Chương hai
Khi thế giới già đi
Sáng hôm sau, khi Santa Claus mở mắt và chăm chăm nhìn quanh căn phòng quen thuộc, nơi ông từng sợ rằng sẽ không bao giờ được thấy lại lần nữa, ông kinh ngạc phát hiện ra sức mạnh cũ đã được phục hồi, và cảm thấy dòng máu đỏ của khỏe mạnh hoàn toàn đang chảy trong huyết quản. Claus nhảy xuống khỏi giường và ra đứng nơi ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, chảy tràn lên ông với những tia nắng nhảy múa vui tươi. Thế rồi ông không hiểu được điều gì đã xảy ra và trả lại cho ông sinh lực thời trai trẻ, nhưng mặc cho thực tế là bộ râu vẫn trắng như tuyết và những nếp nhăn vẫn còn nơi khóe mắt sáng ngời, ông già Santa Claus cảm thấy nhanh nhẹn và vui vẻ như một chàng trai mười sáu, và chẳng mấy chốc đã huýt sáo hài lòng trong lúc bận tay tạo hình những món đồ chơi mới.
Rồi Ak đến gặp và kể cho Claus nghe về chiếc áo choàng bất tử, rằng Claus đã giành được nó như thế nào nhờ tình yêu của ông cho lũ trẻ con.
Điều đó khiến cho ông già Claus trầm ngâm mất một lúc, nghĩ rằng mình đã được ưu ái quá; nhưng nó cũng làm ông vui sướng, nhận ra từ đây sẽ không còn lo sợ việc phải lìa xa những người thân. Ngay lập tức ông bắt tay vào chuẩn bị làm một loạt những món đồ chơi xinh đẹp và vui mắt, với số lượng lớn hơn bao giờ hết; bởi vì giờ đây, khi đã có thể luôn cống hiến mình cho công việc này, ông quyết định sẽ không một đứa trẻ nào trên thế giới, dù giàu hay nghèo, từ nay trở đi lại không có một món quà Giáng sinh nếu ông có thể xoay xở mà
Vào cái thời ông già Santa Claus thân yêu bắt đầu làm đồ chơi, và bằng những việc làm đầy yêu thương của mình mà giành được chiếc áo choàng bất tử, thế giới còn mới mẻ, và nhiệm vụ cung cấp những lời vui vẻ, những món đồ chơi xinh đẹp và cảm thông cho tất cả những đứa trẻ cùng giống loài với ông là một nhiệm vụ không hề khó. Nhưng mỗi năm lại có thêm nhiều, nhiều trẻ con nữa được sinh ra, và những em này, khi lớn lên, bắt đầu tỏa dần đến khắp mọi miền trái đất để tìm cho mình những gia đình mới; do vậy Santa Claus nhận thấy cứ mỗi năm, từ Thung lũng Cười, những cuộc hành trình của ông phải mở ra xa hơn, xa hơn nữa, và các túi đựng đồ chơi phải làm to hơn, to hơn nữa.
Vậy là cuối cùng ông tham khảo ý kiến của những người bạn thần tiên về việc làm thế nào để công việc của ông có thể bắt kịp với số lượng trẻ em ngày càng tăng mà không em nào bị bỏ sót. Các vị thần tiên rất quan tâm đến công việc của ông nên họ sẵn lòng giúp đỡ. Ak cử người của mình, là Kilter, “nhanh nhẹn và ít nói”, đến giúp. Hoàng tử của loài Knook cử Peter, một Knook còng hơn và ít cáu kỉnh hơn bất cứ người anh em nào của mình. Hoàng tử của loài Ryl thì cử Nuter, một Ryl có tính dịu dàng nhất trên đời. Bà chúa tiên thì cử Wisk, một tiên đồng nhỏ bé, tinh nghịch nhưng dễ mến, người mà đến nay đã quen biết đám trẻ con cũng nhiều ngang với Santa Claus.
Với những người này giúp làm đồ chơi, giữ nhà cửa ngăn nắp, trông nom cỗ xe trượt và bộ yên cương, Santa Claus thấy công việc chuẩn bị khối quà tặng hàng năm đã dễ hơn nhiều, và ngày tháng của ông bắt đầu nối tiếp nhau một cách nhịp nhàng và dễ chịu.
Tuy vậy, chỉ sau vài thế hệ, những lo lắng của ông đã quay trở lại, vì dân số loài người cứ tiếp tục tăng lên đáng kể làm sao, và có thêm biết bao nhiêu là trẻ con cần được phục vụ. Khi con người đã tràn đầy tất cả mọi thành phố, mọi vùng đất của một đất nước, họ lại đi tới một miền đất khác trên thế giới; và con người đã đốn cây trong nhiều khu rừng khổng lồ do Ak cai quản, với số gỗ đó họ xây dựng những thành phố mới, và nơi từng là những khu rừng đã trở thành những cánh đồng ngũ cốc, những bãi chăn thả cho những đàn gia súc.
Bạn có thể nghĩ thần rừng sẽ chống đối trước cảnh mất mát những cánh rừng của mình; nhưng không phải vậy. Sự thông thái của Ak thật vĩ đại và biết nhìn xa trông rộng.
“Thế giới này được tạo ra là để cho loài người,” ngài nói với Santa Claus, “ta chỉ có nhiệm vụ canh giữ những khu rừng cho đến khi con người cần chúng cho mục đích của họ. Ta mừng là những thân cây khỏe mạnh của ta có thể làm nơi nương náu cho những cơ thể yếu đuối của loài người, và sưởi ấm cho họ trong những mùa đông giá rét. Nhưng ta mong rằng họ sẽ không đốn hết tất cả cây, vì loài người cần nơi cư trú trong các khu rừng vào mùa hè cũng không kém gì hơi ấm từ những khúc gỗ rực cháy suốt mùa đông. Và tuy rằng thế giới này có thể trở nên đông đúc, ta không nghĩ loài người sẽ tới rừng Burzee, hay khu rừng Đen vĩ đại, hay vùng hoang vu nhiều cây của xứ Braz; trừ khi họ tìm đến những bóng mát ở đó để vui chơi, và không tàn phá những cái cây khổng lồ ở đấy.”
Cuối cùng, loài người cũng đã đóng tàu từ những thân cây, băng qua các đại dương và xây dựng thành phố ở những miền đất xa; nhưng các đại dương không làm nên mấy khác biệt cho những cuộc hành trình của Santa Claus. Lũ tuần lộc của ông lướt trên mặt nước cũng nhanh không kém gì trên mặt đất, và xe trượt của ông hướng từ đông sang tây, theo gót mặt trời. Do vậy khi trái đất từ từ quay, Santa Claus có hẳn hai mươi tư giờ để đi một vòng quanh trái đất mỗi dịp Noel, và lũ tuần lộc ngày càng yêu thích những chuyến hành trình tuyệt vời này.
Cứ như vậy năm này qua năm khác, thế hệ này qua thế hệ khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác, thế giới cứ già đi, con người ngày càng đông hơn và công việc của Santa Claus cứ tăng lên đều đều. Danh tiếng những việc làm tốt đẹp của ông đã lan đến mọi gia đình nơi có trẻ em sinh sống. Và tất cả các em nhỏ đều thiết tha yêu mến ông; các ông bố và bà mẹ ca ngợi ông vì niềm hạnh phúc mà ông từng đem lại cho họ khi họ còn trẻ; còn những ông lão và bà lão thì nhớ tới ông với lòng biết ơn trìu mến và cầu phúc cho ông.
Chương ba
Những người đại diện
Tuy nhiên, bám theo văn minh là một tai họa gây cho Santa Claus vô vàn khó khăn, mãi mới tìm ra được cách khắc phục. Nhưng may mắn sao, đó là thử thách cuối cùng mà ông buộc phải trải qua.
Vào một đêm Noel, khi lũ tuần lộc nhảy lên nóc một tòa nhà mới, Santa Claus kinh ngạc khi phát hiện ra rằng ống khói đã được làm nhỏ hơn bình thường nhiều lắm. Nhưng lúc đó ông không có thời gian để nghĩ về nó, thế nên cứ thế hít vào một hơi và co người lại nhỏ hết mức mà chui xuống ống khói.
“Lẽ ra giờ này ta đã phải xuống tới đáy rồi mới phải chứ,” ông nghĩ trong khi tiếp tục trượt xuống; nhưng chẳng nhìn thấy bất cứ loại lò sưởi nào, và chốc lát sau ông cũng xuống được đến tận cùng ống khói, nằm tít dưới hầm nhà.
“Thật kỳ quặc!” Santa Claus suy nghĩ và vô cùng bối rối trước tình cảnh này. “Nếu không có lò sưởi thì ống khói để làm gì?”
Rồi ông bắt đầu leo ra lại, nhận thấy đó đúng là một việc khó khăn: không gian quá nhỏ hẹp. Và trên đường leo lên, ông để ý thấy một cái ống tròn, nhỏ, gắn vào bên thành ống khói nhưng không thể đoán ra nó để làm gì.
Cuối cùng ông cũng lên tới nóc nhà và nói với lũ tuần lộc:
“Ta không cần phải chui xuống qua ống khói đó nữa vì ta không thể tìm thấy lò sưởi nào để mà qua đó vào nhà cả. Ta sợ rằng những đứa trẻ sống trong đó sẽ không có đồ chơi trong dịp Noel này mất.”
Sau đó ông tiếp tục đánh xe đi, và chẳng mấy chốc đến được một ngôi nhà khác có ống khói nhỏ. Việc này khiến cho Santa Claus lắc đầu đầy nghi hoặc, tuy vậy ông vẫn thử chui qua cái ống khói, và phát hiện ra nó cũng giống hệt cái kia. Lại nữa, ông còn suýt bị kẹt cứng trong đoạn ống khói hẹp và bị rách áo khi cố gắng chui trở ngược ra ngoài; vậy nên, tuy gặp khá nhiều ống khói kiểu vậy trong đêm đó, nhưng ông không còn dám mạo hiểm trèo xuống bất cứ một ống khói nào nữa.
“Người ta nghĩ cái gì thế không biết mà lại đi xây mấy cái ống khói vô dụng này?” ông kêu lên. “Suốt bao nhiêu năm đi cùng bầy tuần lộc, ta chưa từng thấy cái gì giống thế cả.”
Quả đúng vậy; nhưng trước đó Santa Claus đã không phát hiện ra rằng người ta đã chế ra những bếp lò và nhanh chóng đưa vào sử dụng. Khi phát hiện ra điều đó, ông cũng băn khoăn tự hỏi tại sao những người thợ xây những ngôi nhà đó lại ít quan tâm tới ông vậy, khi họ đã biết rất rõ thói quen của ông là trèo xuống qua những ống khói và vào nhà bằng đường lò sưởi. Có lẽ những người xây những tòa nhà này đã cạn tình yêu của mình với đồ chơi, họ thờ ơ với việc Santa Claus có đến thăm trẻ con nhà họ hay không. Nhưng dù lời giải thích có là gì thì chính bọn trẻ con tội nghiệp đã phải chịu gánh nặng buồn khổ và thất vọng.
Đến năm tiếp theo Santa Claus lại gặp càng nhiều những ống khói kiểu mới không lò sưởi, và năm sau vẫn tiếp tục tăng thêm. Đến năm thứ ba, số lượng ống khói nhỏ hẹp đã quá nhiều, Claus thậm chí có mấy món đồ chơi phải để lại ở xe trượt, không thể mang đi cho bởi vì ông không sao gặp được các em.
Giờ thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng tới mức khiến con người tốt bụng kia phải lo nghĩ rất nhiều, và ông quyết định đến nói chuyện với Kilter, Peter, Nuter và Wisk.
Kilter đã biết đôi điều về chuyện này vì nhiệm vụ của anh ta là chạy quanh tới tất cả các ngôi nhà, ngay trước dịp Noel, lấy về những mẩu giấy và bức thư mà trẻ em viết cho Santa Claus, kể về những món quà mà các em muốn được tặng, đặt trong những chiếc tất hoặc ở trên những cây thông Noel. Nhưng Kilter là một anh chàng lặng lẽ, và hiếm khi nói về những gì mình thấy ở các thành phố và làng mạc. Những người còn lại vô cùng phẫn nộ.
“Bọn người kia hành xử như thể không muốn con cái mình được hạnh phúc không bằng!” Peter biết điều nói bằng giọng bực tức. “Sao lại có ý nghĩ cấm cửa một người rộng lượng nhường ấy của con cái mình cơ chứ!”
“Nhưng mục đích của ta là làm cho trẻ em được hạnh phúc bất kể cha mẹ chúng có muốn thế hay không,” Santa Claus đáp lời. “Nhiều năm trước, khi ta mới bắt đầu làm đồ chơi, trẻ em còn bị cha mẹ bỏ bê hơn bây giờ; do vậy ta đã học được cách không để ý tới những ông bố bà mẹ ích kỷ hoặc thiếu suy nghĩ, chỉ quan tâm đến những khao khát của trẻ con mà thôi.”
“Ngài nói đúng, thưa ông chủ,” Ryl Nuter nói; “rất nhiều trẻ em sẽ mất đi một người bạn nếu ngài không quan tâm và cố gắng làm chúng vui.”
“Vậy thì,” Wisk tiên đồng vui vẻ tuyên bố, “chúng ta phải từ bỏ bất cứ ý tưởng nào về việc sử dụng những ống khói kiểu mới này, hãy trở thành những tên trộm, vào trong nhà theo những cách khác.”
“Cách nào?” Santa Claus hỏi.
“Sao, những bức tường bằng gạch, gỗ và thạch cao chẳng là gì đối với lũ tiên đồng. Tôi có thể dễ dàng đi xuyên qua bất cứ khi nào tôi muốn, cả Peter, Nuter và Kilter cũng vậy. Có phải không, các bạn?”
“Tôi thường đi xuyên qua tường khi đi thu nhặt những lá thư,” Kilter nói. Đối với anh ta, đó là một câu nói dài, và việc ấy khiến cho Peter và Nuter ngạc nhiên tới mức những con mắt to tròn của họ gần như lồi ra khỏi mắt.
“Do vậy,” Wisk tiên đồng tiếp tục nói, “trong chuyến đi sau, ngài có thể đưa chúng tôi đi cùng, và khi đến những ngôi nhà sử dụng bếp lò thay vì lò sưởi, chúng tôi sẽ thay ngài đi phân phát đồ chơi cho trẻ em mà không cần sử dụng ống khói.”
“Có vẻ là một kế hoạch tốt,” Santa Claus trả lời với vẻ hài lòng vì đã giải quyết được vấn đề. “Năm sau chúng ta sẽ thử làm như vậy.”
Đó là lí do tại sao tất cả tiên đồng, yêu tinh, Knook và Ryl đều ngồi cùng trên xe trượt với ông chủ của mình vào dịp Noel tiếp theo; và họ đã không gặp phải khó khăn nào khi vào những ngôi nhà kiểu mới và để lại đồ chơi cho những đứa trẻ sống trong đó.
Sự phục vụ tuyệt vời của họ không những đã giải phóng rất nhiều sức lao động cho Santa Claus mà còn cho phép ông thực hiện công việc của riêng mình nhanh hơn mức bình thường, và thế là cả đoàn đã vui vẻ thấy mình trở về nhà với cỗ xe trượt sạch trơn quà những một tiếng tròn trước khi rạng sáng.
Nhược điểm duy nhất là Wisk tinh nghịch cứ liên tục cù lũ tuần lộc bằng một chiếc lông dài để xem chúng nhảy lên; và Santa Claus thấy cần phải giám sát cậu ta từng phút một, thỉnh thoảng lại véo tai cậu ta một hai cái để cậu ta cư xử cho đàng hoàng.
Nhưng có thể tổng kết rằng cả chuyến đi là một thành công lớn, và cho đến tận ngày nay bốn người bé nhỏ này vẫn luôn đồng hành với Santa Claus trong các chuyến đi thường niên của ông và giúp đỡ ông phát quà.
Nhưng sự thờ ơ của bậc cha mẹ - điều đã khiến cho vị thánh tốt bụng rất lấy làm phiền - cũng không kéo dài quá lâu, và Santa Claus sớm nhận ra rằng họ cũng thực sự nóng lòng mong người đến thăm nhà vào dịp Noel và để lại quà cho các con của họ.
Vì vậy, để làm nhẹ bớt nhiệm vụ vốn đang nhanh chóng trở nên rất khó khăn của mình, ông già Santa đã quyết định đề nghị các bậc cha mẹ giúp đỡ.
“Hãy dựng sẵn cây thông Noel để chờ ta đến,” ông nói với họ; “ta có thể để lại quà mà không bị mất thời gian, và các bạn có thể đặt chúng lên cây thông khi ta đi khỏi.”
Đối với những người khác thì ông nói: “Hãy kiểm tra xem những đôi tất của trẻ đã được treo lên chưa để chờ ta đến, ta có thể cho đầy đồ chơi vào trong đó chỉ trong nháy mắt.”
Và thường khi các ông bố bà mẹ là những người tốt tí có thể chỉ cần thả xuống những món quà của mình, rồi để tự họ cho quà vào những chiếc tất sau khi ông đã lướt đi trên chiếc xe trượt của mình.
“Ta sẽ biến tất cả những ông bố bà mẹ đáng yêu thành người đại diện cho ta!” ông già vui vẻ thốt lên, “và họ sẽ giúp ta làm việc. Nhờ vậy ta sẽ tiết kiệm được nhiều phút quý báu và sẽ có ít trẻ em bị bỏ quên vì ta thiếu thời gian ghé thăm.”
Ngoài việc mang theo những bao tải lớn trên xe trượt cũ kĩ lướt như bay của mình, Santa còn gửi hàng đống đồ chơi tới các cửa hàng đồ chơi, phòng khi cha mẹ muốn cho con mình nhiều đồ chơi hơn; và nếu có em nào vô tình bị Santa Claus bỏ sót trong những chuyến đi hàng năm của ông, các em có thể đến cửa hàng đồ chơi và lấy cho đến khi thật sung sướng, hài lòng. Bởi vì người bạn yêu quí của các em nhỏ đã quyết định rằng, sẽ không em nào phải vô vọng chờ đồ chơi nữa. Các cửa hàng đồ chơi lại cũng thuận tiện hơn khi có em nào bị ốm và cần có đồ chơi để giúp vui; và đôi khi vào dịp sinh nhật, các ông bố bà mẹ cũng có thể đến mà lấy về những món quà xinh đẹp cho các con, làm cho cái dịp vui sướng ấy thêm phần trọng thể.
Giờ thì có lẽ các bạn đã hiểu được, làm thế nào mà dù cho thế giới có rộng lớn đến đâu, Santa Claus vẫn có thể cung cấp đồ chơi cho tất cả con nít. Thật ra ngày nay người ta ít được gặp ông; nhưng không phải vì ông cố tránh mặt mọi người, tôi xin đảm bảo không có chuyện đó. Santa Claus vẫn là người bạn yêu quí của trẻ em như những ngày xưa, cái thuở ông từng chơi và nô đùa với các em hàng giờ; và ta cũng biết đến giờ ông vẫn luôn muốn được như vậy nếu như có thời gian. Nhưng các bạn thấy đấy, ông bận rộn quanh năm để làm đồ chơi, và phải thật hối hả trong có mỗi một đêm đó, khi đến thăm nhà chúng ta với những bao tải đồ chơi, do vậy ông chỉ có thể đến và đi như một tia chớp; và thế là gần như chúng ta không thể nhìn rõ ông khi đó.
Mặc dù giờ đây đã có nhiều hơn trước hàng triệu, hàng triệu trẻ em, nhưng Santa Claus chưa từng than phiền về con số ngày càng tăng đó.
“Càng đông càng vui!” ông kêu lên với tiếng cười vui vẻ; sự khác biệt duy nhất đối với ông là những người giúp việc bé nhỏ của ông sẽ phải làm ngón tay mình bay nhanh hơn sau mỗi năm để thỏa mãn nhu cầu của bao nhiêu em nhỏ.