Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus

Chương tám
Hành trình đầu tiên với hươu sừng tấm
Đó là những tháng ngày hạnh phúc đối với Claus vì chàng được mang những món đồ chơi tích lũy suốt thời gian qua đem tặng những em nhỏ đã phải chờ đợi chúng quá lâu. Trong thời gian bị giam ở thung lũng, chàng làm việc chăm chỉ tới mức tất cả các giá đều chất đầy đồ chơi, và sau khi nhanh chóng phân phát đồ chơi c trẻ em sống quanh vùng, Claus thấy rằng giờ chàng phải mở rộng những chuyến đi của mình tới những phạm vi rộng lớn hơn.
Nhớ lại hồi cùng Ak đi vòng quanh thế giới, chàng biết trẻ em có mặt ở khắp nơi, và chàng mong mỏi được làm cho càng nhiều trẻ em hạnh phúc với những món quà của mình càng tốt.
Thế nên chàng chất đầy cả bao tải thật to chứa đồ chơi các loại, quàng nó trên lưng để có thể mang theo dễ dàng hơn, và bắt đầu một chuyến đi dài nhất trong những chuyến mà chàng từng thực hiện.
Bất cứ nơi nào có bộ mặt vui vẻ của chàng xuất hiện, dù trong xóm nhỏ hay nơi trang trại, chàng đều được tiếp đón thân ái bởi danh tiếng của chàng đã lan đến các vùng đất xa. Tại mỗi ngôi làng, trẻ em xúm lại quanh chàng, bám theo từng bước chân của chàng bất kể chàng đi đâu; phụ nữ biết ơn chàng vì niềm vui chàng đã đem đến cho những đứa trẻ của họ; còn cánh đàn ông nhìn chàng đầy tò mò vì chàng đã dành thời gian cho một cái nghề đến là kỳ quặc là làm đồ chơi. Nhưng tất cả đều mỉm cười với chàng và tặng cho chàng những lời tốt lành, và Claus cảm thấy đã được trả công hậu hĩ cho chuyến đi dài của mình.
Khi bao tải đã hết sạch, Claus trở về Thung lũng Cười và lại cho đồ chơi vào đầy tới miệng bao. Lần này chàng đi theo lối khác, đến một vùng khác của đất nước, và đem hạnh phúc tới rất nhiều trẻ em trước đó chưa từng có được một món đồ chơi, hay biết rằng lại có một món đồ chơi thú vị đến vậy tồn tại trên đời.
Sau hành trình thứ ba, xa thật xa tới mức Claus phải đi bộ mất nhiều ngày trời, thì kho đồ chơi đã trống rỗng; không chậm trễ, chàng bắt tay vào làm ngay đồ chơi mới.
Gặp gỡ rất nhiều trẻ em rồi và tìm hiểu sở thích của chúng, chàng đã có thêm nhiều ý tưởng mới về đồ chơi.
Búp bê, chàng phát hiện ra rằng đó là món đồ chơi thú vị hơn hết thảy cho những bé sơ sinh và bé gái, thường những em chưa phát âm được đầy đủ từ “em bé búp bê”(1) thì sẽ gọi đơn giản là “búp bê” bằng cái giọng trẻ thơ ngọt ngào. Vì vậy Claus quyết định làm thật nhiều búp bê, đủ mọi kích cỡ, và cho chúng mặc những bộ quần áo màu sắc rực rỡ. Những em trai lớn hơn - và thậm chí là cả một số em gái nữa - lại thích đồ chơi hình động vật, do vậy chàng vẫn sẽ làm những con mèo, voi và ngựa. Lại có nhiều bạn nhỏ có năng khiếu âm nhạc vẫn ao ước có được trống, chũm chọe, còi và kèn co. Do vậy chàng làm một số trống đồ chơi, với những chiếc dùi nhỏ để gõ lên; chàng cũng làm những chiếc còi từ cây liễu, kèn co từ cây sậy, và chũm chọe từ những mảnh kim loại gò.
Tất cả những thứ này đã khiến cho chàng luôn bận rộn trong xưởng mà không nhận ra mùa đông đã tới, với lớp tuyết dày hơn bình thường, và chàng biết mình không thể rời khỏi thung lũng với cái bao tải nặng. Hơn nữa, chuyến đi tiếp theo sẽ đưa chàng đi xa nhà hơn bất cứ lần nào trước đó, và Jack Sương Giá đủ ranh mãnh để làm tê cóng cái mũi và tai của Claus nếu chàng có thực hiện được một hành trình dài khi Vua Băng Giá còn cai trị. Vua Băng Giá là cha của Jack và chẳng bao giờ quở trách gã vì những trò tinh quái.
Vậy nên Claus ở lại trong xưởng làm việc của mình; nhưng chàng huýt sáo và hát hò vui vẻ hơn bao giờ hết, vì chàng không muốn để cho niềm thất vọng làm hỏng tâm tính hay khiến mình đâm buồn phiền.
Một buổi sáng đẹp, Claus nhìn ra từ ô cửa sổ và trông thấy hai con hươu mà chàng đã quen từ hồi còn ở trong rừng đang tiến về phía nhà chàng.
Claus ngạc nhiên; không phải vì những con hươu thân thiện đó đến thăm chàng, mà bởi chúng có thể đi trên mặt tuyết dễ dàng như thể đó là nền đất cứng, dù cho thực tế là khắp thung lũng này tuyết đã phủ dày nhiều thước. Trước đây một hay hai ngày, Claus đã đi bộ ra khỏi nhà và bị lún tới tận nách trong đống tuyết.
Vì thế nên khi hai con hươu đến gần, chàng mở cửa ra và gọi chúng:
“Chào buổi sáng, Flossie! Hãy nói cho tôi biết làm sao bạn có thể đi trên tuyết dễ dàng đến vậy.”

uyết đã đóng đông cứng lại rồi,” Flossie trả lời.
“Vua tuyết đã hà hơi lên đó,” Glossie nói, tiến lại gần, “và bề mặt tuyết giờ đã rắn như băng.”
“Có lẽ vậy,” Claus trầm tư nhận xét, “giờ chắc tôi đã có thể mang túi đồ chơi đến cho các em nhỏ được rồi.”
“Có phải đi xa không?” Flossie hỏi.
“Ừ, tôi sẽ phải mất nhiều ngày mới đến nơi, bởi vì túi đồ khá nặng,” Claus trả lời.
“Thế thì tuyết sẽ tan trước khi bạn kịp quay về,” hươu nói. “Bạn phải đợi tới mùa xuân thôi, Claus ạ.”
Claus thở dài. “Giá mà có đôi chân lanh lẹ như các bạn,” chàng nói, “tôi đã có thể thực hiện cả hành trình chỉ trong một ngày.”
“Nhưng bạn không có,” Glossie đáp lời, và kiêu hãnh nhìn xuống đôi chân thon thả của mình.
“Có khi tôi có thể cưỡi lên lưng bạn,” Claus đánh liều nhận xét, sau một thoáng chần chừ.
“Ôi không; lưng chúng tôi không đủ khỏe để chở bạn đâu,” Flossie nói dứt khoát. “Nhưng nếu bạn có một cái xe trượt, và đóng được chúng tôi vào đó thì chúng tôi có thể kéo bạn dễ dàng, cả túi đồ chơi của bạn.”
“Tôi sẽ làm một cái xe trượt!” Claus thốt lên. “Nếu thế các bạn sẽ đồng ý kéo tôi chứ?”
“À,” Flossie trả lời, “đầu tiên chúng tôi phải đi xin phép các Knook, những người giám hộ của chúng tôi; nhưng nếu họ cho phép và bạn có thể làm được một cái trượt và bộ yên cương, chúng tôi sẽ vui lòng giúp đỡ bạn.”
“Thế thì hãy cùng đi ngay lập tức nào!” Claus háo hức reo lên. “Tôi chắc rằng các Knook thân thiện sẽ chấp thuận, và khi các bạn trở lại thì tôi cũng sẽ sẵn sàng đóng yên các bạn vào xe trượt.”
Flossie và Glossie, hai con hươu cực kỳ thông minh, từ lâu đã mong muốn được ngắm nhìn thế giới rộng lớn, do vậy chúng vui vẻ chạy đi trên tuyết đã đóng băng để xin phép các Knook cho chúng được chở Claus trong hành trình của chàng.
Trong khi đó nhà sản xuất đồ chơi cũng hối hả bắt tay vào dựng một cái xe trượt với những vật liệu từ đống gỗ của mình. Chàng làm hai thanh trượt dài có đầu ở phía trước uốn cao lên, nối ngang hai thanh trượt này, chàng đóng các miếng ván ngắn để tạo thành một cái sàn xe. Xe trượt đã nhanh chóng hoàn tất nhưng trông chỉ mới là một chiếc xe trượt thô sơ nhất.
Bộ yên cương khó chuẩn bị hơn, nhưng Claus đã xoắn những sợi dây thừng chắc khỏe lại với nhau và gút lại sao cho chúng vừa với cổ của hươu, trông như một cái cổ áo. Ở đó lại cột những sợi thừng khác để buộc hươu vào trước xe trượt.

Claus chưa hoàn thành công việc thì Flossie và Glossie đã trở ra từ khu rừng và có được sự chấp thuận của Will Knook cho phép đi cùng với Claus, miễn là chúng phải trở về rừng Burzee trước rạng đông sáng hôm sau.
“Vậy là không còn nhiều thời gian nữa,” Flossie nói; “nhưng chúng tôi rất nhanh và khỏe, và nếu có thể khởi hành luôn tối nay thì chúng ta có thể đi được rất nhiều dặm trong suốt đêm.”
Claus quyết định thử xem, do vậy chàng vội vã chuẩn bị nhanh hết mức có thể. Một lát sau chàng đã buộc đai quanh cổ những con “chiến mã” của mình, và đóng chúng vào chiếc xe trượt thô sơ kia. Sau đó chàng đặt một chiếc ghế lên sàn xe trượt làm chỗ ngồi, và chất đầy những đồ chơi xinh xắn nhất của mình vào trong bao tải.“Bạn định chỉ đường cho chúng tôi thế nào đây?” Glossie hỏi. “Chúng tôi chưa từng đi ra bên ngoài khu rừng, trừ khi đến thăm nhà bạn, do vậy chúng tôi không biết đường đâu.”
Claus suy nghĩ một lát. Rồi chàng lấy thêm dây thừng và buộc hai sợi vào hai bên gạc to của mỗi con hươu, một sợi bên trái một sợi bên phải.
“Đó sẽ là dây cương của tôi,” Claus nói, “khi tôi kéo chúng về bên nào thì các bạn phải đi theo hướng đó. Nếu tôi không kéo thì các bạn cứ đi thẳng nhé.”
“Rất tốt,” Glossie và Flossie trả lời; sau đó hỏi, “Bạn đã sẵn sàng chưa?”
Claus ổn định trên ghế, đặt bao tải đựng đồ chơi ở dưới chân, sau đó tay cầm dây cương.
“Tất cả đã sẵn sàng!” chàng hét lên; “Chúng ta đi nào!”
Hai con hươu nghiêng người về phía trước, nhấc những cặp chân thon thả lên, và trong tích tắc, chiếc xe trượt đã lướt đi trên mặt tuyết đóng băng. Sự chuyển động mau lẹ khiến Claus kinh ngạc, chỉ với vài sải chân, họ đã băng qua thung lũng và lướt đi trên đồng bằng rộng lớn bên ngoài.
Khi cả ba khởi hành thì ngày đã tan dần vào đêm; bởi vì mặc dù Claus làm việc rất nhanh nhưng quá trình chuẩn bị cũng mất đến hàng giờ. Nhưng đã có mặt trăng soi sáng đường đi, và Claus quyết định ngay rằng đi vào ban đêm cũng thú vị chẳng kém ban ngày.
Hai con hươu cũng thích thế này hơn; bởi vì mặc dù muốn được xem thứ gì đó của thế giới bên ngoài nhưng chúng vẫn nhút nhát trong chuyện gặp con người, giờ thì tất cả mọi người trong các thị trấn và các trang trại đều đã ngủ say nên không thể nhìn thấy chúng.
Chúng cứ thế phóng đi ngày càng xa, xa hơn nữa, qua hết ngọn đồi này đến ngọn đồi khác, xuyên qua các thung lũng, băng qua c đồng bằng, cho tới khi đến một ngôi làng mà Claus chưa từng đặt chân.
Tại đây chàng gọi hươu dừng lại và chúng tuân lệnh ngay lập tức. Nhưng giờ lại có thêm một khó khăn mới xuất hiện, mọi người đã khóa cửa khi đi ngủ và Claus nhận ra mình không thể vào trong nhà để gửi đồ chơi cho lũ trẻ.
“Tôi e rằng, các bạn ạ, chúng ta đã làm một cuộc hành trình vô ích mất rồi,” chàng nói, “bởi vì tôi buộc phải đem túi đồ chơi của mình về nhà mà không đưa được cho trẻ em của ngôi làng này.”

“Tại sao thế?” Flossie hỏi.
“Bởi vì các cánh cửa đều đã khóa,” Claus trả lời, “và tôi không thể vào nhà.”
Glossie nhìn quanh các ngôi nhà. Trong ngôi làng đó tuyết rơi rất dày, và ngay trước mặt họ là một mái nhà chỉ cao hơn xe trượt có vài thước. Có một cái ống khói lớn ở trên mái nhà mà Glossie nghĩ là đủ rộng cho Claus chui vào.
“Tại sao bạn không trèo xuống từ cái ống khói đó?” Glossie hỏi.
Claus nhìn nó.
“Sẽ dễ dàng hơn nếu tôi ở trên mái nhà,” chàng trả lời.
“Vậy thì hãy giữ chặt tay và chúng tôi sẽ đưa bạn lên trên đó,” lũ hươu nói, và chúng nhảy một cú lên ngay mái nhà, đáp ngay bên cạnh cái ống khói to.
“Tốt!” Claus reo lên hài lòng, quàng túi đồ chơi qua vai rồi chui xuống ống khói.
Có rất nhiều bồ hóng bám trên gạch nhưng chàng chẳng để tâm, và bằng cách bám tay tì gối vào thành ống khói,ò dần xuống dưới cho tới khi tới được lò sưởi. Nhẹ nhàng nhảy qua lớp than đang âm ỉ, chàng thấy mình đứng trong một phòng khách rộng có một ngọn đèn sáng mờ đang cháy.
Từ phòng này có hai lối đi vào những phòng nhỏ hơn. Trong một phòng, một phụ nữ đang ngủ, với một em bé đang nằm trong cũi bên cạnh bà.
Claus cười, nhưng chàng không cười to vì sợ đánh thức em bé. Thế rồi chàng nhanh nhẹn lấy ra một búp bê to từ trong túi và đặt vào trong cũi. Em bé mỉm cười như thể đang mơ về món đồ chơi sẽ thấy vào sớm hôm sau, còn Claus thì rón rén ra khỏi phòng và bước sang một căn phòng khác.
Ở đây có hai cậu bé đang ngủ say với cánh tay vòng qua cổ nhau. Claus âu yếm nhìn chúng một lúc rồi đặt xuống giường một cái trống, hai cái kèn co và một con voi gỗ.
Chàng không nấn ná thêm nữa, giờ thì nhiệm vụ của chàng ở ngôi nhà này đã xong, chỉ còn leo trở lại lên ống khói và ngồi yên ổn trong xe trượt nữa mà thôi.
“Các bạn có thể tìm một cái ống khói khác được không?” chàng hỏi lũ hươu.
“Dễ thôi,” Glossie và Flossie đáp lời.
Chúng trượt nhanh xuống mép mái nhà, rồi sau đó, không một chút chần chừ, bay vèo trên không sang nóc ngôi nhà bên cạnh, nơi có một ống khói kiểu cổ khổng lồ.
“Lần này đừng lâu quá nhé,” Flossie nói theo, “nếu không thì chúng ta sẽ chẳng thể trở về rừng kịp khi hửng sáng.”
Claus lại trèo xuống qua đường ống khói, và phát hiện ra có năm đứa trẻ đang ngủ trong nhà, tất cả các em đều nhanh chóng được phân phát đồ chơi.

Khi chàng quay về, lũ hươu lại nhảy tới ngôi nhà tiếp theo, nhưng khi tụt xuống ống khói, Claus không thấy có đứa trẻ nào cả. Tuy nhiên trường hợp này không phải là thường gặp trong làng, vậy nên bạn biết đấy, đến thăm những ngôi nhà ảm đạm không có trẻ con, chàng sẽ mất ít thời gian hơn hẳn.
Sau khi đã trèo xuống hết ống khói của tất cả các ngôi nhà trong làng, và để lại đồ chơi cho mọi em bé đang ngủ, Claus thấy túi của mình vẫn còn quá nửa.
“Lên đường thôi, các bạn!” chàng thúc giục lũ hươu; “chúng ta phải tìm một ngôi làng nữa.”
Vậy là họ lại lướt đi, mặc dù đã quá nửa đêm từ lâu, và sau một khoảng thời gian ngắn đến kinh ngạc, tất cả đã tới một thành phố lớn, lớn nhất mà Claus đã từng đến kể từ ngày bắt đầu làm đồ chơi. Nhưng nhà cửa có nêm chặt cũng không làm chàng nản chí, chàng ngay lập tức bắt tay vào việc, và cặp “chiến mã” giỏi giang của chàng nhanh chóng đưa chàng hết từ mái nhà này sang mái nhà khác, chỉ có cái mái nhà cao nhất mới ở ngoài tầm nhảy của lũ hươu lanh lợi.
Cuối cùng thì đồ chơi cũng hết, Claus ngồi lên xe trượt, với cái bao tải trống rỗng để dưới chân, và quay đầu Glossie và Flossie hướng về nhà.
Ngay sau đó, Flossie hỏi:
“Cái vệt sáng trên bầu trời đó là gì vậy?”
“Đó là bình minh đang đến đó mà,” Claus trả lời, và kinh ngạc nhận ra rằng đã muộn đến thế.
“Ôi trời ơi!” Glossie thốt lên; “thế thì chúng ta không thể kịp về nhà lúc hửng sáng, các Knook sẽ trừng phạt chúng tôi và sẽ không cho chúng tôi đi nữa.”
“Chúng ta phải đua hết tốc lực về Thung lũng Cười thôi,” Flossie đáp lời; “hãy nắm thật chặt, bạn Claus
Claus giữ chặt và khoảnh khắc sau đã bay rất nhanh trên tuyết, tới mức chàng không thể nhìn rõ những cái cây vùn vụt lao qua. Lên dốc xuống đèo, họ phóng nhanh như một mũi tên bắn ra khỏi cánh cung, Claus nhắm chặt mắt lại để tránh gió và để cho lũ hươu tự tìm lối trở về.
Claus cảm giác như họ đang lao xuyên qua không gian, nhưng chàng không sợ hãi chút nào. Đám Knook là những ông chủ nghiêm khắc và buộc phải tuân lệnh họ dù có hiểm nguy, mà cái vệt xám trên bầu trời thì mỗi khắc lại một sáng.
Cuối cùng chiếc xe trượt dừng lại đột ngột, và Claus, do không được báo trước, ngã nhào từ trên ghế xuống đống tuyết. Khi đứng dậy, chàng nghe lũ hươu đang hò hét:
“Nhanh lên, anh bạn, nhanh lên nào! Cắt bỏ yên cương cho chúng tôi!”
Chàng rút dao ra và nhanh chóng cắt bỏ những sợi dây thừng, thế rồi vuốt hơi ẩm rịn trên mắt và nhìn quanh.
Xe trượt đã dừng lại ở Thung lũng Cười, chàng nhận thấy, chỉ cách cửa nhà mình vài thước. Ở phía Đông, ngày đang lên, và quay về phía bìa rừng Burzee chàng nhìn thấy Glossie và Flossie vừa mới khuất trong rừng.
__________
1. Nguyên gốc tiếng Anh: “dolly”, nói ngắn lại thành “doll”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận