Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Không biết
bởi do thân nhiệt của anh, hay vì quá hoảng sợ, Bì Bì cảm thấy tay mình
đột nhiên mất đi tri giác. Không chỉ mất đi tri giác mà ngay cả khả năng tư duy cũng mất nốt.

Ba lần.

Tim Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ đập ba lần mỗi phút.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Mặc dù cô không biết nó là vật gì, nhưng vẫn đề cao cảnh giác: “Cho hỏi, mang nó lâu thì tôi sẽ bị bệnh tim sao?”

“Sẽ không.” Hạ Lan Tĩnh Đình dời hạt châu ra khỏi tay cô, nhẹ nhàng
nói, “Thứ này mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó luôn ở bên cạnh tôi từ trước đến nay. Nếu một ngày nào đó cô không muốn đeo nữa, đừng
vứt nó đi, cứ trả lại cho tôi. Được chứ?”

“Vâng.” Bì Bì đưa hay tay chống má, lặng lẽ ngắm anh, “Nhưng mà Hạ
Lan tiên sinh, vì sao anh cứ phải đeo kính? Rõ ràng là buổi tối anh nhìn thấy mà.”

“Gọi tôi là Hạ Lan Tĩnh Đình.”

“Hạ Lan Tĩnh Đình, tại sao anh nhất định phải đeo kính?”

“Tôi có thể không đeo.”

“Ồ?”

“Nhưng tôi không dám tháo xuống.”

“…. Vì sao?” Bì Bì bưng tách trà lên uống một ngụm.

“Tôi sợ, cô sẽ yêu tôi.”

“….Hả?” người nào đó trợn tròn mắt.

Do dự một hồi, Hạ Lan Tĩnh Đình mới nói một câu rất sâu xa: “Bởi vì tôi nhìn rất đẹp trai.”

“Phụt….” nước trong miệng Bì Bì văng ra.

Từ trước tới giờ, Bì Bì vẫn luôn cho rằng, trên đời này, sẽ không có
bất kì ai đẹp trai hơn Gia Lân. Huống chi hai người đã quen nhau nhiều
năm, giữa cô và Gia Lân, vấn đề vẻ bề ngoài từ lâu đã chẳng còn quan
trọng nữa. Thế mà hôm nay, lại có một người ở trước mặt cô, hùng hồn
tuyên bố, nói rằng bản thân mình rất anh tuấn đẹp trai, còn tự cho rằng
đó là sức quyến rũ mãnh liệt, Bì Bì thấy rất muốn cười.

“Sẽ sao?” Cô dùng khăn ăn lau lau miệng, “Anh thật tự kỷ, tôi không phải người mê trai đến vậy.”

“Đừng nói thế, yêu cái đẹp là bản chất vốn có của mỗi người.”

Nói xong, anh gỡ kính xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, chưng ra một tư thế tạo dáng rất “cool”.

Bộ dạng nhìn buồn cười không chịu nỗi, khiến Bì Bì suýt nữa cười lăn lộn.

Nhưng rồi, cô nhanh chóng giật mình. Bởi lời nói của Hạ Lan Tĩnh Đình hoàn toàn là sự thật. Một lời nói thật rất vang dội.

Anh đúng là rất đẹp trai, khiến người ta nghi ngờ, liệu đó có phải đó là một tai họa hay không.

Bì Bì cảm thấy, lúc Hạ Lan đeo kính, dù bị kính đen che đi đôi mắt,
nhưng mày trán đường nét rõ ràng, vẫn để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc về sự anh tuấn và phong thái nhàn nhã, ung dung. Lúc Hạ Lan tháo
kính ra, đôi mắt đen, sâu không thấy đáy, rất trong và sáng, như thể ai
đó đã chấm thêm lên vài giọt sơn vào vậy, có thể câu hồn đoạt phách
người khác. Nhưng nhìn đi nhìn lại, Bì Bì có cảm giác, hình như ánh mắt
của Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn còn thiếu chút gì đó so với những người bình
thường. Hai con ngươi đen thăm thẳm, như sương mù bình minh sáng sớm,
lượn lờ quanh rặng núi phía xa xa, rất khó nắm bắt, vừa tựa như nước hồ
mùa xuân, trong đến nỗi thấy được cả đáy hồ. Rõ ràng cực kỳ bí ẩn, nhưng đó là sự thật buộc người khác phải tin. Bì Bì chẳng biết vì sao, đôi
mắt anh có thể cùng lúc mang đến cho người khác hai loại cảm giác khác
biệt nhiều đến thế.

Dù rằng, ngày thường Bì Bì không gặp nhiều con trai đẹp, nhưng cô làm việc ở cơ quan truyền thông, hàng ngày phải xem bao nhiêu báo giấy, ít
ra cũng thấy không ít hình chụp của các mĩ nam. Có nam diễn viên gợi cảm của Hollywood, có nam người mẫu thời thượng của các tạp chí ảnh, nam
vận động viên cơ bắp lực lưỡng các môn thể thao, nam thần tượng bụng dạ
đen tối của các phim truyền hình, nam nhân vật chính dịu dàng trong kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết Quỳnh Dao, thậm chí đến cả những nam cao
bồi miền Tây thô lỗ trong các quảng cáo thuốc lá, Bì Bì đều có thể
thưởng thức họ. Bởi vì họ dù đẹp thế nào, cũng đều mang hơi thở của “con người”.

Đó chính là phần còn thiếu trên người Hạ Lan Tĩnh Đình. Anh rất đẹp,
nhưng đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy không chân thật. Trông anh hệt như tượng điêu khắc của Rodin (1),
vốn là vật trưng bày, chỉ được dùng để ngắm và thưởng thức thôi, bổng
nhiên lại mặc quần áo vào, rồi bước ra đi dạo trên phố, khó tránh khỏi
việc sẽ dọa người ta sợ hãi bỏ chạy.

(1) Auguste Rodin là một họa
sĩ người Pháp, thường được biết đến là một nhà điêu khắc. Ông là điêu
khắc gia hàng đầu của Pháp thời bấy giờ và nay tên tuổi của ông được phổ biến khắp trong và ngoài giới nghệ thuật.

Trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, cằm Bì Bì sắp không còn cảm giác. Mặt khác, chẳng hiểu sao, tim cô cũng đập rất nhanh.

Ánh mắt người ngồi trước mặt bổng chợt thay đổi, đáy mắt có chút ý cười: “Bì Bì, tối nay đi tắm trăng với tôi đi.”

“Hả…”

“Bì Bì.”

Tinh thần quay về hiện thực, Bì Bì nhớ ra nhiệm vụ chính của mình:
“Được chứ. Tôi có thể phỏng vấn anh không? Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn tìm hiểu vài điều về cuộc sống thường ngày của anh thôi.”

“Có thể phỏng vấn nhưng không được đưa tin lên báo.” Giọng anh rất ôn hòa.

“Tờ Báo Chiều của chúng tôi muốn viết một bài về đề tài: những truyền thống văn hóa cần được phát huy. Điều này với anh hay với bảo tàng đều
là một cơ hội tuyên truyền rất tốt.”

“Tôi không thích bị tuyên truyền công khai.”

“Không phải tuyên truyền anh, là tuyên truyền về truyền thống văn
hóa, tuyên truyền những đóng góp của anh với những truyền thống này.”

“Ý nghĩa cũng như nhau cả thôi. Vẫn chỉ có một câu trả lời. Không.”

“Sẽ tuyệt đối không đề cập đến bất cứ thông tin cá nhân riêng tư nào của anh…”

“Không là không.”

“Nếu không phải tôi phỏng vấn anh, sẽ có người khác tới phỏng vấn
anh. Đây là thời buổi thống trị của truyền thông, anh không thể trốn
thoát được.”

“Tôi đã nói rồi, tôi từ chối lên báo.”

“Được thôi,” Bì Bì nói, “Tôi sẽ phỏng vấn anh, nhưng sẽ không đăng tin.”

Viết bài và đăng tin có thể để cho Vệ Thanh Đàn làm.

“Chúng ta về thôi.” Hạ Lan Tĩnh Đình nói, “Cô đi xe của tôi được không?”

“Được chứ.”

Hai người cùng nhau quay lại bãi đậu xe, Bì Bì phát hiện ra một hiện
tượng lạ: Hạ Lan Tĩnh Đình dù không đeo kính, nhưng hai mắt anh vẫn luôn khép hờ như đại tượng Phật Lư Xá Na vậy, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

Đại tượng Phật Lư Xá Na ở Long Môn

Đợi khi anh dùng khóa điều khiển từ xa mở cửa xe, Bì Bì nhịn không
được nữa mới hỏi: “Vì sao mắt anh luôn khép hờ thế? Não của anh từng bị
thương sao?”

Hạ Lan Tĩnh Đình thở dài, bất lực nhìn cô: “Cô thấy tôi giống người từng bị chấn thương não lắm sao?”

“Ah…khó nói lắm.”

Hạ Lan Tĩnh Đình vốn đang định mở cửa xe, nghe mấy lời này đành dừng lại: “Dựa vào đâu mà nghĩ như vậy?”

“Tôi đính chính một tý. Não bộ của anh có thể chưa từng bị thương, nhưng anh nhất định không phải là người.”

Cuối đầu trầm mặt vài giây, Hạ Lan Tĩnh Đình không trả lời, nói lảng sang chuyện khác: “Lên xe đi.”

Ô tô lướt nhanh, băng qua vài cánh đồng hoang sơ, rộng lớn, ngược dòng về vùng ngoại ô thành phố trong màn đêm đen kịt.

Lại là cái chương trình phát thanh ấy. Đang phát mấy bản dạ khúc gam E khiến người ta buồn ngủ dít cả mắt. Thế mà, đây hình như là loại âm
nhạc mà Hạ Lan Tĩnh Đình thích nhất, thích đến nỗi nghe hoài không chán.

Không có gì để làm, Bì Bì đành phải uống nước ngọt giải sầu.

Nửa tiếng sau, cô bổng đẩy đẩy cánh tay Hạ Lan Tĩnh Đình: “Có thể dừng xe chút không?”

“Có chuyện gì?”

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Chạy khoảng bốn mươi phút nữa có một cây xăng…”

“Không thể chờ được nữa.”

Chiếc xe lập tức dừng lại, Bì Bì nhảy ra khỏi xe, nhìn xung quanh: “Quanh đây có nhà vệ sinh không?”

“Theo như tôi biết, quanh đây đều là đồng ruộng, không có WC đâu.”

“Vậy… tôi làm sao bây giờ?”

“Giải quyết tại chỗ đi.” Anh chỉ chỉ về một thân cây nằm xa xa.

“Hả … Chỗ đó ư?” Muốn đến được cái cây ấy phải băng qua một lùm cây rậm rạp, bốn bề tối đen như mực đấy.

Bì Bì hơi sợ, “Ở đó … có rắn không?”

“Cô biết tại sao trong chữ xà có một chữ ‘tha’ không?” (2)

(2) Chữ rắn – xà 蛇 gồm hai chữ 虫 – trùng,hủy – bộ động vật bò sát và 它 – tha, đà – dùng để chỉ ngôi thứ ba số ít – như việc ấy, nó, cái đó, điều ấy.

“Không biết.”

“Bởi vì ‘tha’ ngày xưa có nghĩa là ‘xà’ – rắn nhỏ. Thời thượng cổ,
trên đồng cỏ có rất nhiều rắn, mà người xưa ở hang ở tổ, hay bị rắn cắn, nên gặp nhau đều hỏi thăm nhau bằng câu ‘vô tha hồ?’ – nghĩa là ‘không
có việc gì chứ?’”.

Ý anh muốn nói, ở trên đồng cỏ này có rất nhiều rắn? Những con rắn nhỏ?”

“Đúng vậy.”

“Hạ Lan Tĩnh Đình, phiền anh đến đó một chút.” Bì Bì nghiêm mặt.

“Đến đó làm gì?”

“Anh phải bảo vệ tôi.”

“Tại sao?”

“Tôi đã từng bảo vệ anh, đúng không? Giờ đến phiên anh bảo vệ tôi.”

“… Được.” Câu trả lời rất miễn cưỡng, đồng thời thêm vào một điều
kiện tiên quyết, “Nếu có một con chó lao đến, tôi sẽ là người bỏ chạy
trước tiên đấy.”

“Tôi biết.”

Bọn họ cùng nắm tay nhau đi vào lùm cỏ, trôi qua một lúc, Bì Bì dùng nước suối rửa sạch tay, hai người lại cùng nhau đi ra.

Đêm rất yên tĩnh.

Hơi núi (3) mơn man, trăng lạnh treo lơ lửng giữa trời.

(3) Hơi núi: ban ngày, lượng hơi nước thấm trong đá, và xung quanh bốc hơi, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, hơi nước tụ lại, có thể được xem là sương.

Bì Bì hà hơi, làm ấm đôi tay mình: “Trăng đêm nay rất đẹp, anh phải tắm trăng cho tốt đó.”

“Phải,” Hạ Lan Tĩnh Đình mỉm cười, “Chi bằng chúng ta phơi trăng bây giờ luôn đi.”

Bì Bì hơi ngạc nhiên: “Phơi trăng bây giờ? Phơi như thế nào?”

“Lên mui xe.”

Anh leo lên nóc xe, thân thủ nhanh nhẹn, rồi kéo Bì Bì lên theo. Sau
đó cởi áo khoát ra, để lót cho Bì Bì nằm, rồi mình cũng nằm xuống bên
cạnh.

“Lạnh không?” Anh hỏi.

“Cũng tàm tạm.” Bì Bì khịt khịt mũi.

“Dùng khăn choàng của tôi đi.” Rồi đem khăn choàng bao quanh mặt cô.

Ngửa mặt nhìn lên bầu trời trên cao, hai mắt Hạ Lan Tĩnh Đình cuối
cùng cũng từ từ mở to, hờ hững nhìn lên vầng trăng tròn treo giữa không
trung.

“Này, Hạ Lan,” Bì Bì chợt hỏi, “Anh là người ngoài hành tinh phải không?”

“Tôi giống người ngoài hanh tinh lắm sao?”

“Hơi giống. Tôi nghĩ anh đang thu các tín hiệu từ tinh cầu của anh.”

“Ừ, thế thì, cô đoán thử xem, tôi đến từ tinh cầu nào .. À, phải rồi, trước khi hỏi câu này, tôi phải hỏi cô thi đại học được bao nhiêu điểm, mới xem coi cô có thể cùng tôi thảo luận vấn đề này hay không.”

“…… Sáu mươi mốt điểm.”

“Nói cách khác, thực tế thì cô chẳng có chút kiến thức nào về thiên văn.”

“……Không có. Có khi nào, anh giống như siêu nhân ấy, đến từ hành tinh Krypton không nhỉ?”

“Dĩ nhiên là không.” Anh nói rất nghiêm túc, “Tôi không phải người ngoài hanh tinh. Tôi trước giờ vẫn sống ở địa cầu.”

“Nhưng, vì sao lúc nãy anh luôn khép hờ mắt, vừa trông thấy ánh trăng anh lập tức mở to mắt chứ?”

“Ừ, một câu hỏi rất hay. Chứng tỏ khả năng quan sát của cô rất tốt.”

“Cám ơn, anh có thể nói cho tôi biết tại sao không?”

“Coi kìa, mới vừa khen cô có sức quan sát tốt, cô lại vứt bỏ nó mà
muốn hỏi đáp án trực tiếp rồi. Không được như thế, cô phải tiếp tục quan sát.”

“Nói vậy, anh đã thừa nhận anh không phải người rồi.”

“Trên mình tôi có chỗ nào không giống người sao?”

Bì Bì ngồi dậy, nhìn chăm chú anh, suy nghĩ một hồi rồi thở dài, lại
nằm xuống: “Không có. Chẳng qua, chưa từng nghe nói có người thích tắm
trăng như thế này thôi.”

“Sao lại không? có câu ‘sàng tiền minh nguyệt quang’ không phải sao?”

“Cái đó mà cũng so sánh được à?”

“Thì chẳng phải người ta ‘cử đầu vọng mình nguyệt’ còn gì?”

“Vâng, ngài cứ tiếp tục lừa dối tôi đi.”

“Muốn nói đến lừa dối,” Hạ Lan Tĩnh Đình bất ngờ chuyển chủ đề, “Trên đời này phải kể đến ngành báo chí của các cô, đó là thứ lừa dối nhất.”

“Báo chí của chúng tôi lừa dối bao giờ hả?”

“Nào, nào, lấy tờ báo của các cô ra đây.”

Bì Bì không phục, moi một tờ Báo Chiều thành phố C mới xuất bản hôm nay ra: “Đây này.”

Hai người xoay người lại, trải tờ báo lên mui xe, Hạ Lan Tĩnh Đình
lấy ra một cây đèn pin chiếu lên: “Cô nhìn được không, tôi sẽ đọc cho cô nghe.”

“Đây là tin trên trang nhất: ‘trên đường quốc lộ số 2, xảy ra một tai nạn giao thông liên hoàn, hai người chết một người bị thương. Bộ công
an cảnh báo cho người dân thành phố phải chú ý an toàn giao thông khi
lái xe.”

“Việc này thì có vấn đề gì chứ? Tai nạn giao thông chẳng phải ngày nào cũng có ư? Đây là tin có thật.”

“Dĩ nhiên đó là thật, cô xem chỗ này này.” Anh lật sang một tờ báo
khác, chỉ vào một mục quảng cáo: ‘bảo hiểm An Thuận, cho bạn một cam kết bình an, hạnh phúc.’ Thấy hai chuyện có liên quan gì với nhau không?”

“Không thấy có gì liên quan.” Bì Bì rất thành thật.

“Không liên quan, lại xem tiếp. Để tôi từ từ gợi ý. Đây là tiêu đề
phụ bản: ‘Cuộc thi hoa hậu Hồng kông bước vào trận chiến cuối cùng, mười ứng cử viên tập hợp các kỹ năng cạnh tranh nhau quyết liệt’.” Bì Bì
nhìn kỹ mười ảnh chụp của mười khuôn mặt, người nào người nấy đẹp như
tiên hạ phàm.

Hạ Lan Tĩnh Đình lật liên tiếp qua mấy tờ khác, rồi chỉ vào một mục
quảng cáo cuối cùng: “Bệnh viện Thiên Mĩ, khoa phẫu thuật chỉnh hình
hàng đầu của thành phố C.”

Bì Bì đột nhiên kinh hãi.

“Hiểu rồi chứ?”

“Anh muốn nói là…”

“Báo chí bao giờ cũng nói với cô, thế giới này không an toàn, điều gì cũng có thể xảy ra. Có đúng không? Để tự làm cho mình an toàn hơn, thì
cô phải làm gì? Không phải là bảo hiểm sao?” Ngừng một lát, Hạ Lan Tĩnh
Đình nói tiếp, “Trên báo tràn ngập hình ảnh của các ngôi sao, có đúng
không? Nó đang muốn nói với cô rằng, cô phải có một gương mặt giống họ,
phải đẹp, phải hoàn mỹ như thế. Thế nhưng, cô có gương mặt hoàn mĩ như
thế sao? Không hề. Vậy phải làm sao bây giờ? Đó là phải mua đồ trang
điểm, đi thẩm mĩ viện, phẫu thuật thẩm mĩ.”

Bì Bì cứng họng: “Ý anh là, những tin tức đăng trên báo đều có toan tính cả sao?”

“Gần như thế. Ít nhất, về mặt nào đó mà nói, đó là sự thật.”

“Đó là lý do …. anh chưa bao giờ xem báo?”

“Không xem.”

“Anh chưa bao giờ quan tâm đến những tin tức thời sự, những biến đổi của thế giới ư?”

“Tôi rất quan tâm đấy chứ, nhưng không phải bằng cách xem báo.”

“Anh theo trường phái Epicurus (4) à?”

(4) Epicurus là một nhà triết học Hy Lạp cổ đại, người đã khai sinh ra Thuyết Epicurean, một trường
phái tư tưởng nổi tiếng trong triết học văn hóa Hy Lạp cổ đại kéo dài
đến 600 năm.

“Không. Tôi tự thành lập trường phái riêng cho mình.”

Bì Bì cười khúc khích, nhìn lên án mây dày trên đầu, rồi nói: “Trăng bị che mất rồi, chúng ta về thôi.”

Quay lại Lục thủy sơn trang, Hạ Lan Tĩnh Đình đi thẳng đến đáy giếng
tắm trăng. Bì Bì ngồi bên canh anh, nhìn bầu trời đêm tròn tròn phía
trên. Sau một lúc, thấy Hạ Lan Tĩnh Đình nãy giờ không nói chuyện, cô
mới mở lời: “Nếu lúc này trời mưa, anh sẽ làm gì?”

Hạ Lan Tĩnh Đình đưa tay sờ vào tường giếng, dường như ấn một công
tắc nào đó, hai phiến đá lớn thình lình di chuyển, trong vòng hai giây
đã khép kín miệng giếng lại.

Bì Bì kinh ngạc nói: “Hóa ra nơi này còn có cơ quan!”

“Đúng vậy.”

“Nhưng tối quá!”

Hạ Lan Tĩnh Đình lại ấn tiếp vào cơ quan đó, phiến đá lớn lại di
chuyển, miệng giếng lại thông thoáng như bình thường: “Thật đơn giản.”

“Cơ qua này nằm ở đâu? Tôi muốn xem thử.” Bì Bì đứng dậy, đến tường
giếng sờ soạn. Căn cứ vào phương hướng Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ, quả nhiên
chạm phải một cái hố nông, trong đó có một cái núm tròn. Cô khẽ ấn một
cái, đá lớn liền khép lai. Ấn cái nữa, đá lớn lại mở ra.

Bì Bì thấy trò này có vẻ vui, thế là cứ ấn đi ấn lại. Ấn liên tục đến nỗi Hạ Lan Tĩnh Đình phiền muốn ngất đi luôn.

“Cô ấn đủ chưa vậy?”

“Chưa. Tôi chơi lại một lần nữa ha!”

Bì Bì lại tiếp tục ấn, lần này, đá lớn khép lại rồi đột nhiên không chịu mở ra nữa.

Cơ quan mất tác dụng rồi!!!

Bì Bì luống ca luống cuống, ấn cái núm nhỏ hơn mười lần nữa, hai tảng đá lớn vẫn không xê dịch tí nào.

“Hạ Lan, giờ phải làm sao? Cơ quan bị hư rồi! Anh biết sửa nó chứ?”

“Không.”

“Không thì chúng ta chẳng phải sẽ buồn chết ở trong này sao?”

“Cô đã bao giờ xem qua bộ phim có tên là ‘Tiếng chuông lúc nửa đêm’ (5) chưa?”

(5) Tiếng chuông lúc nửa đêm: tên gốc tiếng Anh là The Ring – tên phim ở Việt Nam là Vòng tròn định
mệnh, – là một bộ phim kinh dị được chuyển thể từ tiểu thuyết Vòng tròn
ác nghiệt.

“Ôi …. Hạ Lan Tĩnh Đình, anh đừng làm tôi sợ! !”

“Ở dưới giếng rất tốt, có điều hơi tối thôi. Đối với một người mù như tôi mà nói, cũng chẳng tính là gì, từ từ rồi cũng sẽ quen.”

Nghe xong mấy lời này, chân lông Bì Bì lập tức dựng thẳng lên, cô vội nắm chặt lấy tay Hạ Lan Tĩnh Đình: “Xin anh, anh đừng đùa nữa, mau ngồi dậy sửa nó đi. Biết đâu có cái bánh răng nào gặp sự cố trong đó. Anh
tìm cách chỉnh lại thì ổn rồi.

Giọng cô đã hơi nghẹn ngào.

Thế nhưng, Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn tiếp tục nằm bất động, có vẻ rất
thoải mái, thanh thản: “Hư thì chính là hư thôi, không sửa lại được.”

“Hạ Lan Tĩnh Đình! Anh đừng làm tôi sợ… nếu… anh làm tôi sợ, anh sẽ không phải là người!”

Trong bóng tối, người trước mặt cười “rít” lên một tiếng.

Nghe tiếng cười đó, Bì Bì xém bất tỉnh nhân sự: “Hạ Lan Tĩnh Đình, anh… anh đến tột cùng là ai?”

Giọng nói kia vang lên dịu dàng: “Cô nói đúng rồi, tôi không phải người.”

Bì Bì nhảy dựng lên, lùi về phía tường giếng, trong bóng tối, bày ra
một thế phòng ngự: “Vớ vẫn! Anh rành rành là người, anh! Mỗi một đặc
điểm trên cơ thể anh đều giống người!”

“Tôi thật sự không phải người.”

“Anh … anh chứng minh cho tôi xem.”

“Tôi hỏi cô, tim một người đập bao nhiêu lần trên phút?”

“Bảy mươi.”

Trong bóng tối, Hạ Lan Tĩnh Đình giơ tay, kéo tay cô đặt lên ngực mình.

Nhiệt độ cơ thể anh rất thấp, giống hệt thân nhiệt của động vật ngủ
đông vậy, thậm chí còn có một luồng khí lạnh tỏa ra, cảm giác ớn lạnh
không diễn tả thành lời.

“Tôi đếm từ một đến sáu mươi, đúng một phút đồng hồ.” Hạ Lan Tĩnh Đình bắt đầu đếm chầm chậm, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu ….”

Bì Bì ngây dại.

Không biết bởi do thân nhiệt của anh, hay vì quá hoảng sợ, Bì Bì cảm
thấy tay mình đột nhiên mất đi tri giác. Không chỉ mất đi tri giác mà
ngay cả khả năng tư duy cũng mất nốt.

Ba lần.

Tim Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ đập ba lần mỗi phút.

End chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui