Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Phần 1
Thật ra Bì Bì cảm thấy, gia đình Tiểu Thu rất bình thường, vợ chồng yêu thương nhau
không phải là vậy à? Lẽ dĩ nhiên Bì Bì vừa nghĩ tới một cuộc hôn nhân
chan chứa tình yêu, hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong đầu là Gia Lân, là hình ảnh mình và Gia Lân cùng nhau thái dưa leo.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Buổi chiều, thừa dịp chủ nhiệm ra ngoài phỏng vấn, Bì Bì mượn đồng
nghiệp 100 đồng rồi chạy ra ngoài, bước vào tiện thuốc bắc ở con phố đối diện.

Nhân viên hiệu thuốc mặc áo blue ngắn, rất ra dáng thầy thuốc, giống
như bác sĩ được tiệm thuốc mời về để xem bệnh, “Cô muốn mua thuốc gì?”

“Hai lượng hùng hoàng.”

“Có đơn thuốc không?”

“Không có, tôi là phóng viên ở tòa soạn báo đối diện.” Cô đưa tấm thẻ trước ngực cho anh ta. Thành phố C đương nhiên là còn rất nhiều tòa
soạn khác, nhưng bàn đến doanh thu từ số lượng đặt mua và quảng cáo thì
chỉ có Báo Chiều là tốt nhất, bởi vậy không ai dám đắc tội thương gia.
Người nọ biết điều đi bốc thuốc, cân xong dùng một tờ giấy trắng gói
phần thuốc bột màu đỏ lại, vừa gói vừa run rẩy, chậm chạp bỏ vào bình
thủy tinh: “Cô biết cách dùng của thuốc bột này không?”

“Không biết, anh có thể hướng dẫn cho tôi không?”

“Hùng hoàng tính nóng lanh, giết trăm trùng, chủ yếu trị đau nhức,
teo cơ, ghẻ nấm, bệnh giang mai, trị độc khi bị rắn, chó cắn. Cô có thể
dùng dầu vừng thoa đều lên da hoặc nghiền ra cũng có tác dụng.”

Sau khi nghe xong, Bì Bì tóm gọn lại là, hùng hoàng có tính năng chủ yếu là sát trùng khử độc.

“Thành phần của yếu của cái kia là…?”

“Nó chứa một chút hàm lượng lưu huỳnh và thạch tín, đun nóng rồi oxy hóa, chính là As2O3

“3 cái gì, 2 cái gì?” Bì Bì nghe không rõ

“As2O3.” Người nọ hắng giọng, “Nó có một cái tên thông dụng, là thạch tín.”

“Cái gì?” Bì Bì hoảng sợ, “Thạch tín?”

Chính là thứ mà Phan Kim Liên dùng để hạ độc Vũ Đại Lang.” Người nọ nửa thật nửa đùa.

“Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy, chẳng qua tôi cảm thấy không thoải mái nên mua ít thuốc mà thôi.” Bì Bì nói.

“Tôi khuyên cô nên dùng thật cẩn thận, Tuyệt đối không thể đun nóng
hùng hoàng, sẽ biến thành chất kịch độc. Nếu cơ thể cô có ung nhọt độc,
tôi đề nghị cô dùng viên ngưu hoàng giải độc, thành phần của nó cũng
chứa hùng hoàng.”Anh ta lấy một hộp hàng mẫu từ trong quầy.

“Viên ngưu hoàng giải độc?” Cái tên này nghe quen quá. Bì Bì vẫn nhớ, trước kia bà nội bị mụn nước rất lâu, thường ăn viên ngưu hoàng . Lúc
còn nhỏ, chính cô cũng đã ăn qua.

“Hừm. Mỗi viên ngưu hoàng giải độc chứa hùng hoàng giá 50 hào, một
ngày bốn viên. Không được dùng lâu dài, dùng lâu dài sẽ làm cơ thể mất
sức đề kháng.”

“Cảm ơn, cho tôi năm hộp.”

“Cô có lấy bột hùng hoàng nữa không”

“Có. Hai thứ khác nhau mà.”

Ven đường có bán nước trái cây nóng, Bì Bì nuốt hai viên ngưu hoàng vào bụng, sau đó rẽ vào tiệm bán báo.

Người trung niên đẹp trai kia ngồi ở chỗ này, vừa nghe radio, vừa ngồi bên lò khoai nướng. Thấy Bì Bì đến liền vội vã đứng lên.

“Đây là tiền buổi sáng thiếu ông, cảm ơn.” Cô đem tiền nhét vào tay
ông, quay người đi, người nọ bỗng nhiên gọi cô lại: “Tiểu thư”.

“Sao thế ạ?”

“Bây giờ tiểu thư muốn đi gặp Tế Ti đại nhân sao?”

“Có vấn đề gì chăng?”

Gương mặt trắng nõn của người kia tái xanh: “Trên người ngài có chứa hùng hoàng.”

“Đúng, tôi vừa mới mua, thế thì sao?”

Cho dù chỉ là chuyện ngẫu nhiên, nghe giọng nói của Bì Bì thì cứ như
định làm chuyện xấu ấy, mặt người kia trắng bạch, vô thức lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: “Tế Ti đại nhân không thích đâu. Không phải là
ngài cố ý làm Tế Ti đại nhân tức giận chứ?”

“Tế Ti đại nhân sẽ dễ dàng tức giận sao? Tức giận, sẽ ăn tươi tôi sao?” Bì Bì trừng to mắt, sáng ngời nhìn ông.

“…”

Người nọ ngẩng đầu nhìn cô, muốn nói gì đó lại thôi. Đột nhiên cầm
cái túi để ở bàn bên cạnh, vội vàng tìm nơi để chìa khóa, nhét vào túi
tiền, sạp hàng cũng không kịp thu dọn, có vẻ đang muốn chạy khỏi đây.

Không thể tưởng tượng được, ông ta lại phản ứng kịch liệt như thế. Bì Bì vội nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Ông không cần tránh
đi, tôi đi ngay bây giờ đây,”

“Tu hành của tôi thật sự chỉ có hạn, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp
được cô.” Người kia nói xong, chớp mắt đã lẻn ra bên ngoài, cách xa cô
mười mét, biến mất trong biển người mênh mông ở công viên đối diện.

“Ô kìa… Đừng đi! Khoai lang của ông vẫn còn ở trên bếp lò.”

Trên đường về nhà, Bì Bì nhận được một cú điện thoại. Một người hàng
xóm đã lâu không gặp sắp xuất ngoại hai tháng, nhờ cô trông giúp con
mèo. Nhà của người hàng xóm đó cùng trạm tàu điện ngầm với chỗ của Hạ
Lan Tĩnh Đình, chẳng qua một người ở phía đông của trạm, một người ở
phía tây.

Hàng xóm là một cô gái họ Tạ, rất thân với bà nội của Bì Bì, bà nội
gọi chị ấy là Tiểu Thu, Bì Bì cũng gọi theo như vây. Nhà họ Tạ là một
trong những nơi được bà nội Bì Bì tặng tương đậu. Sau khi Tiểu Thu kết
hôn liền chuyển đi, ở một tiểu khu sang trọng ở phía tây thành phố, đã
từng mời cả nhà Bì Bì tới chơi. Ngày lễ ngày tết, chỉ cần nghe nói nhà
họ có trong thành phố, bà nội sẽ làm tương đậu, làm xong sẽ gọi điện
thoại kêu bọn họ tới lấy. Mỗi khi anh đào nhà họ chín cũng không quên
gửi tới cho Bì Bì ăn. Nhưng tính đi tính lại, cũng phải hai năm rồi chưa liên hệ gì với họ, nhưng bà nội Bì Bì lại rất thích nhà họ, lúc rảnh
rỗi luôn nhắc tới, nên khiến người ta cảm thấy như lúc nào bọn họ cũng
có mặt ở đây vậy.

Đương nhiên, bà nội còn có một nguyên nhân thực tế hơn để thích Tiểu
Thu. Trước khi Bì Bì thi đại học, Tiểu Thu từng phụ đạo tiếng Anh cho Bì Bì một thời gi­an, sau đó vì quá bận nên hai lần cuối cùng là chồng chị ta đi thay. Chỉ bằng hai tháng phụ đạo cấp tốc của hai vợ chồng mà Bì
Bì đạt được điểm cao bất ngờ, đứng thứ 3 toàn khối, nếu không Bì Bì còn
không đủ điểm cho ngành thấp điểm nhất. Chồng Tiểu Thu họ Vương, nghiêm
túc mà nói thì đó là người đàn ông anh tuấn nhất mà Bì Bì từng thấy từ
trước tới giờ. Hơn nữa lại là loại anh tuấn mà phụ nữ Trung Quốc đều yêu thích, không phải ngọc thụ lâm phong, không phải phong lưu phóng
khoáng, mà là trầm ổn, ý chí kiên định còn kèm theo một chút gì đó trong sáng, cao quý, rụt rè, thêm một chút dịu dàng gần gũi. Khuôn mặt có thể làm người mẫu như thế, bất kì phụ nữ nào, bất luận già trẻ nhìn thấy,
đều sẽ mặt đỏ tim đập, sức chống cự của Bì Bì có hạn, đương nhiên cũng
không ngoại lệ, hai lần Vương tiên sinh tới phụ đạo, Bì Bì cũng chỉ có
thể ngồi ngẩn ra bên cạnh, cái gì cũng không nghe vào. Sau đó gặp Gia
Lân, hỏi Bì Bì học phụ đạo như thế nào, Bì Bì còn ngượng ngùng đỏ mặt
một hồi.

Chuyện đã nhiều năm, ấn tượng của Bì Bì về Vương tiên sinh cũng trở
nên mơ hồ dần. Chỉ nhớ anh ta rất anh tuấn, kế đến là chân ta không tốt
lắm, lúc đi hơi thọt, hơn nữa hay bị bệnh. Mỗi lần tới nhà Tiểu Thu, chỉ một mình Tiểu Thu tới tới lui lui, anh ta hầu như chỉ ngồi trên ghế, dù nói rất ít, nhưng thái độ rất nhiệt tình. Nếu lỡ ngồi nói chuyện quá
khuya, anh ta sẽ kiên quyết đưa cả nhà Bì Bì về.

Nhìn từ xa, tòa biệt thư màu trắng trên lưng chừng núi mà Tiểu Thu ở
vô cùng bắt mắt, liếc nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay. Vì muốn
tiết kiệm tiền xe, Bì Bì liền tự đi bộ lên núi trong cơn gió lạnh thấu
xương, đi tới cửa thì tay đã lạnh cóng.

Ấn chuông hồi lâu cửa mới mở, lại là Vương tiên sinh, chống nạng đơn, có lẽ là đang rửa chén, mang một chiếc tạp dề chống thấm ngoài áo sơ
mi.

“Hi, Bì Bì.” Anh ta hơi giật mình “Mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm.”

Vừa vào phòng hơi ấm đã bao phủ, Bì Bì cởi áo khoác, Vương tiên sinh
vội vàng nhận lấy treo lên hộ Bì Bì: “Tuyết lớn như vậy, sao em lại tự
đi? Bà nội em không nói cho em anh sẽ lái xe đưa Mia tới à?”

“Hả? Bà em không nói. Bà bị lãng tai, có lẽ là không nghe thấy.”

“Thật xin lỗi, anh đang tắm cho hai bé, em ngồi chơi một lát nhé.”

“Cần em giúp không? Vương tiên sinh?” thấy anh ta hành động không… tiện lắm, Bì Bì đi theo.

“Có Tiểu Thu mà, yên tâm đi. Đúng rồi, lúc Tiểu Thu mang thai em có tới không?”

“Không.”

Vương tiên sinh nở nụ cười thật nhã nhặn: “Vậy em đi xem hai bảo bối của anh đi.”

Có tiếng trẻ con a a truyền ra. Bì Bì nhìn vào phòng tắm, nhưng lại
phát hiện âm thanh truyền ra từ bếp. Bồn rửa chén có hai bồn nước, mỗi
bên ngồi một bé gái, đang nghịch nước rất vui. Hai đứa bé có khuôn mặt
của thiên sứ, chắc là song sinh cùng trứng, giống nhau như đúc, khó phân biệt được.

Vương tiên sinh chỉ bé bên trái: “Đây là An An.” Lại chỉ tiếp vào bé bên phải: “Đây là Ninh Ninh.”

Tiểu Thu đứng cạnh phì cười: “Sai rồi, ngược lại mới đúng.”

“Không sai. Trừ phi em đổi chỗ.”

“Không đổi, mới nãy anh đã gọi sai rồi, em lười sửa thôi.”

Vương tiên sinh cười cười, không cãi nữa, nói với Bì Bì: “Như vậy,
đây là Ninh Ninh, còn lại là An An.” Nói xong, liền ôm một bé lên, dùng
khăn tắm bao lại, ôm vào ngực. Lau khô người bé, bôi một lớp phấn rôm
lên mông bé vô cùng thuần thục, đang tính mang tã vào, bỗng nhiên chỉ
vào một vết bớt trên mông em bé nói: “Em xem, anh nói đúng mà, đây mới
là An An!”

Tiểu Thu cúi đầu nhìn kỹ hơn: “Được rồi, anh đúng.”

Vương tiên sinh liền vô cùng đắc ý mặc quần áo cho em bé.

Tiểu Thu ôm một bé khác ra, vừa mặc quần áo vừa nói: “Bì Bì em tới
vừa đúng lúc. Tụi chị vừa làm một đĩa FBI xong, chắc chắn em sẽ thích.”

“FBI?”

“Là fried ba­nana ice-​cream. Vừa chiên xong, ăn ngay lúc còn nóng.
Em thích ăn vị nào? Chỗ chị có mùi bạc hà, xoài, trà xanh, choco­late.”

“Mùi xoài.”

“Em ngồi trước đi, để chị đi chuẩn bị một chút.” Tiểu Thu đang muốn
đặt em bé trên tay vào ghế cho trẻ em, Vương tiên sinh nói: “Em làm
không rành, để anh đi.”

Kết quả hai người đều đi làm. Một người lấy kem, một người lấy chuối
tiêu đã chiên xong, Bì Bì chuyển mắt nhìn qua hai đứa bé ngồi trên ghế
cho trẻ em, không biết nên làm gì bây giờ. Ninh Ninh và An An rất im
lặng, mỗi bé ôm một bình sữa, chăm chú bú bình. Lúc này Bì Bì mới nhớ
tới một chi tiết. Trước kia mỗi lần tới nhà Tiểu Thu học bổ túc tiếng
Anh, trúng giờ ăn tối, đều là hai vợ chồng cùng đứng ngay bàn bếp bận
rộn. Phối hợp chặt chẽ như đánh bóng chuyền vậy. Còn có một lần, bọn họ
còn thái chung một trái dưa leo, vừa thái vừa thấp giọng nói chuyện với
nhau, thân mình dựa sát vào nhau, đúng là thân mật tới mức khiến cho
người ta vô cùng hâm mộ, cũng không kiêng kỵ người ngoài thấy. Mẹ Bì Bì
còn nói Vương tiên sinh là người Thụy Sĩ, theo phong cách tây, chiều hư
vợ, bà nhìn không thuận mắt.

Thật ra Bì Bì cảm thấy, gia đình Tiểu Thu rất bình thường, vợ chồng
yêu thương nhau không phải là vậy à? Lẽ dĩ nhiên Bì Bì vừa nghĩ tới một
cuộc hôn nhân chan chứa tình yêu, hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong đầu
là Gia Lân, là hình ảnh mình và Gia Lân cùng thái dưa leo. Những niềm
vui phát ra từ tận sâu trong lòng thì chỉ có Gia Lân có thể cho Bì Bì.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Gia Lân ra, Bì Bì chưa từng nghĩ tới sẽ thái
dưa leo với ai.

Ăn kem xong, Bì Bì không chịu ở lâu, Vương tiên sinh đòi lái xe đưa Bì Bì về nhà.

Mặt đường rất trơn, Vương tiên sinh lái xe rất cẩn thận, nói chuyện
được vài câu, Bì Bì nói mình còn đang học tiếng Anh, ghi danh lớp
Toe­fl. Vương tiên sinh liền hỏi: “Bì Bì em tính xuất ngoại à?”

“Không phải em, là bạn trai của em. Anh ấy đang xin học bổng bên Mỹ.”

“Bạn trai em học gì?”

“Kinh tế.”

“Ngành này khó xin lắm. Ở nước ngoài ngành này cạnh tranh rất kịch liệt.”

“Đúng vậy, nhưng thành tích của anh ấy rất tốt, rất có hi vọng.”

Vương tiên sinh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy còn em? Em tính ra nước ngoài học gì?”

Bì Bì chán nản nói: “Em tuyệt đối không muốn ra nước ngoài, em không
thích tiếng Anh, lúc học đại học cũng không nghiêm túc, bây giờ học lại
rất khó.”

“Thật ra, nếu em xin học một trường bình thường, thì yêu cầu nhập học cũng không cao lắm.”

“Ừm, em nghĩ, nếu đăng kí không được, thì em sẽ ở lại chờ anh ấy. Anh ấy học Tiến sĩ, cũng phải 4, 5 năm. Em có thể chờ.”

Đây là khả năng xấu nhất về việc Gia Lân xuất ngoại. Thậm chí Bì Bì
cảm thấy, nếu Gia Lân có thể đưa Bì Bì xuất ngoại theo, Bì Bì có thể
nghỉ học một thời gi­an, đi làm trước, vừa kiếm tiền vừa bổ túc tiếng
Anh. Hoặc là kết hôn sinh con trước, chừng nào con lớn rồi lại đi học
tìm việc. Về sự nghiệp thì thật ra Bì Bì khá có dã tâm, nhưng hễ chuyện
gì có liên quan tới Gia Lân thì chuyện gì Bì Bì cũng có thể hy sinh. Chỉ cần được ở bên Gia Lân thì làm gì cũng được. Huống chi mẹ và bà nội đều làm nội trợ, Bì Bì không thấy ở nhà làm nội trợ có gì không tốt. Nghe
nói đây cũng là một hiện tượng rất phổ biến ở nước ngoài.

Ô tô xuống núi, đi vào trung tâm thành phố. Vương tiên sinh vẫn trầm
mặc, bỗng nhiên nói với Bì Bì : “Bì Bì, anh cũng có chút quan hệ ở nước
ngoài. Nếu bạn trai em hoặc là em gặp khó khăn trong việc xin nhập học,
anh rất sẵn sàng giúp đỡ bọn em.”

Bì Bì nghe xong, tim đập thình thịch: “Anh Vương, anh xem trình độ tiếng Anh của em, có thể xin ra nước ngoài không?”

“Không phải em đang học lớp Toe­fl à? Theo anh được biết, lớp Toe­fl trong nước vô cùng có hiệu quả.”

“Đúng vậy, ngày nào em cũng học từ, còn lén đăng ký kì thi Toe­fl tháng 6 năm nay. Không dám nói cho Gia Lân, sợ anh ấy cười.”

“Như vậy đi, nếu bạn trai em có khó khăn trong việc liên hệ với
trường học, em gọi điện thoại cho anh. Còn về trường của em, chờ em thi
Toe­fl xong anh sẽ liên hệ giúp em, cam đoan em sẽ được đi học. Trước
đây bố anh là giáo sư đại học, có không ít người quen trong ban giám
hiệu của nhà trường. Chút việc nhỏ này anh vẫn có thể giúp được.”

“Vương tiên sinh – cảm ơn anh!” Bì Bì quả thật là mừng tới mức sắp khóc.

Tới nơi, Vương tiên sinh mở cửa xe, lấy mèo của anh ta ra từ ghế sau, đưa Bì Bì tới tận cửa, lại đưa danh thiếp cho Bì Bì, nói : “Nếu bọn em
thật lòng yêu nhau, đừng đau khổ chờ đợi, phải cố hết sức để được ở bên
nhau. Chờ đợi là một chuyện rất đau đớn, cuộc đời còn rất nhiều điều khó khăn sẽ xảy ra, cả hai phải cùng nhau vượt qua mọi cửa ải, hiểu chưa?”

Bì Bì cầm lấy danh thiếp, yên lặng nhìn anh ta, gật đầu thật mạnh.

Phần 2
Sắc mặt anh vẫn rất bình thản, trên mặt không một chút nhăn nhó, không một chút luống cuống, khổ sở. Thế nhưng anh nói:

“Đau … Bì Bì. Rất đau.”

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Mỗi người đều có một phương thức lưu giữ những ký ức cho riêng mình.

Ví như Trương Bội Bội thích viết nhật ký, phong cách của cô ấy rất
giống Lỗ Tấn, mỗi ngày chỉ viết một hai dòng. Suốt thời gian sáu năm
trung học, cũng chỉ viết được ba trang mỏng. Cô không hề cấm Bì Bì xem,
bởi hầu hết những nội dung trong nhật ký không nói rõ ràng điều gì. Lâu
lâu còn xuất hiện vài lời chửi thề thô bỉ như: chết tiệt, con mẹ nó …
linh tinh. Hoặc toàn những câu chửi mắng bạn cùng lớp, chỉ trính giáo
viên, phỉ báng nhà trường, hệt như một người vô văn hóa. Chẳng hạn lúc
cô ấy mặc một chiếc váy ngắn, thì bị mỉa mai là hồ ly tinh; Uông Huyên
mặc thì được khen là có óc thẩm mĩ. Chẳng hạn khi cô xem tiểu thuyết
“Lòng có hàng ngàn nút thắc” trong giờ học, bị giáo viên bắt được, xé
ngay tại chỗ, làm cô bị phạt tiền thuê gấp ba. Chẳng hạn cô nói với Ngọc Mẫn cô thích một bạn nam nào đó, sang hôm sau toàn ban đều biết. Chẳng
hạn party sinh nhật ai đó trong lớp, các bạn nữ ngồi quanh đều được mời, chỉ riêng mình cô ấy không được mời. Chẳng hạn Tiểu Thiến mượn xe đạp
của cô đi mua đồ, bị trộm mất, chỉ nói một câu xin lỗi rồi coi như không có chuyện gì xảy ra. Dùng một câu để khái quát về nhật ký của Trương
Bội Bội, đó chính là: một quyển sử ký về các việc xấu của ban 7 lớp 11.
Điều đó cũng đồng thời chứng minh những ấn tượng của Bội Bội trong lòng
Bì Bì: Bội Bội rất thông minh, nhưng sống rất hồ đồ. Cha cô ấy rất có
tiền, chỉ là dùng sai nơi. Nếu trước đây không dựa và tiền của cha để
vào trường nhất trung thành phố C, mà vào một trường trung học bình
thường, có lẽ cô ấy sẽ có một thời thanh xuân sáng sủa, rực rỡ hơn.

Trong cái xã hội thu nhỏ ở trường nhất trung thành phố C, đẳng cấp
được phân biệt bằng điểm số, vậy nên với đẳng cấp của Bội Bội, chỉ có
thể dùng tiền để mua lấy bạn bè. Song khi còn trung học, phần lớn những
giá trị và quan niệm của người ta vẫn chưa hoàn thiện, tầm quan trọng
của tiền bạc trong cái xã hội thu nhỏ này vẫn chưa được khẳng định, rất
nhiều mối quan hệ bạn bè ngay cả có tiền cũng không thể mua được trọn
vẹn. Như Vương Ngọc Mẫn, như Đổng Tiểu Thiến chẳng hạn, dù Bội Bội có
dùng bao nhiêu tiền, cũng không thể chi phối họ hoàn toàn, trừ phi có
thể thi cử và đạt được thứ hạng cao hơn họ. Hiển nhiên điều này vẫn chưa phải là điều xui xẻo nhất của Bội Bội.

Là một thành viên trong tập thể ban 7 lớp 11 này, ắt hẳn sẽ có một
loại tâm tình chung của tập thể, có thể gọi là một “trường tinh thần”
nào đó. Không phải ngày nào cũng tràn đầy tích cực và hăng hái phấn đấu
đi lên, cảm xúc tiêu cực cũng cần có một nơi để trút bỏ. Nó giống như
chiến lược của môt quốc gia, song song với việc kinh tế đời sống ngày
một phát triển, thì phải tổ chức nhiều sân chơi, để cho quần chúng nhân
dân có một nơi để bình luận chỉ trích. Trong ban 7 lớp 11, những học
sinh xếp sau thứ bốn mươi là những người đảm nhận trách nhiệm quan trọng này. Nào những đố kỵ, nào những đua tranh, nào những mất mác, nào những sự không cam lòng, tất cả cuối cùng đều phô bày trong sự khinh thường
triệt để, và sự căm ghét tột độ đối với vài học sinh thuộc về thiểu số
trong ban ấy. Ban đầu chỉ nghĩ rằng họ ngu ngốc, song dần dần phát hiện
thêm, cả cách cư xử của họ cũng có vấn đề, phẩm hạnh khiếm khuyết, nhìn
sao cũng không vừa lòng đẹp mắt, cứ như họ là một trong những đẳng cấp
thấp nhất của xã hội Ấn Độ, tiếp xúc và giao thiệp với họ đã trở thành
điều kiêng kỵ. Trong số ít học sinh này, có người còn bị gọi là “đồ ăn
hại”, có người bị gọi là “đồ thần kinh”, cũng có người bị gọi là “đồ ti
tiện”. Còn Bội Bội bị kêu là “yêu tinh”. Không bao lâu sau khi Bội Bội
biết mình là yêu tinh liền bắt đầu mập lên, mập đến nỗi phải uống trà Ô
Long đông đỉnh mỗi ngày để giảm cân. Vì thế Bội Bội liền sáng chế ra một động từ, cô bị tập thể ban 7 lớn 11 “đông đỉnh”. (*)

Bì Bì cũng từng viết nhật ký. Trong nhật ký của cô viết rất nhiều
những bài thơ khó hiểu ca ngợi Gia Lân, chủ yếu theo phong cách của
Gibran[1], đôi khi cũng học theo ” Đôn Juan” của Byron[2] viết rất dài. Bề ngoài, Bì Bì là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn, nhưng
thực tế, trong bụng cũng dã man không kém Bội Bội, nhật ký của cô ngập
tràn, ngổn ngan những bất mãn và tức tối với cha mẹ, thầy cô. Dù rằng đã cất giấu nhật ký rất cẩn thận, nhưng những kêu ca này vẫn bị mẹ cô lôi
ra từ trong ngăn tủ. Mẹ Bì Bì đọc xong rất tức giận, từ xưa tới giờ lần
đầu tiên đánh con gái một trận no đòn, vì thế Bì Bì liền thần hồn nát
thần tính, thay đổi sách lược, không mua những quyển sổ dày được trang
trí đẹp đẽ mà vừa nhìn đã biết ngay là nhật ký nữa, chuyển sang dùng vở
tập ba xu một quyển. Viết hết một quyển là sẽ niêm phong lại rồi giao
cho Gia Lân cất hộ.

[1] Còn được biết đến với tên Kahlil
Gibran, là một nhà thơ, nhà văn, một nghệ sĩ người Li-băng, thơ của ông
được nhà văn Nguyễn Nhật Ánh dịch lại có đoạn sau:

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,

Ta được thêm ngày nữa để yêu thương.”

^^ Thấy quen không mọi người?

[2] Đon Juan là cuốn tiểu thuyết thơ đồ
sộ gồm 7 chương dài, là tác phẩm trung tâm của thi hào Anh George Gordon Byron, mà theo lời nhà phê bình văn học xuất sắc Anh thế kỷ 19, Percy
Shelley, là tác phẩm hay nhất được viết bằng tiếng Anh từ xưa đến nay –
link dịch tác phẩm, các bạn có thể theo dõi ở đây: http://thaibatan.com/index.php?option=com_content&task=view&id=606&Itemid=32

Vì có người bảo quản an toàn, nhật ký của cô càng ngày càng viết dài, ba năm viết hơn ba mươi quyển tập nhỏ, đến nỗi Gia Lân tỏ ý rằng, ngay
cả nhà mình cũng không còn là nơi cất giữ an toàn. Do đó, anh liền đem
nhật ký của Bì Bì cất vào thùng các tông niêm phong kín, có thêm chỗ dựa là sự cưng chiều, ủng hộ của ông nội thì chẳng sợ nữa. Nghi thức niêm
phong rất trang trọng, Gia Lân đóng con dấu lên mặt giấy niêm phong, Bì
Bì ký tên lên trên và viết ngày tháng năm, chỗ giao giữa mặt giấy niêm
phong và thùng các tông có dấu điểm chỉ của Bì Bì và Gia Lân. Thậm chí
Gia Lân theo đúng luật hỏi Bì Bì, ngộ nhỡ Bì Bì có xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn, không may rời khỏi dương gian, thùng nhật ký này phải xử
lý như thế nào. Bì Bì nói những cuốn nhật ký này tuyệt đối không thể rơi vào tay mẹ, cô hy vọng Gia Lân hãy tiêu hủy tất cả chúng nó ngay lập
tức.

Thực ra, điều mà trong lòng Bì Bì muốn lại khác, những quyển nhật ký
này vốn viết cho Gia Lân, nên nếu Gia Lân xem trộm mới là điều tốt. Đáng tiếc người ta là chính nhân quân tử, thực sự chưa bao giờ mở chúng ra.

Bội Bội nói, Đào Gia Lân là đối tượng lý tưởng trong “những ý nghĩ
không trong sáng” của học sinh nữ mới biết yêu ở Nhất trung thành C này. Vì “mơ mộng” về anh là an toàn nhất. Gia Lân lúc nào cũng cư xử như một người quân tử khiêm tốn và khoan dung với người khác, nhưng thật ra
không thân cận với ai ngoại trừ Bì Bì. Mà Quan Bì Bì lại bị các nữ sinh
cùng cho rằng, đó là một đối thủ không có năng lực cạnh tranh. Ngay từ
đầu, tất cả mọi người dường như đã mặc định, quan hệ của Gia Lân và Bì
Bì được định nghĩa là mối quan hệ giữa anh trai láng giềng và cô em hàng xóm, chăm sóc nhau chỉ là một nghĩa vụ. Tin đồn càng ngày càng lan rộng hơn, nào là cha Bì Bì là đã cứu cha Gia Lân ba lần trên chiến trường,
nào là Gia Lân là bạn tốt của bà Bì Bì; nào là mẹ Bì Bì và mẹ Gia Lân là bạn bè chốn khuê phòng của nhau, tóm lại là, Gia Lân không thể không
chăm sóc Bì Bì. Các nữ sinh mới biết yêu sẽ đặt mua các loại tạp chí
điện ảnh để sưu tầm hình của các nam diễn viên ngôi sao; sẽ xem tiểu
thuyết Quỳnh Giao và truyện tranh Nhật Bản; sẽ thường xuyên đến hồ bơi
hoặc sân bóng rổ của trường. Bốn giờ chiều thứ năm là lúc mà số lượng
các nữ sinh đến phòng tập thể dục để bơi nhiều nhất, bởi đó là đoạn thời gian đệ nhất soái ca trong trong truyền thuyết – Đào Gia Lân thích đến
đó nhất. Bì Bì lại không thể đi chung, bởi cô tự cho rằng vóc dáng mình
không đẹp, tay chân vừa nhỏ vừa dài, ngực cũng chưa phát triển hoàn
toàn, xuống nước bơi sẽ giống như một sợ mì trôi. Mà Gia Lân lại còn
phàn nàn rằng các nữ sinh bơi dở tệ, khiến cho anh bơi không được yên
thân, động một tý là phải đi cứu người. Bì Bì nghe xong cười không ngớt. Tội gì phải lấy phương thức trêu đùa tính mệnh của mình để đi tán tính
người ta chứ. Bì Bì có cách riêng của Bì Bì, chẳng phải thành tích của
cô rất kém sao? Chẳng phải toán rất dở sao? Thế nên cô luôn nhờ Gia Lân
đến dạy cô làm bài tập. Dạy tới dạy lui, điểm toán vẫn cứ càng ngày càng thấp, vì để có thêm nhiều thời gian để ở bên nhau hơn, cô đã cố tình
tính sai.

Ba tuổi cùng nhau đi trộm bánh quy, đến mười tuổi đã cùng nhau bàn
xem sau này sẽ sinh mấy đứa con, Bì Bì càng vững tin rằng, cô sớm muộn
gì cũng sẽ là người phụ nữ của Gia Lân. Dù rằng mặt mũi cô bình thường,
gia thế bình thường, thành tích lại kém, nhưng cho đến giờ, Gia Lân chưa bao giờ vì điều đó mà ghét bỏ cô, hồi nhỏ chưa từng, trung học chưa
từng, đại học cũng chưa từng, mai sau sẽ lại càng không có.

Bởi thế cho nên, có một điều cô hoàn toàn không thể chịu được.

Đó là, tự nhiên có người lại nói cô là người phụ nữ của Hạ Lan Tĩnh Đình!

Người Đức có thể bị Hitler tẩy não, nhưng Quan Bì Bì cô không thể bị Hạ Lan Tĩnh Đình đông não được. (**)

Mõ trà trang.

Bì Bì không ngừng nhìn đồng hồ. Hạ Lan Tĩnh Đình đã trễ bốn mươi phút, à không, là bốn mươi ba phút rồi.

Lý do Trà trang này tên là “Mõ”, là vì mỗi khi có một người khách
bước vào cửa, thì sẽ nghe một tiếng mõ vang lên. Thật ra ông chủ là một
người bình thường, không tin Phật giáo cũng không tin đạo giáo, các món
ăn trong thực đơn đều có đủ năm vị, không thiếu thứ gì. Khách đến đây
mua mỗi một chén trà, ăn mỗi một món ăn, chủ quán đều sẽ trích một phần
tiền họ trả để quyên cho chùa Phổ Tuệ ở phía đối diện, xem như thay mọi
người tích phúc.

Bạch nương tử không phải sợ Pháp Hải sao (3). Hương khói chùa Phổ Tuệ thịnh vượng như thế, vận khí của Mõ trà trang chắc chắn rất tốt.

(3) Chi tiết trong Bạch xà truyện, có thể đọc ở [url=http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A1ch_X%C3%A0_truy%E1%BB%87n]ĐÂY[/i]

Vì lý do này mà Bì Bì chọn gặp Hạ Lan Tĩnh Đình ở đây, có Phật tổ làm chỗ dựa, cô cảm thấy thêm vững tâm hơn.

Gọi điện hẹn anh ra đây. Lý do đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô muốn đòi tiền bồi thường cho chiếc túi và di động của cô.

Biết Hạ Lan Tĩnh Đình sẽ không ăn gì, cùng lắm chỉ là uống một ly nước đá, Bì Bì đã rất hào phóng nói rằng hôm nay cô đãi khách.

Trà trang chủ yếu bán trà và các loại đồ uống lạnh, thêm các loại
bánh ngọt, đồ ăn chỉ có hơn mười món, hương vị thanh đạm là hương vị
chính, cùng với vài món hải sản nổi tiếng. Giờ ăn trưa, việc kinh doanh
của quán cũng không bận bịu lắm, ít người thì càng dễ nói chuyện. Bì Bì
chọn một vị trí bên cạnh khung cửa sổ, mở nắp hai cái bình hùng hoàng
ra, đặt lên bệ cửa. Song cửa sổ bằng gỗ ngô đồng giả cổ, không đóng hoàn toàn, hơi lạnh nhè nhẹ len vào từng đợt, chỗ ngồi của Hạ Lan Tĩnh Đình
lại vừa may ở cuối hướng gió.

Trên lầu thực ra có vị trí tốt hơn. Đáng tiếc là cầu thang rất hẹp,
lại luôn có người lên lên xuống xuống, điều này với người mù quả là hơi
bất tiện. Huống hồ, ngộ nhỡ Hạ Lan Tĩnh Đình nổi nóng, hiện nguyên hình
muốn ăn cô, từ lầu một tìm đường chạy thoát thân có vẻ dễ dàng hơn.

Trong hùng hoàng có mùi lưu huỳnh lan ra.

Lúc sáng Bì Bì vào nhà tắm, chưa kịp mở nước đã trông thấy một con
côn trùng kỳ lạ bò trên tường. Thân trên tựa như con rết, nửa thân dưới
lại giống bò cạp, khiến cô sợ hãi hét lên, quấn khăn tắm chạy ra ngoài.
Khi đó, mẹ Bì Bì đang súc miệng, vừa cầm ly nước vừa liếc mắt sang cô
nói: “Bì Bì mau đi lấy máy ảnh, hôm nay chúng ta đã phát hiện ra một
loài mới”. Lời còn chưa dứt, bà nội đã đi vào, “Bẹp” một phát, một chiếc dép đập lên tường, con bọ đang bò trên tường đã biến thành một mặt
phẳng bẹp dí. Bà dùng giấy vệ sinh lau đi rồi ném vào bồn cầu, quay sang nói với Bì Bì: “được rồi, không còn con bọ nào nữa, tiếp tục tắm đi. Lề mề là trễ nữa bây giờ.”

Từ khi thu nhập của Bì Bì trở thành trụ cột chính trong gia đình, mọi người trong nhà đều có thái độ rất tích cực phối hợp với sinh hoạt và
công việc của cô. So với việc ba Bì Bì mỗi ngày, cứ vào 4h sáng đã rời
giường đến bày hàng trên vỉa hè nhưng chẳng có người hỏi han thật là
trái ngược. Song ba Bì Bì cũng không cam lòng thua kém con gái, gần đây
lại tìm thêm công việc. Chuyên đi thông bồn cầu cho người ta. Nghe đâu,
hiện giờ thị trường lao động đang rớt giá, những công việc đòi hỏi kỹ
thuật như thế này không dễ tìm, nếu không phải ba Bì Bì từng làm thợ sửa ống nước cho nhà máy, còn từng được nhận danh hiệu lao động tiên tiến,
thì ngay cả chân việc này xin cũng rất khó. Tất nhiên là thu nhập của
công việc này khá tốt, cũng không cần giờ giấc cố định, cộng thêm bán
tạp chí vào buổi sáng là có thể sống tạm qua ngày. Không tính bà nội thì mẹ Bì Bì là người có lương thấp nhất, nhưng bởi thời trẻ bà cũng có
chút nhan sắc, nên khi lớn tuổi vẫn thích mua mỹ phẩm để trang điểm,
tiền lương nhận được bao nhiêu, chưa đến một tuần thì đã tiêu hết bấy
nhiêu. Bà Bì Bì trông thấy bộ dạng tiêu hết tiền mà còn muốn xin thêm
tiền tiêu vặt của bà, cũng chỉ giận mà không nói gì.

Trong nháy mắt, con bọ bị cuốn trôi, nhưng nghe tỏm một tiếng, bà nội do dùng sức quá độ, đã làm rơi một cái bình nhỏ xuống dưới, không
nghiêng không lệch, rơi đúng vào trong bồn cầu.

“Trời ơi, kem Olay của tôi!” Mẹ Bì Bì kêu lên thất thanh. Bực bội
chạy vào nhà bếp tìm một cây gậy, vừa thọt vào hầm cầu mò tìm, vừa hờn
dỗi.

Bì Bì biết, đây là dấu hiệu cuộc chiến giữa con dâu và mẹ chồng mấy chục năm nay, phong ba lập tức sẽ lại nổi lên.

“Mẹ, bà, con phải tắm.” Bì Bì vội vàng đóng cửa lại.

Quả nhiên, ngoài cửa bắt đầu một tràn lẩm bẩm, võ mồm văng tứ tung,
chiêu tiếp chiêu, sau đó là gào thét nổi lên, sau nữa là tiếng đóng sầm
cửa. Bì Bì biết người bỏ đi là mẹ. Từ lúc Bì Bì mười tuổi, mẹ đã từng có một lần ngoại tình, phía bên kia là người Đài Loan, huyên náo làm mưa
làm gió khiến cả nhà máy đều biết. Nói cách khác, mẹ Bì Bì từng quay
lưng, bỏ lại gia đình này, lén lút đi làm dì hai của người ta một năm,
còn từng mang thai, nhưng về sau gã Đài Loan đó ngắm trúng một người đàn bà khác, nên không qua lại mặn mà với bà nữa, mẹ Bì Bì đã đến náo nhà
người ta, chọc người ta tức giận, kết quả phải muối mặt quay về nhà.
Cũng chỉ có ba Bì Bì tiếp thu tư tưởng tân tiến, không hề tính toán,
ghét bỏ bà, còn hòa giải vui vẻ. Nhưng bà nội từ đó đã nắm được nhược
điểm.

“Cũng chỉ có Đức Huy của tôi mới để mắt đến thứ đàn bà hư hỏng này!”

Một câu nói thốt ra, mẹ Bì Bì nghe xong muốn treo cổ. Dĩ nhiên đó chỉ là giả.

Đợi thật lâu, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn không xuất hiện, Bì Bì chợt nghĩ,
liệu có khi nào anh ta ngoài trăm mét đã ngửi được mùi hùng hoàng, thế
nên không chịu tới. Biết đâu cô đã quá xem thường sự chán ghét hùng
hoàng của con người này rồi.

Đang tự hỏi có nên đi về không, thì một tiếng mõ vang lên, Hạ Lan
Tĩnh Đình nghênh ngang đi vào cửa, thu gậy lại, ngồi rất chuẩn xác vào
vị trí phía đối diện với Bì Bì.

Anh mặc một chiếc áo khoát chất liệu hơi cứng, có màu đen tinh khiết, lặng lẽ ánh lên chất lụa sáng bóng. Tóc anh rất ngắn, để rơi hỗn loạn
trên trán, gương mặt xương gầy, góc cạnh rõ ràng nhưng biểu cảm lại lạnh lùng thờ ơ. Trông anh tựa như một đặc cảnh FBI, vừa giống một ngôi sao
điện ảnh, đi đến đâu là như gió xuân thổi đến đó, làm cho những người
phụ nữ trong phòng đều phải ngoái đầu lại nhìn.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Hạ Lan Tĩnh Đình cởi găng tay ra.

“Sao anh biết tôi đang ngồi ở đây?”

Không đợi Hạ Lan Tĩnh Đình trả lời, Bì Bì đã kỳ quái thốt lên “À” một tiếng: “Quên mất, là nhờ vào loài hương trên người của tôi.”

Hai chữ “loài hương” đặc biệt được nhấn mạnh.

“Gần đây đã gặp gỡ ai? – “loài hương” không phải là từ nằm trong vốn
từ điển của em.” Dường như không hề nghe thấy một sự khác lạ nào trong
giọng nói của anh, Hạ Lan Tĩnh Đình ngồi xuống, tháo kính ra, dùng đôi
mắt đen láy của mình nhìn thẳng vào mắt cô.

Bì Bì vội cầm tách trà che lên trước mặt mình: “Đeo kính lên, Hạ Lan Tĩnh Đình.”

Anh cười, đeo lại kính. Tay phải đưa lên sờ soạn trên bàn, tìm thực đơn: “Em nói hôm nay em mời, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tôi không khách sáo đâu.” Anh cười tủm tỉm, “Tôi đang đói.”

“……..”

Đúng là muốn gọi món thật sao? Bì Bì không nói nên lời. Cô chỉ có hai trăm đồng trong túi, nhìn kiểu Hạ Lan Tĩnh Đình gọi, hai trăm đồng của
cô chắc chắn không thể đủ, nên cực kỳ hồi hộp dõi theo anh.

Khi phục vụ đến lấy thực đơn, Hạ Lan Tĩnh Đình hỏi thăm cực kỳ tự
nhiên: “Cho hỏi, hôm nay chỗ các anh có món gì đặc biệt không?”

“Hôm nay mới nhập về bào ngư, còn rất tươi, bào ngư om là món hải sản nổi tiếng nhất của nhà hàng chúng tôi.” Trông phong cách của Hạ Lan
Tĩnh Đình có vẻ là một khách hàng sộp, hơn nữa lại mời phụ nữ, thế là
phục vụ không ngần ngại liệt kê hết các món ăn đắt nhất ở đó.

“Cho hai phần được không?”

“Vâng.” Phục vụ định viết yêu cầu lên mảnh giấy trên tay.

Bì Bì vội ngăn anh ta lại: “Một phần bào ngư bao nhiêu tiền?”

“Phần cho hai người được giảm giá 10%, còn 325 đồng.”

Bì Bì suýt ngất. Trước khi cô kịp phản ứng, Hạ Lan Tĩnh Đình đã gọi
thêm bí đao lúa mạch, nấm xào và một ly kem tươi, còn chỉ đích danh phải là kem Baroque.”

“Nhà hàng chúng tôi không có thương hiệu này, chúng tôi sẽ cử người
đi mua ngay, thưa giá là bảy mươi đồng một viên.” Phục vụ nói.

“Cũng được.” Hạ Lan Tĩnh Đình cười cười, “tạm thời cứ nhiêu đó đi đã.”

Người phục vụ đi rồi, lại bị anh gọi lại: “Đợi một tý, phiền anh mang đến đây một cái hộp có thể đựng đồ đã được đánh nát, với một ly mật ong và nước đá. Cám ơn.”

Xong rồi anh lấy ra một cái hộp đựng cơm nhựa trong túi vải. Bì Bì
nhìn sang thấy bên trong có đến nửa hộp cánh hoa đầy màu sắc. Thì ra đồ
ăn của anh ta ở đây.

Lấy lại bình tĩnh, Bì Bì nói: “Không phải anh kiêng hải sản sao?”

Hạ Lan Tĩnh Đình trả lời rất nhã nhặn: “Tôi không ăn, tôi gọi cho em.”

“Vậy thì anh thật là hào phóng,” Bì Bì trêu chọc, “Trên người tôi chỉ có hai trăm đồng thôi, phần còn lại anh phải trả đó.”

“Trong ví của em chắc chắn có chi phiếu.”

Được lắm, anh ta đã trù tính hết rồi. Bì Bì chỉ còn cách mở to đôi mắt tràn đầy thất vọng.

Sau một lúc, thức ăn vẫn chưa mang lên, nhưng “nước hoa” của Hạ Lan
Tĩnh Đình đã được đưa đến. Người làm nước còn sáng tạo cho thêm một lát
chanh.

Hạ Lan Tĩnh Đình cắm ống hút vào, chầm chậm uống một cách thong dong.

Trông anh ta uống nhanh như vậy, sảng khoái như vậy, Bì Bì không thể
không ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ với một bụng nghi ngờ. Sao lại thế
này? Bình hùng hoàng kia mất tác dụng rồi sao? Cô không kiềm lòng được
hỏi: “Anh .. có thể nuốt trôi?”

Hạ Lan Tĩnh Đình uống một hơi cạn sạch cốc nước: “Vì sao lại nuốt không trôi?”

“Hạ Lan Tĩnh Đình, ở đây có hùng hoàng.”

“Tôi ngửi được mà.”

Bì Bì chờ chờ anh nói tiếp nhưng anh không nói gì nữa.

Bào ngư đã được mang đến, đắt tiền như vậy, không ăn thì thật lãng phí, Bì Bì đành phải ra sức vùi đầu mà ăn.

“Mùi vị được không?” Hạ Lan Tĩnh Đình hỏi.

“Rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”

“Không, cảm ơn.”

Cô lại phải độc diễn ư. Bì Bì hơi khó xử.

Ăn xong bào ngư, cô lau miệng, nghiêm mặt, hạ giọng nói: “Hạ Lan Tĩnh Đình, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Nói chuyện? Chuyện gì?” Anh uống một hớp nước, làm bộ ngạc nhiên hỏi.

“Vì sao anh lại muốn lưu lại mùi hương trên người tôi? Tôi và anh có liên quan gì với nhau đâu?”

“Mùi hương chỉ là một kiểu lễ nghi lịch sự. Nó cho thấy tôi rất tôn trọng em.”

“Thế còn cái này?” Bì Bì chỉ vào viên hồng châu trên cổ tay mình, “Đây là gì? Trong đó có phải có đặt thiết bị nghe trộm không?”

Hạ Lan Tĩnh Đình cười to: “Dừng, nếu tôi muốn nghe điều gì, cần phải dùng thiết bị nghe trộm sao?”

“Vậy anh tặng tôi vật này, là có mục đích gì?”

“Chỉ là một món quà nhỏ, chứng tỏ tôi rất thích em, hy vọng em cũng thích tôi.”

“Ok, Hạ Lan Tĩnh Đình, ngưng lại.. Hạt châu này tôi không cần nữa,
bây giờ trả lại cho anh.” Thấy anh lơ đãng chi lo nhìn xung quanh, Bì Bì cười khẩy, đưa cổ tay lên dùng sức giật sợi dây ra, tưởng có thể kéo
đứt, không ngờ sợi dây dù rất mảnh nhưng thực ra rất chắc. Kéo vài lần
liên tiếp vẫn không ăn thua. Cô quay sang tìm con dao Thụy Sĩ trên bàn.

Anh nắm lấy tay cô, ngăn cô lại, thật bình tĩnh nói: “Hãy để tôi.”

Anh đưa tay ra sau gáy tháo miếng ngọc của mình xuống, miếng ngọc có
một đầu nhọn như răng nanh. Chạm tay vào nút kết của sợi dây, dùng đầu
nhọn của miếng ngọc nhẹ nhàng khều, sợi dây của Bì Bì liền tự động mở
ra. Sau đó anh lập tức cất hạt châu vào lại trong ví của mình.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt anh rất bình lặng, phong thái như một quý ông, không có chút bực bội nào.

Vừa đánh ra một chiêu nhưng lại đánh phải một bông hoa xinh đẹp, Bì Bì ngượng ngùng.

“Em gọi tôi đến đây, chỉ là để nói những lời này sao?” Hạ Lan Tĩnh
Đình thản nhiên nhìn thoáng qua bệ cửa sổ, thái độ của anh có vẻ đang
muốn rời đi.

“Anh có thể xóa đi mùi hương trên người tôi không?” Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, Bì Bì vô cùng ngoan cố.

“Em để ý sao? – mùi hương này sẽ khiến em trở nên rất thơm, sẽ tiết
kiệm tiền mua những loại nước hoa đắt tiền. Cứ nghĩ mà xem, một lọ nước
hoa nhập khẩu tốn bao nhiêu là tiền.” Anh vân vê những khớp ngón tay của mình, kiên nhẫn dẫn dắt, “Tôi cam đoan với em, mùi hương này của tôi
tuyệt đối là loại hương chất lượng tốt nhất.”

“Dĩ nhiên không để tâm. Nhưng trong văn hóa của các anh, loại mùi này còn có hàm ý khác phải không?”

“Không.” Hạ Lan Tĩnh Đình thả lỏng đôi tay.

“Thành thật đi.”

“Hà cớ gì phải lo lắng chứ,” anh yếu ớt thêm vào một câu sâu xa, “Chỉ cần trên người em có mùi hùng hoàng, mùi hương này sẽ tự động biến mất, tôi căn bản không có khả năng tìm được em.”

Bì Bì nghiêng đầu nhìn anh: “Anh tìm tôi làm gì?”

Hạ Lan Tĩnh Đình không trả lời.

“Anh không thích hùng hoàng?”

“Em có thích nhà vệ sinh không?”

Đến phiên Bì Bì rơi vào im lặng. Một lát sau, cô mới nhỏ giọng hỏi:
“Hạ Lan Tĩnh Đình, nếu anh dính phải hùng hoàng, sẽ hiện nguyên hình
đúng không?”

“Em có muốn thử không?”

Bì Bì gật đầu.

Anh đưa tay đến bệ cửa sổ lần tìm, lấy lọ hùng hoàng xuống, rồi trút một ít bột lên ngón tay út của bàn tay trái mình.

Hạ Lan Tĩnh Đình có một đôi tay rất đẹp. Mười ngón tay thanh mảnh,
màu da trắng ngần, khớp xương rất nhỏ nhưng rất cứng. Trông vừa nhỏ
nhắn, yếu ớt vừa mạnh mẽ, chắc chắn.

Chưa đến ba giây sau, đầu ngón tay anh liền sưng tấy lên.

Sau đó, chỗ tấy lên bắt đầu đổi màu tím tái, trên đó nổi lên rất nhiều mụn nước nhỏ như những giọt mồ hôi.

Bì Bì không kiềm được lùi cả người và chiếc ghế tựa về sau nửa thước.

Vẻ mặt Hạ Lan Tĩnh Đình thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối kèm một chút
thất vọng: “Có người nào nói với em, loại hùng hoàng này có độc không?”

Đầu ngón tay anh đã bắt đầu biến thành màu đen. Đen đến nỗi Bì Bì cảm thấy ngón tay ấy đang bị cháy, dường như sắp bốc hơi luôn rồi.

Chân lông Bì Bì dựng hết cả lên, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Nhưng
anh … anh không cảm thấy đau, đúng không? Đây … đây không phải da thật
của anh ….”

Sắc mặt anh vẫn rất bình thản, trên mặt không một chút nhăn nhó, không một chút luống cuống, khổ sở. Thế nhưng anh nói:

“Đau … Bì Bì. Rất đau.”

Sau đó anh lặng lẽ đứng lên, mặc áo khoác, đeo lại găng tay, không hề nói lời từ biệt, liền biến mất sau cánh cửa.

Phục vụ đến thu dọn chén đĩa còn lại trên bàn của anh.

Giọng Bì Bì vẫn còn run run, Cô tìm lấy ví tiền, lấy chi phiếu ra: “Thanh toán cho tôi.”

“Thưa tiểu thư, tiên sinh lúc nãy đã trả rồi.”

“Trả tiền rồi, khi nào?”

“Trước khi cô đến đây, ngài ấy đã đến một lần.”

End chương 12

HoaTiên: (*) (**) nguyên văn hán việt là “đông đỉnh”. Là tên ngọn núi trồng trà. Song trong chương này mình tra
hoài vẫn không biết dịch sao. Ai biết thì góp ý mình với nhé. ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui