Chương năm
Bessie Blithesom đến Thung lũng Cười như thế nào
Một ngày kia, khi Claus đang ngồi trước cửa vui thưởng nắng, trong lúc bận tay khắc đầu và sừng của một con hươu đồ chơi, chàng ngước lên nhìn và phát hiện ra một đoàn người ngựa kiêu hùng đang đến gần, xuyên qua trong thung lũng.
Khi họ đã tới gần hơn, chàng thấy đoàn người ấy là một nhóm lính, mặc áo giáp sáng bóng, cầm trong tay giáo mác và rìu chiến. Đầu đoàn quân là Bessie Blithesome bé con ngồi trên yên ngựa, cô con gái xinh đẹp của lãnh chúa Lerd, người đã từng một lần đuổi Claus ra khỏi cung điện của ông ta. Con ngựa nhỏ của cô trắng muốt, dây cương có đính những viên ngọc lấp lánh, và yên ngựa làm bằng lụa vàng có thêu hoa văn trên đó. Những binh lính kia có nhiệm vụ bảo vệ cô bé trên đường đi.
Claus ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục chuốt gọt đồ chơi và ca hát, cho đến khi đoàn kỵ binh kéo tới trước mặt chàng. Thế rồi cô bé kia trườn mình xuống bên cổ con ngựa và nói:
“Làm ơn, chú Claus ơi, cháu muốn có một món đồ chơi!”
Cô bé tỏ thái độ cầu xin tới mức Claus đứng dậy ngay lập tức và đi tới bên cô. Nhưng chàng bối rối không biết trả lời lời thỉnh cầu của cô bé như thế nào.
“Cháu là con gái của vị lãnh chúa giàu có,” chàng nói, “và có tất cả những gì mình muốn mà.”
“Trừ đồ chơi,” Bessie chen vào. “Trên khắp thế giới này không ở đâu có đồ chơi ngoài những món đồ của chú.”
“Và ta chỉ làm chúng cho những trẻ em nghèo khó, những người không có gì để làm vui,” Claus nói tiếp.
“Thế trẻ con nhà nghèo có thích đồ chơi nhiều hơn trẻ con nhà giàu không?” Bessie hỏi.
“Ta nghĩ là không,” Claus suy nghĩ.
“Thế cháu có lỗi vì bố cháu là một lãnh chúa sao? Có phải cháu đáng bị từ chối những món đồ chơi đẹp đẽ mà cháu muốn chỉ vì những đứa trẻ khác nghèo khổ hơn cháu không?” cô bé sốt sắng chất vấn.
“Ta e rằng như vậy,” chàng trả lời; “bởi vì những đứa trẻ nghèo khó không có gì khác để chơi. Còn cháu thì đã có con ngựa con để cưỡi, có người hầu phục vụ cho cháu, và tất cả những thứ tiện nghi khác mà tiền có thể mua được.”
“Nhưng cháu muốn có đồ chơi!” Bessie òa khóc, tay lau đi những giọt nước mắt. “Nếu không có được chúng thì cháu sẽ rất bất hạnh.”
Claus bối rối, vì sự đau khổ của cô bé đã làm chàng nhớ lại mong muốn của mình là khiến cho tất cả trẻ em hạnh phúc, bất kể hoàn cảnh sống của chúng có là thế nào. Tuy nhiên, trong lúc có bao nhiêu trẻ em nghèo đang muốn có được những món đồ chơi của chàng, chàng không thể chấp nhận việc phải đưa một món trong số đó cho Bessie Blithesome, kẻ đã có quá nhiều thứ để khiến mình hạnh phúc.
“Hãy nghe này, em bé của ta,” chàng dịu dàng nói; “ta đã hứa đem tặng tất cả những món đồ chơi đang làm đây cho người khác mất rồi. Nhưng cái tiếp theo sẽ là của em, vì trái tim em quá muốn có nó. Hãy quay lại sau hai ngày nữa và em sẽ có được món đồ chơi của mình.”
Bessie òa lên vui sướng, ngả mình trên cổ con ngựa con mà âu yếm hôn lên trán Claus. Thế rồi, gọi đám binh lính của mình lại cô bé vui vẻ cưỡi ngựa ra về, để Claus lại tiếp tục công việc đang làm dở.
“Nếu phải cung cấp đồ chơi cho cả trẻ em nhà giàu lẫn nhà nghèo,” chàng nghĩ, “thì ta sẽ chẳng có lúc nào rảnh rỗi suốt cả năm! Nhưng nếu phải cho người giàu thì có đúng không nhỉ? Ta phải tới gặp Necile và nói với mẹ về chuyện này mới được.”
Vậy là khi đã làm xong con hươu đồ chơi rất giống với con hươu thật mình từng gặp trong rừng, Claus đi bộ vào rừng Burzee và rẽ đường tới nhà nữ thần Necile xinh đẹp - người trước kia là mẹ nuôi của chàng.
Nữ thần tiếp đón chàng rất âu yếm và đầy yêu thương, chăm chú lắng nghe câu chuyện của chàng về cuộc ghé thăm vừa rồi của Bessie Blithesome.
“Giờ thì nói cho con biết đi,” chàng hỏi, “con có nên cho đám trẻ nhà giàu đồ chơi không?”
“Chúng ta, sống trong rừng thẳm, chẳng biết gì về nhà giàu,” Necile đáp lời. “Đối với ta, dường như trẻ con đứa nào cũng giống đứa nào, bởi tất cả bọn chúng đều được làm ra từ cùng một thứ đất sét, và giàu có thì cũng chỉ như một cái áo choàng, có thể mặc vào và cũng có thể dễ dàng cởi ra, mà đứa trẻ kia vẫn không thay đổi. Nhưng các bà tiên có nhiệm vụ bảo vệ loài người sẽ hiểu về giống trẻ em hữu tử nhiều hơn ta. Chúng ta hãy hỏi bà chúa tiên xem.”
Thế là họ đã hỏi, và bà chúa tiên ngồi cạnh họ, nghe Claus kể ra những lý do chàng nghĩ tại sao trẻ con giàu có thể vui sống mà không cần đồ chơi, và cũng nghe những điều Necile đã nói.
“Necile đúng đấy,” bà chúa tiên tuyên bố; “bởi vì bất kể giàu hay nghèo, lòng ham muốn của trẻ con đối với đồ chơi đẹp đều là rất tự nhiên. Trái tim của Bessie giàu có cũng có thể phải chịu đau khổ không thua gì Mayrie nghèo khó; cô bé đó cũng có thể cô đơn và buồn bực, vui vẻ và hạnh phúc hệt Mayrie. Ta nghĩ thế này, anh bạn Claus, nhiệm vụ của con là phải làm cho tất cả trẻ em được vui sướng, bất kể vô tình chúng sinh ra trong cung điện hay trong một túp lều tranh.
“Lời của người rất sáng suốt, chúa tiên xinh đẹp,” Claus đáp, “và trái tim con cũng mách bảo con rằng, những điều người vừa nói vừa sáng suốt lại vừa công bằng. Do vậy, từ nay về sau, tất cả trẻ em trên đời sẽ được con phục vụ.”
Thế rồi cúi đầu chào bà chúa tiên nhân từ, và hôn lên đôi môi đỏ của Necile, chàng quay về thung lũng của mình.
Khi tới bên dòng suối, chàng dừng lại để uống nước, rồi ngồi xuống ven bờ và cầm một mẩu đất sét ẩm trên tay, trong khi nghĩ ngợi về món đồ chơi chàng định làm cho Bessie Blithesome. Chàng không hề để ý rằng những ngón tay của mình đang nặn mẩu đất sét ấy thành hình, cho mãi đến khi đưa mắt xuống, chàng mới nhận ra mình đã vô thức thành hình một cái đầu, hơi hơi giống nữ thần Necile!
Claus cảm thấy thích thú ngay lập tức. Nhặt thêm đất sét từ bờ suối, chàng mang hết về nhà. Rồi với cây dao và một ít gỗ, chàng đã thành công khi biến chỗ đất sét ấy thành một nữ thần đồ chơi. Với những cái vuốt khéo léo, chàng tạo ra mái tóc dài dợn sóng, rồi phủ lên thân bức tượng một cái áo choàng bằng lá cây sồi, còn đôi bàn chân thò ra ngoài lớp áo choàng thì được xỏ vào một đôi dép cỏ.
Nhưng đất sét lại rất mềm, vì thế Claus phải thật nhẹ nhàng để tránh làm hỏng tác phẩm xinh đẹp của mình.
“Có lẽ những tia nắng mặt trời sẽ hút hết ẩm và làm cho đất sét rắn lên,” Claus nghĩ. Thế là chàng đặt món đồ chơi lên một tấm ván phẳng và phơi ra trước mặt trời chói chang.
Xong xuôi, Claus quay về bàn làm việc của mình và bắt đầu tô màu cho con hươu đồ chơi; chàng nhanh chóng bị cuốn vào công việc và quên bẵng đi vị nữ thần bằng đất sét. Nhưng sáng hôm sau, vô tình nhận ra món đồ chơi ấy vẫn nằm phơi trên ván gỗ, chàng phát hiện ra rằng, mặt trời đã nung cho nó trở nên rắn như đá, và nó đã đủ chắc để có thể cầm trong tay an toàn. chàng tô màu rất cẩn thận, sao cho món đồ chơi trông thật giống Necile, với cặp mắt xanh thẳm, hàm răng trắng, cặp môi hồng và mái tóc nâu đỏ. Chiếc áo choàng được tô màu xanh của lá sồi, và khi màu vẽ khô đi thì chính bản thân Claus cũng bị món đồ chơi mới của mình lôi cuốn. Dĩ nhiên nó không thể dễ thương như nữ thần Necile thật; nhưng, với những vật liệu đó, chàng nghĩ như vậy cũng đã rất đẹp rồi.
Khi Bessie cưỡi con ngựa trắng tới nhà chàng ngày hôm sau, Claus tặng cô bé món đồ chơi mới. Mắt cô bé chưa bao giờ sáng như thế khi săm soi món đồ chơi, và em thích nó ngay lập tức, giữ chặt nó vào lòng chẳng khác nào bà mẹ đang ôm đứa con mình.
“Claus ơi, gọi nó là gì ạ?” cô bé hỏi.
Claus biết là các nữ thần không thích được loài người hữu tử nhắc tới, nên chàng không thể nói cho Bessie biết rằng đó chính là hình ảnh của Necile. Nhưng vì đó là một món đồ chơi mới, chàng phải lục trong óc mình một cái tên mới để gọi, và chàng quyết định cái tên hay chính là những từ đầu tiên chàng nghĩ tới.
“Nó tên là ‘búp bê’,” chàng nói với Bessie.
“Em sẽ gọi là búp bê bé yêu của em,” Bessie đáp lời rồi âu yếm hôn lên con búp bê; “và em sẽ chăm sóc, giữ gìn nó cẩn thận như các bảo mẫu vẫn chăm cho em vậy. Cám ơn rất nhiều, Claus; món quà này làm em vui sướng chưa từng thấy!”
Rồi cô bé cưỡi ngựa ra về, tay ôm chặt lấy món đồ chơi; và Claus, sau khi đã chứng kiến niềm vui sướng của cô bé, bèn nghĩ rằng sẽ phải làm thêm một búp bê nữa, còn đẹp và tự nhiên hơn món đầu tiên.
Chàng lấy thêm đất sét từ dòng suối, và nhớ tới việc Bessie gọi búp bê là em bé của mình, Claus quyết định làm búp bê lần này có hình một em bé. Đối với một người thợ giỏi giang thì đó không phải là một việc quá khó, và chẳng mấy chốc em bé búp bê đã nằm trên tấm ván và được phơi ra nắng cho khô. Và với phần đất sét còn lại, chàng bắt đầu nặn theo chính h
Việc ấy xem ra chẳng đơn giản chút nào, vì Claus không thể làm được cái áo choàng bằng lụa của cô con gái lãnh chúa kia từ vật liệu đất sét thông thường. Thế nên chàng bèn gọi các bà tiên tới và nhờ họ mang đến những lớp lụa màu để làm trang phục thật cho món đồ chơi bằng đất sét. Các bà tiên lập tức lên đường, và trước khi đêm xuống, họ đã quay trở về với rất nhiều lụa, viền đăng ten cùng những cuộn chỉ vàng.
Giờ thì Claus đã sốt ruột lắm rồi, thế nên thay vì đợi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, chàng đặt cái tượng đất sét ấy lên bệ lò sưởi và phủ lên nó một lớp củi than đang cháy. Đến sáng hôm sau, khi kéo ra khỏi lớp tro rồi, búp bê đã trở nên rắn chắc như thể đã được phơi trong nắng nóng suốt cả ngày.
Giờ thì Claus của chúng ta đã trở thành một người làm đồ chơi kiêm may quần áo đồ chơi. Chàng cắt lớp vải lụa màu tím oải hương, khéo léo khâu lại thành một bộ váy áo xinh đẹp vừa khít với con búp bê mới. Rồi chàng vòng chiếc cổ áo có viền đăng ten quanh cổ và xỏ đôi giày lụa màu hồng vào chân búp bê. Màu tự nhiên của đất sét sau khi nung là màu xám nhạt, nhưng chàng đã tô màu gương mặt sao cho giống màu da nhất, tiếp đến là cặp mắt nâu, mái tóc vàng và đôi má hồng cho búp bê Bessie.
Đó quả là một món đồ chơi tuyệt đẹp và chắc chắc sẽ đem lại niềm vui cho những trái tim non trẻ. Trong lúc Claus đang say sưa ngắm tác phẩm của mình thì có tiếng gõ cửa, bé Mayrie bước vào. Gương mặt em buồn rười rượi với cặp mắt đỏ hoe vẫn đang khóc.
“Tại sao, cái gì làm em buồn rầu thế?” Claus hỏi và vòng tay ôm cô bé vào lòng.
“Em đã... em... làm hỏng đồ chơi của mình mất rồi!” Mayrie nức nở.
“Hỏng thế nào?” Claus thắc mắc, mắt chàng lấp láy.
“Em... em đánh rơi và làm vỡ mất cái đuôi; sau... sau đó em lại làm rơi lần nữa và gãy mất cái tai! Và... và giờ thì vỡ s rồi!”
Claus phá lên cười.
“Không sao đâu, Mayrie thân yêu,” chàng nói. “Em có thích con búp bê mới này không, thay cho một con mèo?”
Mayrie nhìn con búp bê đang khoác áo choàng lụa bằng đôi mắt mở to kinh ngạc.
“Ôi, Tlaus!” em òa lên, vỗ hai bàn tay nhỏ trong nỗi vui sướng; “xế em lấy con búp bê xinh đẹp này có được không?”
“Thế em có thích nó không?” chàng hỏi.
“Em yêu nó nhắm!” cô bé nói. “Nó hay hơn con nghèo nhiều!”
“Thế thì lấy nó đi, và cẩn thận kẻo vỡ đấy.”
Chương sáu
Sự độc ác của loài Awgwa
Giờ thì tôi phải nói với bạn về Awgwa, một loài kinh khủng đã gây ra bao nhiêu là phiền phức cho Claus tốt bụng của chúng ta, và suýt chút nữa thì đã thành công trong việc cướp đi người bạn đầu tiên và tốt nhất của tất cả trẻ em trên thế giới này.
Tôi không thích nhắc đến Awg nhưng chúng là một phần của lịch sử và không thể bỏ qua. Chúng không phải là thần tiên bất tử, cũng chẳng phải là loài người hữu tử, mà ở đâu đó giữa hai loài này. Loài Awgwa vô hình trong mắt người phàm nhưng lại bị thần tiên nhìn thấy. Chúng có thể di chuyển nhanh chóng trong không khí từ phần này đến phần khác của thế giới, và có sức mạnh tác động đến ý chí của loài người, sai khiến họ thực hiện những ý muốn xấu xa của chúng.
Chúng có thân hình khổng lồ và vẻ mặt cau có thô bạo cho thấy sự căm ghét của chúng đối với toàn bộ loài người.
Chúng chẳng hề có chút lương tâm nào và chỉ vui sướng khi thực hiện được những hành vi ác độc.
Nhà của chúng trong vùng núi đá, là nơi mà từ đó chúng tổ chức các cuộc tấn công nhằm thực hiện những ý đồ xấu xa.
Kẻ có khả năng nghĩ ra những hành vi kinh khủng nhất trong số bọn Awgwa sẽ được bầu làm vua, và tất cả những kẻ còn lại phải tuân theo lệnh của gã vua này. Đôi khi những tên Awgwa có thể sống tới một trăm tuổi, nhưng thường thì chúng đánh nhau quá dữ tợn, tới mức nhiều kẻ phải bỏ mạng trong chiến trận; và đối với chúng, chết cũng chính là chấm hết.
Loài người không có khả năng hại được chúng, còn thần tiên lại rùng mình khi nhắc tới chúng, và thường tránh chúng cho xa. Do vậy, chúng sinh sôi nảy nở suốt bao năm mà chẳng ai ngăn chặn, gây ra biết bao là tai họa.
Tôi rất vui được nói để các bạn an tâm, loài sinh vật độc ác này đã bị tiêu diệt và biến khỏi trái đất từ rất lâu rồi; nhưng vào thời mà Claus còn đang làm những món đồ chơi đầu tiên của chàng, chúng là một bầy đoàn rất đông và vô cùng quyền lực.
Một trong những thú vui chính của Awgwa là làm nảy sinh những cơn tức giận trong trái tim trẻ nhỏ, khiến cho bọn trẻ cãi nhau và đánh đấm lẫn nhau. Chúng thường dụ dỗ bé trai ăn trái còn xanh, và vui sướng khi thấy các em đau bụng; chúng xúi bé gái không vâng lời cha mẹ, để rồi phá lên cười khi thấy bố mẹ phạt các em. Tôi không biết thời nay cái gì làm cho một đứa trẻ hư, nhưng vào cái thời mà Awgwa vẫn còn tồn tại trên trái đất, bọn trẻ hư thường là do chúng mà thế cả.
Giờ đây, khi bắt đầu làm cho trẻ em hạnh phúc, Claus cũng giữ cho các em thoát khỏi quyền lực của bọn Awgwa; vì khi có được những món đồ chơi dễ thương từ chàng, trẻ em không còn muốn tuân theo những ý nghĩ độc ác mà loài Awgwa cứ cố nhồi vào đầu mình nữa.
Chính vì thế mà tới một năm nọ, khi cái bộ tộc xấu xa kia bầu vua mới, chúng đã chọn một tên Awgwa - kẻ đề xuất cách tiêu diệt Claus và cách ly chàng với trẻ em.
“Như các ngươi đã biết, từ khi Claus xuất hiện ở Thung lũng Cười và bắt đầu làm đồ chơi, thế giới này đã ít hẳn trẻ con hư,” gã vua mới lên tiếng; hắn ngồi chồm hổm trên một tảng đá và nhìn xuống những gương mặt cau có của đám thần dân. “Tại sao tháng này con bé Bessie Blithesome chưa một lần dậm chân, sao thằng em trai của con Mayrie chưa một lần tát vào mặt chị hay ném con chó con vào thùng đựng nước mưa? Thằng bé Weekum tối qua tắm mà chẳng thèm kêu gào hay giẫy đạp, vì mẹ nó đã hứa cho nó đi ngủ cùng con mèo đồ chơi! Tình trạng này quả là nghiêm trọng đối với loài Awgwa chúng ta, và cách duy nhất để chúng ta có thể điều khiển được những hành động hư hỏng của lũ trẻ là phải cách ly Claus xa khỏi chúng.”
“Hay! Hay!” đám đông Awgwa đồng loạt reo lên và vỗ tay tán thưởng bài phát biểu vừa rồi.
“Nhưng chúng ta sẽ phải làm gì với Claus?” một kẻ đứng lên hỏi.
“Ta đã có kế hoạch,” tên vua ác độc trả lời; và kế hoạch của hắn là gì thì các bạn sẽ sớm phát hiện ra thôi.
Tối hôm đó, Claus đi ngủ mà trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã hoàn thành những bốn món đồ chơi xinh đẹp trong ngày, và chàng nghĩ, chắc chắn chúng sẽ làm cho bốn đứa trẻ con hạnh phúc. Nhưng trong khi đang ngủ, một toán Awgwa vô hình đã bao vây quanh giường Claus, trói chàng lại bằng những sợi dây thừng bền chắc, rồi chúng bay đi và mang chàng tới giữa rừng già ở mãi tận Ethop; tại đó, chúng đặt chàng xuống và bỏ đi.
Sáng hôm sau thức dậy, Claus phát hiện ra mình đang ở cách xa loài người đến hàng ngàn dặm, bị cầm tù trong một khu rừng hoang ở một vùng đất xa lạ.
Từ cành cây treo ngay trên đầu chàng, một con trăn khổng lồ đang đung đưa, loài bò sát này có thể quấn người ta đến nát xương trong những vòng thân của nó. Cách đó chỉ vài thước, một con báo hung dữ đang trườn mình, cặp mắt đỏ rực của nó gắn chặt lên Claus đang bất lực. Một con nhện đốm khổng lồ mang nọc độc đang lén lút bò trên lớp lá rụng về phía chàng; con nhện chạm vào chiếc lá nào, chiếc lá ấy thành quăn queo và chuyển màu đen kịt.
Nhưng Claus đã từng được nuôi nấng trong rừng Burzee và chàng không hề sợ hãi.
“Hãy đến đây, hỡi các anh em Knook của khu rừng này!” chàng hô to và huýt lên một tiếng sáo nhỏ kì lạ mà chỉ có các Knook mới hiểu được.
Con báo, đang định nhảy lên vồ lấy con mồi, vội quay đầu và lẩn mất. Con trăn tung mình lên cây và biến mất giữa đám lá xanh. Con nhện ngay lập tức dừng lại và trốn nhanh sau một thân gỗ mủn.
Claus không có thời gian để mắt tới bọn chúng, bởi vì xung quanh chàng là cả một đội các Knook gân guốc, lưng còng hơn và hình thù cũng biến dạng hơn bất kỳ Knook nào chàng từng gặp.
“Ngươi là ai mà dám gọi bọn ta tới?” một giọng nói cộc cằn cất lên.
“Một người bạn của anh em các vị tại rừng Burzee,” Claus trả lời. “Ta đã bị kẻ thù, loài Awgwa, bắt và bỏ lại nơi đây để ta chết trong đau đớn. Nhưng giờ ta khẩn cầu các vị giúp giải thoát ta ra khỏi nơi đây và đưa ta về lại nhà.”
“Ngươi có biết làm dấu không?” một kẻ khác hỏi.
“Có,” Claus nói.
Họ cắt những sợi dây thừng đang trói quanh thân chàng, và với cánh tay được giải thoát, chàng làm dấu hiệu bí mật của loài Knook.
Ngay lập tức đám Knook giúp chàng đứng dậy, đem cho chàng đồ ăn thức uống để lấy lại sức.
“Những người anh em của chúng ta ở Burzee có những người bạn thật đáng ngờ,” một Knook già với bộ ria trắng toát càu nhàu. “Nhưng bất kỳ ai biết dấu và dấu hiệu bí mật của chúng ta đều sẽ được chúng ta trợ giúp, dù đó là ai. Hãy nhắm mắt lại, hỡi kẻ lạ mặt kia, và chúng ta sẽ đưa ngươi về nhà. Ở đâu vậy nhỉ?”
“Ở Thung lũng Cười,” Claus trả lời và liền nhắm mắt lại.
“Chỉ có một Thung lũng Cười trên thế giới này, chúng ta không thể đi lạc được,” vị Knook đó nhận xét.
Trong lúc Knook này nói, giọng nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần, thế là Claus liền mở mắt ra xem cái gì làm nên sự thay đổi. Và chàng kinh ngạc phát hiện ra mình đang ngồi trên chiếc ghế dài bên cửa nhà mình, với Thung lũng Cười trải dài trước mắt. Hôm đó, chàng đã đến thăm các nữ thần và kể lại cuộc phiêu lưu của mình cho nữ hoàng Zurline và Necile.
“Loài Awgwa đã trở thành kẻ thù của con,” nữ hoàng xinh đẹp trầm tư nói; “vậy chúng ta sẽ phải làm hết sức để bảo vệ con khỏi sức mạnh của chúng.”
“Thật là hèn nhát khi bọn chúng trói con trong lúc con đang ngủ,” Necile nhận xét một cách phẫn nộ.
“Những kẻ ác bao giờ cũng hèn nhát,” Zurline trả lời, “nhưng giấc ngủ của người bạn chúng ta sẽ không bao giờ bị làm phiền
Đích thân nữ hoàng đã tới nhà Claus tối đó, dán bùa lên tất cả cửa ra vào và cửa sổ ngăn không cho lũ Awgwa đột nhập. Và bên dưới lá bùa của nữ hoàng Zurline là bùa của các nàng tiên, của loài Ryl, của loài Knook, và điều đó khiến cho bùa phép càng thêm mạnh.
Và Claus lại tiếp tục đem đồ chơi đi tặng đám trẻ con, lại giúp thêm cho bao nhiêu trẻ con được hạnh phúc.
Bạn có thể đoán được vua Awgwa và băng đảng dữ tợn của hắn đã tức giận đến mức nào khi biết tin Claus đã thoát khỏi rừng Ethop.
Cơn cuồng nộ kéo dài cả tuần, sau đó chúng lại họp mặt một lần nữa giữa những tảng đá.
“Thật vô ích khi đưa hắn đến nơi có bọn Knook ngự trị,” gã vua kia nói, “bởi vì ở đó hắn ta được bọn kia bảo vệ. Do vậy hãy ném hắn vào một cái hang tại chính những ngọn núi của chúng ta đây, ở đó chắc chắn hắn sẽ tiêu vong.”
Kế hoạch này ngay lập tức được thông qua, và đêm đó, một nhóm Awgwa gian ác lại được cử đi để tóm Claus. Nhưng đến nơi thì chúng thấy căn nhà của Claus đã được những lá bùa của thần tiên canh gác, và chúng buộc phải quay về trong thất bại ê chề.
“Không sao hết,” gã vua lại nói; “hắn không thể ngủ mãi như thế được!”
Ngày hôm sau, khi Claus tới một ngôi làng ở bên kia đồng bằng, định tặng một con sóc đồ chơi cho một cậu bé què chân, thì bất ngờ chàng đụng phải bọn Awgwa, bị chúng trói nghiến lại và đem vào trong núi.
Tại đó, chúng quẳng chàng vào một cái hang sâu, lăn bao nhiêu là tảng đá lớn chèn luôn lối vào, hòng không cho chàng trốn thoáthiếu ánh sáng, thức ăn, và không khí thở, Claus của chúng ta, thực sự, rơi vào một hoàn cảnh rất đáng thương. Nhưng chàng đã nói những từ bí ẩn của các nàng tiên, những người luôn luôn sẵn lòng giúp đỡ, và họ đã tới cứu chàng, mang chàng quay trở lại Thung lũng Cười chỉ trong nháy mắt.
Thế là loài Awgwa phát hiện ra chúng không thể giết hại được con người đã có được tình bạn của thần tiên; vì thế bầy quỷ bèn tìm cách khác, ngăn không cho Claus đem niềm hạnh phúc đến trẻ con và khiến trẻ vâng lời.
Bất cứ khi nào Claus ra ngoài để mang đồ chơi đi tặng thì một gã Awgwa nào đó, với nhiệm vụ theo dõi chàng, sẽ nhảy tới và giật món đồ chơi khỏi tay chàng. Và trẻ em cũng thất vọng không kém Claus khi chàng buộc phải quay về nhà mà không ai an ủi. Tuy vậy, Claus vẫn tiếp tục công việc, vẫn làm rất nhiều đồ chơi cho những người bạn nhỏ và lại đem tới các ngôi làng. Và luôn luôn, lũ Awgwa cướp sạch đồ chơi ngay khi chàng vừa bước chân ra khỏi thung lũng.
Chúng quẳng tất cả những món đồ cướp được vào trong một cái hang cô độc, và những món đồ ấy đã chất thành đống cho đến khi Claus chán nản và từ bỏ ý định rời thung lũng. Trẻ em bắt đầu tìm đến chàng khi biết chàng không đến được với mình; nhưng lũ Awgwa độc ác cứ bay quanh, khiến cho các em thành ra lạc đường và những lối đi thành ra khấp khểnh, do vậy chẳng có bé nào tìm được đường đến Thung lũng Cười.
Giờ thì những ngày cô đơn rơi xuống đời Claus, vì chàng không thực hiện được thú vui đem hạnh phúc đến cho những đứa trẻ mà chàng vẫn hằng yêu mến. Tuy vậy, chàng vẫn tin chắc sẽ có một ngày nào đó, loài Awgwa phải từ bỏ ý định ác độc này đi.
Claus dành hết thời gian để làm đồ chơi, và cứ mỗi khi có một món đồ nào đó hoàn thành, chàng lại đặt nó lên trên giá. Khi giá để đồ đã chật kín, chàng làm thêm một cái giá nữa, và lại chất đầy tiếp. Thế là sau một thời gian, chàng đã có bao nhiêu là giá chất đầy những đồ chơi đẹp đẽ và vui vẻ như ngựa, chó, mèo, voi, cừu, thỏ, hươu, cũng như những búp bê xinh đẹp đủ mọi kích cỡ, cùng những quả bóng, những hòn bi bằng đất nung được tô điểm bằng sắc màu vui mắt.
Mỗi lần liếc nhìn cả dãy kho b dành cho trẻ em này, trái tim chàng Claus lại đâm buồn bã, chàng ước biết bao được mang những món đồ chơi kia đến cho bọn trẻ của mình.