Vào một ngày đẹp trời, tôi thức tỉnh tại một vùng đất xa lạ.
Xung quanh là đồng ruộng. Trên bầu trời xanh, có đến ba ông mặt trời. Hai ông nhỏ xoay quay một ông lớn. Ra vậy ra vậy, nơi đây chính xác là dị giới rồi. Thế thì, người vừa rồi đúng thật là Nữ Thần. Xin lỗi vì đã nghi ngờ nhé.
Nếu đã vậy, điều đầu tiên tôi cần kiểm tra là...
Tên: Rine (16 tuổi)
Giới tính: Nữ
Nghề nghiệp: Ma Đạo Cụ Dược Sư
Cấp độ: 1
Tấn công: 10
Phòng ngự: 10
Ma lực: 50
Trí lực: 50
Tốc độ: 10
May mắn: 20
Kỹ năng:
Bất Tử Bất Lão
Công Thức
Thẩm Định Nhãn
Điều Chế Dược
Chế Tác Ma Đạo Cụ
Rút Ngắn Công Đoạn
Lí Giải Ngôn Ngữ
Wa... tôi trở thành con gái rồi này! Tôi chỉ nói đùa là "muốn làm con gái" thôi. Nhưng không ngờ Nữ Thần lại chơi thật...
Ực. Tôi chậm rãi nhìn xuống. Ồ! Đây là...
Dù không đến mức gọi là hàng khủng, nhưng cũng tương đối to đấy chứ. Đúng lúc này, lọn tóc ở tay phải rơi vào tầm nhìn của tôi.
(Ể? Tóc màu bạch ngân? Lại còn khá dài nữa...)
Tôi cầm thử lọn tóc lên, vẫn chưa tắm gội vậy mà nó đã phát ra một mùi hương vô cùng ngọt ngào, lại còn mượt mà, chạm vào rất thích tay. Hóa ra đây là tóc của con gái à... Ở kiếp trước, dẫu có mong đến đâu cũng không thể chạm vào...
(...giờ nó là tóc của mình rồi... chẳng biết có nên vui không đây...)
Dẫu sao trở nên như thế này cũng là do tôi yêu cầu... hơn nữa, quả thật là tôi có một chút hứng thú với cơ thể con gái... Ừm, quả nhiên đây hoàn toàn là lỗi của tôi rồi.
(...đến phần kỹ năng thôi. Ở cấp độ một mà chỉ số như thế này là quá hợp lý rồi. Chắc vậy.)
Thêm nữa, tôi cũng không mấy quan tâm đến chỉ số. Tôi không phải là một con người hiếu chiến. Sống đến tận tuổi này (26 tuổi), ít nhiều tôi cũng đã đọc qua không ít tiểu thuyết chuyển sinh rồi. Tôi không nghĩ nó sẽ xảy ra với chính mình. Nhưng bây giờ nó đã thật sự xảy ra.
Tuy nhiên, dẫu thế, tôi cũng không ham mê chiến đấu, chém giết gì cả. Thứ tôi cần là một cuộc sống ổn định, an nhàn. Chính vì vậy, tôi đã yêu cầu Nữ Thần cho mình bộ kỹ năng dễ sống một chút. Và đây chính là kết quả...
Bất Tử Bất Lão.
(Vâng... mình nên nói gì cho ngầu đây?)
Với kỹ năng này thì đúng là dễ sống thật. Theo nhiều ý nghĩa. Bởi, tôi có ngỏm được đâu. Nếu đã có sinh mệnh vĩnh hằng, thì thể nào mà chẳng sống được.
Những kỹ năng bên dưới... Đa phần đều là kỹ năng thuộc dạng sản xuất. Không có gì đáng nói cả... Ừm, tôi sẽ không bị lừa dễ dàng thế đâu. Nhìn kiểu gì thì cũng ra cheat!
Chẳng hạn như:
Công Thức – Nắm vững toàn bộ công thức dược phẩm, ma đạo cụ tồn tại trên thế giới.
Rút Ngắn Công Đoạn – Mọi công đoạn khó khăn đều được đơn giản hóa.
Thoạt nhìn thì không thấy gì đặc biệt. Thế nhưng, hãy nghĩ theo hướng này. Không cần học công thức cũng chế tạo được thuốc. Thêm nữa, công thức còn được rút ngắn.
(Cái này có thật sự ổn không vậy, Nữ Thần...)
Tôi sẽ dùng đấy. Dùng thật luôn đấy. Những kỹ năng cực kỳ tiện lợi và xịn sò thế này, dại gì mà không dùng. Nói lại nữa nhé, tôi sẽ dùng đấy. Dùng thật luôn đấy! Không trả lời tức là đồng ý trong im lặng rồi nhé. Tốt, vậy thì, từ giờ tôi sẽ không khách sáo đâu.
Tiếp đến là trang phục tôi đang vận trên người. Vì không có gương nên tôi không rõ bản thân hiện tại trông như thế nào. Nhưng ít nhất, tôi có thể khẳng định bộ dạng này không giống dược sư. Mũ chóp nhọn, găng tay đen, áo hở vai, váy đen... thay vì nói là dược sự, trông tôi bây giờ giống một phù thủy phong cách thời thượng hơn.
Mặt khác, ngay từ đầu, tôi đã không phải là một dược sư rồi. Nghề nghiệp của tôi là <Ma Đạo Cụ Dược Sư> mà. Một ma đạo cụ dược sư có quy chuẩn thời trang như thế nào, tôi vẫn chưa biết. Vậy nên, tôi sẽ dừng việc bình phẩm bộ dáng của mình tại đây.
Điều đáng nói nhất vào lúc này là... tại sao tôi lại không cảm thấy kỳ lạ khi bản thân ăn vận thế này?! Chiếc mũ chóp đội rất vừa vặn. Đến mức không nhận ra luôn. Trang phục cũng tương đối thoải mái, dễ chịu. Thêm nữa, dù đang mặc váy nhưng tôi lại không có cảm giác xấu hổ. Chuyện này quá đỗi kỳ lạ!
(...không lẽ, Nữ Thần đã làm gì đó với tư duy của mình...)
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Vành ren của chiếc mũ chóp tung tăng trong gió.
(...t-tóm lại, nên đi đến chỗ nào có người...)
Ở một mình chỉ đâm ra suy nghĩ mông lung thôi.
Nơi đây có vẻ là đồng ruộng trồng lúa mì.
(Chắc hẳn quanh đây phải có người...)
☆
Sau khoảng hơn 30 phút đi bộ, tôi tìm thấy một ngôi làng nhỏ trông có vẻ xập xệ.
Ở trước ba que gỗ được nối lại thành cổng làng, có một người đàn ông khoảng tứ tuần đang đứng canh gác. Người đàn ông cầm một cây thương trông như que củi gắng thêm đỉnh nhọn và trang bị giáp da mục nát thiếu tin cậy.
(...người này không được khỏe sao?)
Tôi đã đến khá gần, dù vậy người đàn ông vẫn cúi gằm mặt nhìn đất. Không nhận ra sự có mặt của tôi.
(Người này là canh gác phải không?)
Giáp này! Thương này! Lẽ ra tôi phải nháo nhào lên vì những thứ mang phong vị dị giới thế này, nhưng vì bộ dáng trông vô cùng ủ dột của người đàn ông mà tôi chẳng còn tâm trạng đâu để nghĩ về mấy thứ đó nữa.
"Cho hỏi..."
Ồôo, đây là giọng của tôi sao!
"Uwa... từ khi nào... cô là... phù thủy?!"
Giật mình nhưng phải gắng thêm chữ cực kỳ nữa thì mới miêu tả được dáng vẻ của người đàn ông lúc này.
"...Đại loại thế."
Nói sao nhỉ, giọng hiện tại của tôi có chất âm vừa thanh cao vừa tao nhã. Một giọng nói rất có khí chất và bản lĩnh. Tuy không dễ thương nhưng lại mang đến cảm giác ngầu lạnh.
"Có thật không!"
Người này đột nhiên bị làm sao thế...!?
Cặp mắt vô hồn của người đàn ông bất ngờ sáng lên lấp lánh. Tôi bất giác dùng hai tay ôm lấy mình. Trừng mắt, cảnhh giới với người đàn ông. Dường như chẳng quan tâm đến biểu hiện của tôi, người đàn ông nhào đến, quỳ rạp xuống đất.
"Ông làm gì vậy!"
"Xin cô phù thủy hãy cứu làng chúng tôi!"
"Ông hãy bình tĩnh đi... Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Có lẽ nào, đây là sự kiện? Tôi chỉ vừa mới "chuyển thế" đến đây thôi đó. Dù thế nào đi nữa, như này chẳng phải là quá nhanh rồi sao. Hoặc... đây lại là ý đồ của Nữ Thần?
"Tôi cũng không rõ nữa... mấy ngày trước, có một mạo hiểm giả đến làng chúng tôi. Trông bộ dạng của mạo hiểm giả đó rất khổ sở. Vì vậy, chúng tôi đã đưa anh ta vào làng và chăm nom. Thế nhưng, sau đó, xuất hiện rất nhiều người có tình trạng giống như anh mạo hiểm giả đó. Ban đầu chỉ có một vài người, nhưng bây giờ hơn nửa dân số trong làng đã..."
Đặt tay lên cầm ra chiều suy tư, tôi nghĩ bụng. Người đàn ông này rõ ràng không nói tiếng việt. Ấy vậy mà, tôi vẫn hiểu ông ta nói gì. Không những thế, hình như tôi còn đang nói chuyện bằng ngôn ngữ này. Vậy ra, đây chính là khả năng của <Lí Giải Ngôn Ngữ> sao... Tuyệt thật.
1
"...Cô phù thủy, cô có nghe tôi nói không..."
"À, vâng, có nghe. Bệnh truyền nhiễm nhỉ."
Vẫn chưa biết là bệnh gì. Thông qua những gì người đàn ông này kể, tôi chỉ có thể đoán đó là một loại bệnh có khả năng truyền nhiễm tương đối nhanh mà thôi.
(...chắc không phải corona đâu nhỉ...)
Tôi có <Bất Tử Bất Lão> nhưng không đồng nghĩa với việc không đau ốm, không mắc bệnh... Thực sự thì cái này tôi cũng không rõ nữa. Tạm gác qua một bên đi.
"Bệnh truyền nhiễm...?" Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu "...Cô phủ thủy có thể giúp chúng tôi được không..." Nhưng rồi ông ta nhanh chóng chuyển sang tư thế thỉnh cầu, chấp hai tay cúi lạy...
"...Vẫn chưa thể biết được. Nhưng trước hết hãy đưa tôi đến chỗ của người bệnh đi."
Tôi không khỏi thở dài. Ghim trước rằng, tôi không phải là một người tốt bụng đúng nghĩa. Tôi chỉ tốt với những người mang lại lợi ích cho bản thân. Trong trường hợp này cũng vậy, nếu có thể cứu được thì tôi sẽ cứu. Đương nhiên, họ sẽ phải trả cho tôi thù lao xứng đáng. Hiện tại, trong người tôi cũng không có tiền mà. Nhưng giả như không cứu được, tôi sẽ bỏ mặc họ.
2
☆
Ngoài từ xập xệ, tôi không còn ngôn từ nào phù để bình phẩm về ngôi làng này.
Có vẻ như, người đàn ông đang đưa tôi đến nhà của trưởng làng. Vừa bước đi, tôi vừa nhìn quanh làng, trong đầu mông lung nghĩ đến chuyện khác.
(Điểm khác biệt giữa Ma Đạo Cụ Dược Sự và Phù Thủy là gì nhỉ?)
Trong tưởng tượng của tôi, phù thủy là một bà lão xấu xí, vô cùng khả nghi trong bộ áo choàng đen, lúc nào cũng khuấy khuấy chất lỏng gì đó trong nồi và chế tạo những loại thuốc độc mang tính chết chốc. Hoặc, những cô gái xinh đẹp mặc áo choàng phong cách, có thể sử dụng ma thuật và lượn lờ trên bầu trời chỉ với một cây chổi.
(À!)
Ra là vậy, tôi không thể sử dụng ma thuật. Nhắc đến phù thủy, sau chế tạo thuốc thì chỉ có thể là sử dụng ma thuật. Đúng là tôi có thể chế tạo thuốc. Mọi công thức đã nằm trong đầu tôi. Tuy nhiên, tôi lại không sử dụng được ma thuật. Ấy vậy mà...
"Cô phù thủy, sắp đến nơi rồi..."
...Người đàn ông này cứ không ngừng gọi tôi là cô phù thủy.
(Quả nhiên là do bộ trang phục này chăng?)
Mà thôi, chuyện này cũng không quá quan trọng.
"Đến nơi rồi, đây là nhà của trưởng làng. Mời cô phù thủy theo tôi."
Ngôi nhà trông có vẻ khang trang nhất quanh đây dường như là nhà của trưởng làng.
Theo bước người đàn ông, tôi bước vào trong nhà. Bên trong tương đối đơn điệu. Mùi hương của gỗ cũ thoáng qua làm tôi hồi tưởng về nhà ông bà ở dưới quê.
Đưa tôi đến trước một căn phòng, người đàn ông gõ cửa.
"Aru, cháu có ở đó không?"
"Có..."
Một giọng đáp ngắn vọng ra từ bên trong. Người đàn ông quay qua tôi giải thích "Aru là con trai của trưởng làng. Hiện tại, thằng bé đang chăm sóc cho bố nó."
"Aru, chú vào nhé." Không đợi hồi đáp, người đàn ông đẩy cửa bước vào. Tôi cũng nối bước người đàn ông vào trong.
Căn phòng nhỏ hẹp. Có một chiếc giường kê ở sát góc phòng, một bộ bàn ghế trong giống bàn làm việc và một tủ quần áo. Từ dáng vẻ đơn điệu bên ngoài, và căn phòng này nữa, tôi đoán trưởng làng là một người ưa sống giản dị.
Người trưởng làng đó có vẻ là ông lão đang nằm trên giường. Sắc mặt của ông lão trông rất tồi tệ. Hơi thở ngắn và không đều. Trán ướt đẫm mồ hôi.
Ngồi cạnh giường, có lẽ là Aru con trai của trưởng làng. Từ ngoại hình, tôi đoán cậu ta khoảng chừng 13-14 tuổi. Khi ánh mắt chuyển từ người đàn ông sang tôi, Aru từ trang thái mệt mỏi bỗng chốc trở nên cảnh giác.
"Chú Belt, người này là ai vậy?"
"Đây là cô phù thủy vừa đến làng ta ban nãy... chú đã nhờ cô ấy giúp đỡ."
"Phù thủy... cô thật sự chữa được cho bố tôi sao!"
Tôi không rõ phù thủy ở thế giới này là mang hình tượng như thế nào. Nhưng khi vừa nghe người đàn ông gọi tôi là phù thủy, ánh mắt của Aru chóng vánh đã nhuốm màu cầu khẩn.
(...hoặc cũng có thể, những người ở đây đã bị dồn đến mức đường cùng.)
Thế nên, họ mới trông cậy vào một người không rõ từ đầu đến như tôi. Giờ thì...
"Tôi chưa thể nói được gì... trước hết hãy để tôi xem tình trạng của người bệnh."
Bước đến gần ông lão, tôi thầm nghĩ trong đầu.
(...đợi đã, mình làm quái gì có kiến thức y học?!)
Ấy vậy mà, tôi lại biết ông lão này mắc bệnh gì. Thậm chí, công thức để chế tạo loại thuốc chữa căn bệnh này cũng đã hiện lên trong đầu. Tôi vừa hoang mang, nhưng cũng vừa bị thuyết phục. Đây là lần thứ hai hiện tượng này xảy ra.
Lúc ở bên ngoài làng, nhìn thấy những cây thảo dược mọc ở ven đường, không hiểu sao tôi lại biết được tên và công dụng của chúng. Không chín thì mười cũng là do <Thẩm Định Nhãn> rồi. Những thứ liên quan đến bệnh hoặc nghề Dược Sư nói chung, tôi đều có thể "hiểu" và "biết" chúng thông qua <Thẩm Định Nhãn>.
Thế nhưng, căn bệnh này có vẻ rắc rối đây.
Có hai công thức hiện lên trong đầu tôi. Một là loại bỏ mầm mống của căn bệnh. Một là hồi phục sức khỏe của người bệnh. Và đương nhiên là cần rất nhiều loại thảo dược để hoàn thành hai công thức này.
Chúng đều là những loại thảo dược mà tôi "biết" nhưng tôi lại không biết có thể hái được chúng ở đâu.
(...mừ...phải làm sao đây......)
Ửm? Đợi đã... Công thức đã được rút ngắn?
Hai loại công thức đã hợp nhất thành một. Số lượng thảo dược giảm xuống còn 3 loại.
(...không lẽ nào là do... <Rút Ngắn Công Đoạn>)
Đại khái công thức là như thế này: Thảo Dược + Nước Sạch + Ma Lực Của Rine. (Nhân tiện, Rine là tên hiện tại của tôi. Tên trước khi "chuyển thế" là Lý Ninh. Do ông bà là người việt gốc hoa nên tên của tôi cũng chứa phong vị đó.)
1
Hừm... nếu vậy thì... tôi hoàn toàn có thể tạo ra được thuốc chữa bệnh kiêm hồi phục thể trạng.
(...cheat........)
"Cô phù thủy... thế nào rồi?" Aru không nhẫn nhịn được nữa bèn lên tiếng hỏi.
"Cái này... hơi khó khăn đấy." Nghe tôi nói vậy, cả Aru và người đàn ông – Belt đều đánh rơi tia hi vọng ra khỏi đôi mắt, ủ rũ cúi đầu xuống mặt đất "Không, nói chính xác hơn thì... nếu có đủ thảo dược cần thiết. Tôi sẽ chế tạo được thuốc chữa bệnh." Tia hi vọng lại quay trở lại trên ánh mắt hai người "Nhưng đáng tiếc là... tôi không rõ về vùng này lắm. Nên không biết chúng mọc ở đâu..." Lần này, tôi nhún vai tỏ vẻ hối tiếc.
"Cô phù thủy có thể cho chúng tôi biết đó là loại thảo dược gì được không?" Giọng hồi hộp, ông chú Belt hỏi.
Chỉ chờ đợi có mỗi câu này, tôi ngay lập tức trả lời.
"...nếu là những loại này... ở khu rừng gần đây hình như mọc rất nhiều... Aru, chú ra ngoài một chút... Cô phù thủy, tôi tuyệt đối sẽ mang thảo dược về!"
Thượng lộ bình an nhé.
Thật ra, những thảo dược mà tôi vừa kể tên là những loại tôi đã nhìn thấy ở ven đường vừa nãy. Lý do tôi dùng cách nói dài dòng, không tự đi lấy là vì... nó phiền phức. Thêm nữa, do chưa được ăn gì nên bụng tôi hơi đói.
"Ở đây có giếng hay chỗ nào để lấy được không?" Tôi quay sang hỏi Aru, người khỏe mạnh còn sót lại trong phòng.
"Có..." Cậu nhóc có vẻ thiếu tự nhiên.
(À... dù sao thì mình cũng là người lạ... đã thế con ăn vận tương đối khả nghi...)
Nhìn trang phục của Aru và trưởng làng, càng khiến suy nghĩ trên của tôi mãnh liệt hơn. Tuy nhiên, bộ trang phục này tạo cho tôi một cảm giác vô cùng thoải mái. Tôi đã đi một đoạn đường khá xa, mà lại không đổ một giọt mồ hôi. Không khí lúc nào cũng ở trạng thái mát mẻ. Dẫu có ngốc đến đâu, tôi vẫn nhận ra rằng, bộ trang phục này có chức năng gì đó đặc biệt.
Dường như đã hơi lạc đề rồi.
"Cậu có thể lấy nước giúp tôi không... À, trước đó, tôi cần có một nơi kín đáo để chế thuốc."
Nguyên nhân tôi đưa ra yêu cầu này là vì <Rút Ngắn Công Đoạn>. Thành thật mà nói, tôi không biết có nên cho người khác nhìn thấy cách mình chế thuốc hay không. Vậy nên, tôi đã chọn đề phòng vạn nhất.
"Nếu là vậy, mời cô phù thủy đi theo tôi."
Bố hãy cố gắng thêm một chút nữa nhé, trước khi rời khỏi phòng Aru để lại câu này. Tôi được Aru dẫn đến một ngôi nhà trống dành cho khách vãng lai hiện không có người. Đặt tôi lại ở đó, câu mau mắn chạy đi lấy nước.
☆
Khoảng một giờ sau, tôi, Aru và ông chú Belt tập trung ở trước một ngôi nhà nhỏ.
"Hiện có bao nhiêu người mắc bệnh?"
Trong khi kiểm tra thảo dược trong chiếc túi vải lớn, và lượng nước trong 3 chiếc vại, tôi nghiêm túc hỏi.
Ma lực của tôi là có giới hạn. Tôi đang cấp độ 1 mà. Nên vấn đề này tương đối quan trọng đấy.
"Ít nhất cũng khoảng hơn năm mươi người..." Ông chú Belt mệt nhọc đáp. Người ông chú dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhại làm quần áo bết dính vào nước da rám nắng.
"Khá nhiều... tôi sẽ cố gắng trong khả năng có thể." Tạm thời làm cho họ yên tâm nào. Bản thân tôi cũng không biết, mình có thể làm ra bao nhiêu thuốc.
"Cảm ơn cô phù thủy... cô thật tốt bụng."
"Cảm ơn cô phù thủy..."
Lần lượt là ông chú Belt và Aru cúi đầu cảm ơn.
"Hai người hiểu nhầm gì đó rồi. Tôi có tính phí đấy nhé."
Nhận lời "cảm ơn" không giúp bụng ta no được. Chỉ giúp những người mang đến lợi ích cho bản thân. Đây là những gì mà tôi đã học được khi còn ở trái đất đấy.
"Điều đó là tất nhiên rồi. Làm sao chúng tôi có thể để cô phù thủy chịu thiệt thòi được..." Nụ cười của ông chú Belt méo xệch. Dường như ông chú đã nhận ra rồi.
Giả dụ, thuốc do tôi làm ra chữa lành bệnh cho dân làng đi. Nhưng sau đó, tôi lại đòi hỏi một khoảng phí không nhỏ. Vậy là, dẫu cho dân làng có lấy lại được sức khỏe, tình trạng kinh tế của làng vẫn sẽ đi xuống. Trong trường hợp tệ nhất, có khả năng sẽ xảy ra nạn đói nữa. Vì nhận ra điều này, nên nụ cười của ông chú Belt mới trở nên thiếu tự nhiên.
☆
"Cái quái gì thế này!"
"Có chuyện gì sao, cô phù thủy?"
"Không, không có gì cả."
Tôi xếp thảo dược và nước ở cạnh nhau. Đưa tay về phía trước và hô lên "Hợp thành" thế là... thuốc + bình chứa thuốc hiện ra. Hiện ra theo đúng nghĩa đen. Xuất hiện từ hư vô.
(...thần bí... quá thần bí...)
Thuốc thì tôi còn có thể hiểu được. Bình chứa thuốc từ đâu ra? Cứ như thể là không hiểu được nguyên lý vậy. Mừ! Mà thôi, dù có cố gắng hiểu thì cũng chỉ tốn thời gian.
(... nhưng quả nhiên là vẫn tò mò!)
Tôi vặn nắp bình chứa thuốc ra, đổ thuốc vào túi vải mượn từ ông chú Belt. Những viên thuốc màu đen dần dần lấp đầy túi vải, ước tính có khoảng hơn 100 viên. Vào khoảnh khắc viên cuối cùng rơi vào túi vải, chiếc bình bỗng hóa thành những tia sáng li ti và hòa tan vào không khí...
(Ồ... tuyệt quá... chẳng hiểu gì cả!)
Bình thuốc xuất hiện từ hư vô. Khi sử dụng hết thuốc, bình thuốc sẽ trở về hư vô. Biết được điều này thôi cũng đã là một thu hoạch lớn rồi.
(Giờ thì...)
Không thể để người bệnh đợi lâu được.
"Đây đúng thật là thuốc sao...?" Ông chú Belt nghi ngờ. Aru ở bên cạnh cũng tỏ thái độ tương tự.
"Hai người có thể uống thử. Nó còn có khả năng hồi phục thể lực nữa đó. À, không những thế, nó còn có chức năng phòng ngừa. Uống thuốc này rồi sẽ không sợ mắc phải căn bệnh này nữa."
Nghe cứ như lời quảng cáo của mấy loại thuốc khả nghi trên youtube vậy. Tuy nhiên, công dụng của nó thì tôi có thể đảm bảo. Dẫu sao, trong thuốc này có chứa ma lực của tôi mà.
Ủa! Vậy tại sao ma lực của tôi lại có khả năng làm tăng công dụng của thuốc? Vâng, tôi không biết. Nhưng nếu chỉ là suy đoán thì khả năng khá cao là do <Rút Ngắn Công Đoạn>.
Trên thực tế, tôi đã không hiểu hết được khái niệm của <Rút Ngẵn Công Đoạn>. Dường như, nó không những rút ngắn quy trình chế tạo thuốc, mà còn rút ngắn cả quá trình trị liệu.
Uống thuốc vào không thể khỏi bệnh ngay là vì thuốc chỉ giúp tăng cường khả năng đề kháng của cơ thể đối với căn bệnh mà thôi. Chính vì thế, để khỏi bệnh cần đòi hỏi thời gian.
Tuy nhiên, <Rút Ngắn Công Đoạn> đã lượt bỏ đi quá trình này. Dẫn đến kết quả nhanh nhất là, khỏi bệnh và không bao giờ mắc lại bệnh. Nếu suy đoán của tôi là đúng. Vậy thì, <Rút Ngắn Công Đoạn> sẽ là cheat trong cheat.
Hãy thử tưởng tượng đến "một viên thuốc có thể chữa dứt điểm corona và không bao giờ tái nhiễm bệnh" sẽ hiểu được độ nguy hiểm của kỹ năng này.
(Mà... tất cả cũng chỉ là phỏng đoán.)
Aru và ông chú Belt sợ sệt cho thuốc vào miệng. "Ngọt quá" cùng đồng thành hét lên như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt của hai người bất giác trở nên thần bí.
"Cơ thể nhẹ bẫng không còn cảm giác mệt mỏi nữa!" Aru vừa la hét vừa chạy nhảy.
"Ồ, bây giờ thì tôi có cảm giác như mình có thể vật chết được một con goblin đấy."
☆
Sắc mặt của trưởng làng tốt lên rõ thấy. Hơi thở không còn quá nông nữa. Mồ hôi cùng ngừng chảy. Nhiệt độ cơ thể cũng trở lại mức trung bình. Vài giờ sau khi uống thuốc, trưởng làng tỉnh dậy.
"...Cô phù thủy, cảm ơn cô rất nhiều vì đã cứu làng của chúng tôi."
Trong lúc tôi nghỉ ngơi và dùng bữa ở nhà trưởng làng do Aru chuẩn bị, ông chú Belt đã chạy đi phân phát thuốc cho những người trong làng. Những người chỉ mới bộc phát triệu chứng sáng nay đã sớm khỏe lại và tìm đến tôi để gửi lời cảm ơn.
"Không cần lời cảm ơn đâu. Chỉ cần trả phí điều trị là được rồi. À, nếu được thì cho tôi biết làm thế nào để đến thị trấn nhé."
"Cho hỏi là bao nhiêu ạ...?"
Nụ cười thân thiện của trưởng làng co giật. Không chín thì mười cũng nằm ở thái độ của tôi. Hẳn là, bây giờ tôi đang nở nụ cười xấu xa lắm. Ấy chà, xem ra tôi vẫn chẳng thay đổi gì dù đã "chuyển thế" nhỉ.
"Tất cả tiền có trong ngôi làng này."
"Hả?!"
không sao chứ? Quai hàm của ông sắp rơi ra rồi kìa.
"Ông hãy thử suy nghĩ đi, nếu không có thuốc của tôi ngôi làng này sẽ ra sao? Ít nhất là vài ngày, nhiều nhất cũng chỉ là một tuần, ngôi làng sẽ bị xóa sổ bởi dịch bệnh."
"Ông không nghĩ cái giá này là quá rẻ mạt sao?" Tôi mỉa mai thêm một câu.
Trên thực tế, đây là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm. Như những gì tôi đã nói, nếu không có thuốc của tôi, ngôi làng này chắc chắn sẽ bị diệt vong. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi.
"Gừ nừ nừ... cô phù thủy nói đúng... ngày hôm sau chúng tôi sẽ chuẩn bị tiền cho cô."
"Ông hiểu chuyện là tốt rồi."
1
Kết quả, tất cả mọi người trong làng đều đã khỏe mạnh. Nhưng riêng người mạo hiểm giả (nguồn lây bệnh) vì bệnh tình quá nặng nên sáng nay đã không qua khỏi. Lúc mọi người phát hiện ra thì bầu trời bên ngoài đã ngã dần sang màn đêm.
Vào lúc ba ông mặt trăng và những vì sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời, tôi đã bị dân làng giết hại và ném vào rừng.
1
(Ấy chà, cứ lấy ra một ít tiền và bảo rằng "toàn bộ tài sản đây" là được rồi... không biết nên gọi đám người này là thật thà hay tà ác đây...)
☆☆☆
(Con nhãi đó nghĩ gì mà đòi toàn bộ tiền của làng chứ!)
Ta là người đứng đầu của làng Gruri, tên Ghabiun. Mấy ngày trước, làng của ta đột nhiên bị tấn công bởi một trận dịch. Mọi người trong làng lần lượt đổ bệnh. Ngay cả ta cũng nằm trong số đó.
Thế rồi, vào sáng nay, con nhãi đó xuất hiện. Cứ ngỡ nó giúp người là vì lòng tốt, nhưng cuối cùng nó lại đòi một khoảng phí ở trên trời. Ngôi làng này nằm ở khá xa so với thị trấn, đã vậy còn bị lãnh chúa thu thuế cao. Đào đâu ra tiền để đưa cho nó chứ!
Nghe kể, chẳng phải là nhờ Belt đi hái thảo dược đó sao. Không những ép bức người khác mà còn giành hết công lao về mình. Gừ, vậy nên, ta đưa ra quyết định...
"Bố, bố tính làm gì hả?!"
Căn phòng này tập hợp những thanh niên trai tráng nhất làng, trong đó có Belt là cựu mạo hiểm giả. Thằng Aru dường như đã nghe lén ở bên ngoài, khi ta đưa ra quyết định, nó đột nhiên đẩy cửa chạy vào.
"Không còn cách nào khác, tất cả cũng vì làng này thôi." Ta lạnh lùng đáp trả.
"Trưởng làng, nhưng dù sao, cô phù thủy cũng là ân nhân..."
"Cậu có thể khẳng định con nhóc đó không nói dối để lừa gạt chúng ta chứ? Nghe kể, chẳng phải đó đều là những loại thảo dược mọc quanh đây sao? Chứng tỏ, căn bệnh này chẳng hề đáng sợ như con nhóc đó đã nói." Ta ngắt ngang lời Belt.
"Nhưng mạo hiểm giả đã tắt thở vào sáng nay..."
"Chỉ là trùng hợp thôi. Hãy nhìn đi, làng của chúng ta có ai mất mạng đâu."
Tự ta cũng thấy ta suy luận quá tuyệt vời. Con nhãi đó chỉ là một kẻ bịp bợm, có âm mưu lừa gạt tiền của dân làng mà thôi.
"...trưởng làng nói rất đúng. Tôi cũng thấy kỳ lạ..."
"Chú Belt, ngay cả chú cũng..."
Tối đến, sau khi trói gô thằng Aru trong nhà, ta kéo theo những người đàn ông trai tráng khỏe mạnh nhất làng đến chỗ con nhãi phù thủy đó.
"Ủm? Có chuyện gì mà mọi người kéo hết đến chỗ tôi vậy?"
Con nhãi đặt cốc nước xuống bàn, ngơ ngác nhìn bọn ta. Xem ra nó vẫn chưa nhận ra ý đồ của bên này. Quả là ngu ngốc.
"Nếu cô phù thủy đồng ý rời khỏi đây ngay bây giờ, chúng tôi sẽ không làm gì cô."
Ta đưa ra điều kiện. Trông dáng mạo của con nhãi phù thủy này cũng trạc tuổi với con trai Aru của ta. Ta nào độc ác đến mức không nói không rằng mà đã xuống tay với người ta. Chỉ tại nó đòi hỏi một mức phí trên trời. Là trưởng làng, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ ngôi làng Gruri này.
"À! Ra vậy ra vậy. Biết trước thế nào cũng thế này nên tôi đã bỏ thuốc độc vào giếng rồi. Yên tâm đi, nếu sáng hôm sau nhận được tiền, tôi sẽ đưa cho ông thuốc giải."
Vài ngày sau, ta mới biết đấy chỉ là những lời nó bất chợt bịa ra để giữ cái mạng của mình. Nhưng khi đó, ta đã rất tức giận. Trong người nó chắc chắn có thuốc giải. Cứ giết quách đi rồi tìm thuốc giải sau.
"Mọi người tiến lên!"
"Đợi đã... mấy người tính làm thật à... Tôi là ân nhân đã cứu các người đấy!"
Hoảng rồi hoảng rồi. Chắc hẳn, nó cũng không nghĩ, ta quyết đoán như vậy. Dẫu sao, nếu đưa cho nó hết tiền, làng của bọn ta cũng sẽ bị lãnh chúa trừng phạt. Chết vì bệnh, chết vì bị xử tử, đằng nào cũng có khác nhau đâu. Chỉ với một cái mạng của con nhãi này mà có thể đổi được an yên của làng. Thử hỏi ta nên lựa chọn bên nào đây?
"Buông tôi ra... mấy người đang làm gì vậy..."
"Mừ... bộ y phục này thật kỳ lạ... không thể cởi ra được!"
"Tụi mày đang làm gì vậy! Mau chóng giết con nhãi đó đi!"
"Nhưng mà trưởng làng... nó là mỹ nữ đấy... không làm gì thì thật lãng phí."
"Lỡ như nó sử dụng ma thuật thì sao... mau xuống tay đi!"
Con nhãi phù thủy không mang theo đũa phép nhưng ai biết được nó có giấu đũa phép ở đâu không.
"Hãy nhớ đấy... chắc chắn mấy người sẽ nhận lãnh tai họa!"
"Hừ..." Ta cười bằng mũi "Giết nó đi!"
Con nhãi phù thủy ra đi nhanh đến đáng kinh ngạc. Chỉ một nhát vào tim đã bất động không còn phản kháng.
1
"Ném vào rừng cho ma vật ăn."
☆☆☆
Sáng hôm sau, khi được gỡ trói, tôi, con trai của trưởng làng Ghabiun, Aru đã chạy vào rừng để tìm kiếm phù thủy. Nhưng kết quả là không tìm thấy gì. Có lẽ, phù thủy đã bị ma vật ăn. Tôi thất vọng trở về nhà. Tôi đã nghĩ, có khả năng phù thủy vẫn còn sống sót, vì phù thủy sử dụng được phép thuật mà. Tuy nhiên, chẳng còn gì ở đó cả...
Vài ngày sau đó, có một thương nhân đến làng chúng tôi. Khi đó, tôi được biết, dịch bệnh đã lây lan ra rất nhiều thị trấn của vương quốc này. Nghe câu chuyện này, bố tôi, trưởng làng đã bán lại số thuốc còn thừa của phù thủy cho thương nhân.
Người thương nhân uống xong thì liền hiểu được công dụng thần kỳ của thuốc. Ông ấy nói sẽ mang đến cho lãnh chúa.
Thế là, khoảng chừng một tháng sau, những người lớn trong làng bị xử tử. Những đứa trẻ trong làng bao gồm cả tôi bị gửi đến viện nghiên cứu, trở thành vật thí nghiệm.
(Vậy ra... đây chính là lời nguyền của phù thủy...)
Tôi hối hận vì khi đó không ngăn cản được bố.
☆☆☆
Mãi đến sau này tôi mới biết. Dịch bệnh ở ngôi làng đó là một loại bệnh vẫn chưa tìm ra thuốc chữa trị. Chính vì vậy, thuốc do tôi tạo ra là cực kỳ quý hiếm.
Có vẻ như, trưởng làng đã bán thuốc cho thương nhân. Và thương nhân đã đưa thuốc đến cho lãnh chúa. Cả gia đình lãnh chúa được cứu cũng nhờ vào thuốc này.
Biết được công dụng thần kỳ của thuốc, lãnh chúa đã cho người đến ngôi làng đó. Ban đầu họ nói dối cho qua chuyện. Nhưng vì không chịu được áp lực của lãnh chúa nên đã khai ra hết sự thật. Cũng đúng thôi, vì thuốc đó là của tôi mà.
"Có một cô phù thủy đã đến làng chúng tôi và làm ra loại thuốc này... nhưng vì cô ta đòi quá nhiều phí trị liệu... nên chúng tôi đã giết cô ta..."
"Cái gì cơ! Giết chúng cho ta!"
Đại loại là như vậy.
Dịch bệnh vẫn chưa tìm ra được cách chữa trị. Thứ thuốc có thể chữa trị dứt điểm dịch bệnh. Có bị ngốc cũng nhận ra, người chế tác ra loại thuốc này có tầm quan trọng như thế nào.
Dù chỉ là gián tiếp, nhưng phù thủy đã làm ra thuốc cũng chính là ân nhân của gia đình lãnh chúa. Nghe thấy sự thật này, hỏi sao lãnh chúa lại không tức giận.
Cái kết đã rõ như ban ngày. Người lớn trong làng bị xử tử. Trẻ em trở thành vật thí nghiệm. Nhưng đáng tiếc thay, vẫn không thể tìm ra công thức của thuốc.
Dịch bệnh cứ thế lan rộng ra, số lượng tử vong lên đến mấy vạn.
"Hãy nhớ đấy... chắc chắn mấy người sẽ nhận lãnh tai họa!"
Khi ấy, vì sợ đau đớn, sợ cái chết, nên tôi đã vô thức hét lên. Không ngờ, nó lại có hiệu quá đến vậy.
(Xin chúc mừng! Quả là một cái kết có hậu~)