”
Làm ngành này, Cố Chinh thật sự không nói thẳng được, chỉ từng bước từng bước liên tục biểu lộ: Anh đừng hoài nghi nữa, hai đứa bọn tôi thật sự có một chân!
Hạ Lam mới đầu cũng thấy xấu hổ, nhưng càng về sau cậu càng chai sạn, tập trung ăn thịt dê.
Tui còn cách nào nữa đâu, tui cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ.
Sau đó, Cố Chinh ngược người đến là trôi chảy, dường như anh đã nảy ra hai sở thích mới – ăn dấm và đánh ghen với tình địch. Bành Huy ngồi cạnh liên tục bị Cố Chinh ngược, nhưng anh ta vẫn ương ngạnh lắm, một mực tin rằng hai người này chắc chắn không hẹn hò.
Cố Chinh vừa tức vừa buồn cười, cứng đầu mà mặt dày cỡ Bành Huy quả là thú quý hiếm.
Cố Chinh còn mua bún sợi tròn cho Hạ Lam, anh nhờ nhà hàng nấu giùm, tuy không phải hương vị chính thống của Hồ Nam mà có thêm lòng dê và ớt cay kiểu Tây Bắc, nhưng Hạ Lam vẫn rất vui, cậu ăn đến quên cả trời đất, vừa ăn vừa hô to: “Thế này mới là Tết chứ!”
Dứt lời, cậu quay sang, định thơm Cố Chinh một cái nhưng chợt nhớ ra Bành Huy vẫn còn ở đây, miệng cậu lại dính đầy dầu nên đành thôi.
Cố Chinh cười nhìn Hạ Lam, anh cũng gắp thử hai đũa, cảm thấy món này đúng là ngon thật.
Bành Huy ngồi nghệt ra phía đối diện, lần đầu tiên trong cả buổi tối mới thấy mặt anh ta biến sắc, nhưng anh ta vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận.
Có đôi khi, tình yêu không thể hiện bằng những việc lớn lao đại sự, mà thông qua những chi tiết vụn vặt nho nhỏ không đáng chú ý tới.
Sau khi ăn hết một con dê, Cố Chinh cuối cùng cũng bó tay, anh hất hất cằm với Bành Huy, híp mắt nói: “Anh biết không, đi xum xoe người ta ngay trước mặt đối tượng của người ta…” Người đàn ông đưa tay day day thái dương, dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Rất là… bất lịch sự đó, hiểu chưa?”
Nếu Cố Chinh chửi thẳng mặt Bành Huy hoặc dùng từ ngữ khó nghe hơn, Bành Huy còn có thể cãi lại, nhưng nghe xong câu này, anh ta thậm chí còn thấy khó xử và hơi chột dạ. Lúc trước đúng là anh ta có quen biết Cố Chinh, hai người cũng chỉ trò chuyện xã giao, nhưng qua tối nay, Bành Huy không khỏi hoài nghi: Người như Cố Chinh mà cũng chu đáo đến thế sao?
Nói thật, Bành Huy chưa thấy được bao nhiêu cặp gay có thể bền vững bên nhau, trong ngành giải trí lại càng không.
“Thầy Cố…” Bành Huy mở lời, “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?”
Cố Chinh đứng dậy: “Làm một điếu nhé?”
“Ừ.”
Hạ Lam nhìn hai người ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy mình đúng là đồ hồng nhan họa thủy. Cậu lau miệng, dựa vào lưng ghế, đôi mắt mông lung nhìn trần nhà.
Đa số người bình thường nếu biết crush đã có đối tượng thì sẽ cắt đứt tâm tư mập mờ của mình, nhưng cũng có kẻ lại muốn đào góc tường nhà người ta.
Quan hệ của cậu và Cố Chinh không thể nói cho bạn bè, không thể kể với gia đình, không thể tiết lộ trước công chúng, không thể nắm tay nhau ngoài phố, thậm chí không thể cùng xuất hiện quá nhiều lần. Nếu sau này Hạ Lam nổi tiếng, cậu sẽ càng bận rộn hơn, cũng không còn cuộc sống riêng tư nữa, những điều này thật sự rất nguy hiểm với hai người.
Hôm nay Bành Huy không biết quan hệ của bọn họ nên muốn tiếp cận cậu, đây cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng còn ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa thì sao?
Hạ Lam nắm tóc, cõi lòng rối như tơ vò, dứt khoát vứt chuyện này qua một bên.
Cố Chinh và Bành Huy hàn huyên chưa được bao lâu thì quay về ghế ngồi, cả ba lại tiếp tục dùng bữa. Cố Chinh đặt ba căn phòng trong khách sạn thành phố, một phòng cho Bành Huy, có gì anh ta sẽ báo với đoàn rằng cả đám đi chơi đêm cùng nhau.
Bành Huy không nói gì, cầm thẻ về phòng mình.
Cố Chinh làm việc rất cẩn thận, chỉ đặt phòng tiêu chuẩn, cũng may hai người cửu biệt trùng phùng, giường nhỏ cũng chẳng bận tâm, điên cuồng dây dưa đến tận rạng sáng mới dừng lại.
Bọn họ ôm chặt nhau, cả hai đều cảm thấy hơi kiệt sức. Hạ Lam hôn lên lồng ngực Cố Chinh: “Anh kể cho Bành Huy rồi à?”
“Ừ.” Cố Chinh nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Không sao chứ?”
Cố Chinh khẽ nhếch miệng: “Anh ta đấu với anh, ai sẽ thảm hơn?”
Hạ Lam không nói gì, vùi mặt vào bụng Cố Chinh.
Tui không muốn ai thảm hết. Tại sao không thể chung sống hòa bình? Tại sao?
“Hạ Lam…” Cố Chinh thì thầm vào tai cậu, âm thanh rung động truyền thẳng vào màng nhĩ, “Ngành này vốn chứa không ít cám dỗ, tình huống tương tự hôm nay có lẽ sẽ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, huống chi quan hệ của hai ta không thể nào công bố, em…”
Hạ Lam ngẩng đầu lên: “Em làm sao?”
Cố Chinh cũng không biết mình muốn nói gì, anh vừa ghen tuông, cũng vừa có chút… kiêng kị.
Người như anh mà lại có cảm giác sợ hãi. Anh sợ, nhưng sợ cái gì?
Có lẽ ai đang yêu cũng sẽ sợ hãi, lúc nào cũng lo được lo mất.
Cuối cùng, Cố Chinh từ tốn nói: “Anh sẽ cho em tất cả những gì anh có, em không cần phải báo đáp anh.”
Nhưng em không được gạt anh, không được phản bội anh, không được…
Không, không phải.
“Dù em làm bất cứ chuyện gì, anh đều hiểu và ủng hộ em.” Cố Chinh vuốt ve gò má Hạ Lam, ngón cái xoa xoa môi cậu, “Anh sẽ vĩnh viễn đứng sau lưng em, đừng sợ.”
Hạ Lam ôm chặt anh, hốc mắt thoáng cái đỏ bừng, hồi lâu sau mới mở miệng: “Anh không cảm thấy… mệt mỏi sao?”
Cố Chinh lắc đầu, sau đó nhìn cậu, hỏi: “Vậy còn em, chúng ta có lẽ sẽ rất vất vả, em có chịu đựng được không?”
“Em yêu anh.” Hạ Lam nhích đến, hôn lên môi Cố Chinh, “Em sẽ không để bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, phá hỏng tình yêu của chúng ta.”
Em tuyệt đối không cho phép.
Có lẽ ông trời muốn khảo nghiệm xem bọn họ nói có thật không, nên chưa đầy một tháng sau, một chuyện khá nghiêm trọng xảy đến.
Ảnh chụp Hạ Lam và Cố Chinh ở khách sạn bị tung ra, có cả ảnh của Bành Huy, người ta đồn ầm lên rằng ba người là đồng tính luyến ái, chơi 3p. Quá quắt hơn, hình Hạ Lam và Cố Chinh cùng ra khỏi nhà cũng truyền đầy trên mạng.
Dư luận xôn xao suốt một thời gian.
Thật ra tin tức này có khả năng tự chìm nên cả ba đều nhất trí không lên tiếng. Hạ Lam trước đó đã có scandal với Cố Chinh, lại thêm “Ánh sáng và cát bụi” vẫn đang diễn, không ít người nghi ngờ đây chỉ là tin vịt.
Sau đó không lâu, Hạ Lam quay phim truyền hình xong, show thực tế cũng đóng máy, cậu lại bắt đầu tìm công việc mới. Hạ Lam xem thử vài kịch bản, thấy hứng thú với một bộ nên đăng kí thử vai, cậu cảm thấy mình biểu hiện không tệ, thế mà kết quả lại rớt. Rớt thì rớt thôi, Hạ Lam cũng hết cách, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục tìm kiếm cơ hội khác, nhưng có một hôm Cố Chinh đi xã giao về, tâm trạng anh tựa hồ rất tệ.
Như đã nói, để phòng ngừa scandal, Cố Chinh thuê hẳn ba căn phòng trong khách sạn, nếu có người thật sự muốn tra đến cùng, họ sẽ đáp rằng Hạ Lam ngủ ở căn phòng còn lại. Nhưng dưới sự khống chế của anh, tin tức này không sôi trào nữa, nào ngờ lại có chuyện khác phát sinh.
Cố Chinh liên tiếp mấy ngày đều bực bội, Hạ Lam hỏi anh cũng không trả lời. Cậu hết cách, đành đánh tiếng với một người bạn của Cố Chinh.
Người kia nói: “Tôi kể cậu nghe, nhưng cậu đừng mách với lão Cố đấy.” Thấy Hạ Lam đồng ý, anh ta mới lên tiếng, “Còn nhớ bộ phim cậu không trúng tuyển không? Có người đồn do đạo diễn nghi cậu là gay, diễn không ra cảm giác của trai thẳng nên mới đánh rớt cậu.”
Trái tim Hạ Lam giật thót, cậu liếc nhìn đối phương, nghĩ thầm: Cố Chinh nói với anh ta rồi sao?
Người bạn vội vàng giải thích, “Đương nhiên tôi biết hai cậu không có gì. Lão Cố thương cậu lắm, thường kể với tụi tôi cậu là học trò tâm đắc nhất của cậu ấy, do cậu ấy một tay dạy dỗ.”
Hạ Lam khẽ gật đầu. Hóa ra Cố Chinh vẫn giấu diếm mọi người xung quanh, bao gồm cả đám bạn tốt của anh ấy.
Anh ấy làm thế vì mình. Hạ Lam nghĩ. Cố Chinh chấp nhận đứng phía sau màn, nhẫn nhịn, kiềm chế, cũng là vì mình.
Hạ Lam cảm ơn người bạn đó, sau khi trở về nhà, cậu đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định không nói rõ với Cố Chinh, tiếp tục tìm cơ hội khác. Mãi đến một ngày, Cố Chinh mang một quyển kịch bản về, lúc ném tập tài liệu cho Hạ Lam, tâm trạng anh có vẻ rất tốt. Cố Chinh ngồi xuống cạnh Hạ Lam, khoác tay lên vai cậu: “Kịch bản mới đấy, em xem thử đi.”
Hạ Lam mở kịch bản, mới lướt hai trang đã cảm thấy câu chuyện này thật hấp dẫn, cậu không đọc hết mà lật ra đằng trước.
Đạo diễn: Trình Long Tiềm.
Biên kịch: Cố Chinh.
Hạ Lam nuốt nước miếng, cậu nhìn Cố Chinh, nhìn hai cái tên in trên giấy, cuối cùng lại nhìn Cố Chinh, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
“Em có muốn diễn không?” Cố Chinh cười cười, “Nhưng yêu cầu cao lắm đó, anh đề cử cũng vô dụng, phải có sự đồng ý của đạo diễn Trình mới được.”
Trình Long Tiềm, một trong những đạo diễn lớn hàng đầu Trung Quốc, diễn viên muốn đóng phim của ông có thể xếp hàng dài từ cổng Đông Trực đến cổng Tây Trực.
“Em…” Hạ Lam lắp ba lắp bắp, “Sao em có thể…”
“Anh sẽ giúp em.” Cố Chinh khá hài lòng với phản ứng của cậu, anh trầm ngâm một lát rồi nói, “À, còn chuyện này nữa.”
“Dạ?”
“Bắt đầu từ tuần sau, ‘Ánh sáng và cát bụi’…” Cố Chinh khẽ cau mày, khó khăn lắm mới nói tiếp được: “…sẽ ngưng diễn.”
Hạ Lam ngây ngẩn nhìn anh, so với vừa rồi còn kinh ngạc hơn: “A…? Tại sao?!”
Dạo này, hai người bọn họ càng lúc càng bận rộn, chỉ diễn được một tuần một buổi, thậm chí hai tuần một buổi. Thấy thái độ Cố Chinh như vậy, anh hẳn cũng không muốn ngừng. Có hai nguyên nhân khiến “Ánh sáng và cát bụi” phải ngưng diễn, một là vì lịch trình dày đặc của Hạ Lam và Cố Chinh, bọn họ có thể lơ là trong lúc luyện tập, còn một chuyện nữa, tuy Cố Chinh chỉ nói sơ qua, nhưng Hạ Lam cảm thấy đây mới là nguyên nhân chính.
Cố Chinh cảm thấy, do đề tài nhạy cảm của vở kịch, người ngoài sẽ suy đoán rất nhiều, chưa kể Hạ Lam sẽ bị che lấp dưới cái bóng của nhân vật Trình Phi Nhiên, điều đó không có lợi cho việc phát triển sự nghiệp sau này của cậu.
Hạ Lam hoàn toàn không tiếp nhận nổi, cậu phản bác: “Chỉ vì vài tin đồn mà chúng ta phải ngừng diễn, không phải càng giống chột dạ à?”
Cố Chinh không đáp, anh cau mày suy nghĩ, Hạ Lam còn bồi thêm: “Hơn nữa nếu chúng ta tiếp tục diễn, cho dù có tin đồn gì ít ra còn có thứ làm bình phong, thể nào cũng có người nói là nhầm lẫn thôi.”
“Nhưng nếu tin đồn quá nhiều thì sao?” Cố Chinh khoanh tay rồi tựa vào ghế salon, anh day day mi tâm, “Nếu một lời nói dối bị lặp đi lặp lại liên tục, nó sẽ trở thành sự thật. Chắc chắn em sẽ bị ảnh hưởng dù ít hay nhiều.”
“Nhưng mà…”
“Đáng ra, scandal này cũng không nên nổi lên.” Cố Chinh tiếp tục giảng giải, “Hiện giờ anh là quản lý của em, có lẽ tài nguyên của anh không có vấn đề, nhưng về mặt ngoại giao này nọ, anh không thể so với phòng ban chuyên nghiệp được, anh nhất định phải tìm cho em một công ty quản lý đáng tin cậy.”
“Vậy… Vậy cũng được. Nhưng…” Hạ Lam hiểu mình không thể để Cố Chinh tiếp tục vất vả như vậy nữa, cậu cũng đang trong quá trình tiếp xúc tìm hiểu với các công ty khác, “Nhưng chúng ta không thể ngưng diễn kịch. Nếu ai đó đã rắp tâm bôi nhọ em, thì dù bọn mình có diễn hay không, họ vẫn sẽ tung tin nhảm, hơn nữa…”
Hạ Lam có chút khổ sở, “Đó là cơ hội duy nhất để em có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, không cần che giấu, không cần kiềm chế. Hiện giờ bọn mình có ở nhà mấy đâu, mỗi ngày được gặp anh tầm một tiếng là tốt lắm rồi, cũng chẳng trò chuyện được lâu.”
Nỗi tuyệt vọng bỗng từ đâu ập tới, bóp nghẹt trái tim Hạ Lam. Chỉ có ở đó, cậu mới cảm thấy tự do, hệt như một khu vườn địa đàng trong giấc mộng, tràn ngập lý tưởng và ánh sáng.
“Trên sân khấu, em không cần phải giấu giếm bất cứ điều gì, em có thể bày tỏ tình yêu của em với anh, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong cảm xúc. Không sợ bị phát hiện, không sợ bị kinh tởm, không sợ…”
“Anh Chinh.” Cậu nức nở, đáng thương hỏi, “Anh hiểu ý em không?”
Em tin là anh sẽ hiểu. Bởi vì anh yêu em, anh yêu một kẻ mang danh “người của công chúng”, nên trong chuyện này, không chỉ mình em là phải khổ sở chịu đựng.
Cố Chinh nhìn Hạ Lam thật lâu, cuối cùng, anh thở dài, tiến lên ôm lấy cậu.
“Thôi, do anh vội vàng quá.” Cố Chinh cọ cọ thái dương cậu, thấp giọng thì thầm, “Anh vẫn còn cách khác. Em để anh suy nghĩ một chút rồi bọn mình quyết định sau nhé, được không?”
“Ừm, anh không phải chống đỡ một mình đâu.” Hạ Lam cuộn tròn trong lòng Cố Chinh, úp mặt vào ngực anh, nghẹn ngào đáp, “Em biết không phải cái gì anh cũng làm được. Anh cũng là người mà, trên đời này chẳng có ai vừa đẹp trai lại vừa toàn năng hết. Nhưng anh còn có em, anh vẫn còn có em, nên xin anh đừng tự kiềm nén, có gì phải kể cho em ngay đấy.”
Cố Chinh thở dài, ra vẻ thương tâm: “Tiêu rồi, bị bà xã phát hiện mình không phải thần rồi.”
Hạ Lam “phụt” một tiếng, bật cười: “Không có không có, em nhầm, anh chính là thần!”
Cố Chinh nhìn cậu một hồi, anh nhếch miệng cười, sau đó cúi đầu, im lặng suy nghĩ.
Cố Chinh nhìn sàn nhà còn Hạ Lam nhìn Cố Chinh, đột nhiên cậu nghĩ: Tại sao lại đẹp trai đến mức này? Tại sao mình ngắm hoài không chán?
Tại sao vừa nhìn thấy anh ấy, mình đã cảm thấy bản thân tràn ngập sức mạnh.
Hạ Lam cầm kịch bản lên, nghiêm túc hỏi: “Thầy Cố, thầy nói cho em biết đi. Em phải làm gì để có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn Trình?”
Em sẽ mạnh mẽ, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta cùng sóng vai đứng trên đỉnh cao, để sóng gió chỉ như là hư không.
Đến lúc đó, không gì có thể cản nổi đôi ta.
Anh thương yêu, chờ em một chút, ngày đó sẽ đến nhanh thôi.
Cố Chinh cười phá lên, vỗ vỗ vai cậu: “Khóa huấn luyện tàn bạo chuẩn bị bắt đầu, em đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ!” Hạ Lam ôm lấy anh, “Bão tố đâu, nổi mạnh nữa đi!”
Trên bình nguyên bạc đầu của biển cả, gió đang dồn mây đen lại. Ở khoảng trời giữa mây đen và biển rộng, chim báo bão kiêu hãnh bay lượn tựa một ánh chớp đen… Trong tiếng sấm gầm giận dữ, chim tinh ý đã nghe ra những âm thanh mệt mỏi từ lâu, chim biết chắc mây đen sẽ không che nổi ánh mặt trời, không bao giờ che nổi.
Ấy là chim báo bão ngang tàng đang kiêu hãnh bay lượn giữa các ánh chớp trên mặt biển réo gầm giận dữ, ấy là tiếng reo hò của sứ giả chiến thắng. (2)
————————————————
(1) Pháo hoa cầm tay: Còn gọi là pháo hoa que
(2) Đoạn này tác giả trích từ “Bài ca chim báo bão” của Maksim Gorky.