Cuộc Hành Trình Của Rine

Ủa? Cái gì thế này? Nứt mạnh máu...?

"Đau quá! Đau quá! Đau quá! Quá đau luôn!!!"

Lạy chúa, nó đau khủng khiếp. Cảm giác đau đớn này nếu phải miêu tả bằng lời thì... nó vô cùng fantastic ấy! Không những đau về mặt thể xác mà thậm chí nó còn đau về mặt tinh thần!

Trời ạ, nhìn này... tay tôi nó đang nứt ra này! Đau! Thật sự rất rất rất đau!

A-Ai đó cứu tôi với!

"Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứuuuuuu!!!!!"



Như vậy là đã một năm trôi qua rồi sao...

(.............)

Tôi nhìn qua cái người bên cạnh.

Anh trai Danker giờ đây... trông không khác gì một khối cơ bắp di động.

"Cô nhìn gì vậy."

"Không có gì không có gì... tôi chỉ đang tự hỏi... à mà thôi."

"Nà, đừng có ấp úng như vậy. Cô làm ta bận tâm đấy."

À không... chỉ là tôi cảm thấy vô cùng tò mò.

Nói sao nhỉ? Hiện tại, anh trai Danker đã trở nên mạnh khủng khiếp luôn rồi.

Đi đến hầm ngục nào là anh clear luôn hầm ngục đó. Giáp và Vũ khí cũng liên tục được tôi nâng cấp và phù thêm phép thuật mới. Chỉ sổ có lẽ cũng đã vượt qua con số 5000. Vậy thì tại sao... anh trai đây vẫn giữ tôi ở lại?

Nói không ngoa chứ... tôi chỉ toàn làm ngáng chân anh trai Danker thôi.

Trong túi ma thuật của anh trai Danker cũng đã có đầy đủ thuốc do tôi chế tạo rồi. Nào là thuốc hồi phục, nào là thuốc tăng cường sức mạnh, nào là thuốc gia tăng tốc độ, vân vân và mây mây... Nếu chừng đó mà anh vẫn chưa đánh bại được Dũng Sĩ và Ma Vương...

(...ừm... tôi nghĩ anh nên từ bỏ thì hơn.)

Cho nên nhé, chiếc vòng cổ này... Vâng đúng vậy là nó đấy.

"Cô chỉ vào vòng cổ là có ý gì?"

"... a ha ha... tôi nghĩ là cũng đã đến lúc anh nên giải trừ nó ấy mà..."

"Ta đã nói rồi. Sau khi đánh bại ma vương, ta sẽ giải trừ nó."

Anh trai Danker thở dài mệt mỏi như đang thể hiện rằng anh ta đã chán nhắc đi nhắc lại chuyện này.

Bộ anh tưởng tôi muốn nhắc lại chuyện cũ à! Anh nghĩ gì mà bắt một cô gái chân yếu tay mềm như tôi tham gia vào trận chiến man rợ với Ma Vương chứ?!

"Để tôi nhắc lại nhé, tôi sẽ không chiến đấu với ma vương đâu."

"Sao cũng được, nhưng cô phải đi theo ta."

...gì thế? Không lẽ... anh ta đã bắt đầu...

"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta vẫn chưa thể nói được lý do, cô cứ đi theo ta... rồi cô sẽ hiểu thôi."

Anh trai Danker dùng chất giọng đầy ẩn ý. Tôi chỉ biết nhún vai.

"Được rồi được rồi, tôi biết mà biết mà. Không có tôi đi cùng, anh trai Danker đây cảm thấy cô đơn chứ gì. Thật tình... cứ thành thật không phải sẽ tốt hơn sao☆"

Lấp lánh.

"...hầy... không hiểu sao lần nào nói chuyện với cô, ta cũng cảm thấy mệt mỏi."

"Anh quá khen rồi. Hì hì."

"Nếu não bộ của ta mà cũng có cấu trúc giống cô. Hẳn là cuộc đời này sẽ rất tươi đẹp."

Nhìn xa xăm về đường chân trời, anh trai Danker nói như thể độc thoại.


Tôi cũng ngước lên nhìn bầu trời.

(...ừm... mình không nhìn nhầm đâu nhỉ...?)

Trên đầu chúng tôi là bầu trời trong xanh, những áng mây trắng và ba ông mặt trời tươi sáng. Ấy thế nhưng... ở phía xa xa kia... bầu trời xám xịt tựa tro tàn. Như đang báo hiệu rằng, ở đó chính là nơi trú ngụ của Ma Vương.

"Ở phía trước có một ngôi làng. Đêm nay chúng ta sẽ trọ lại ở đó. Ngày mai tiếp tục lên đường."

Trong lúc tôi còn đang cảnh giác nhìn về phía bầu trời sắc màu tro tàn, anh trai Danker đã ném cho tôi một quả mìn không thể đỡ nổi.

"Đợi đã, anh Danker đây không đùa đấy chứ? Anh biết là tôi không thể đến làng cơ mà!"

"Biết làm sao được. Tất cả thị trấn ở khu vực này đã bị Ma Vương hủy diệt. Chỉ còn lại một số ít làng nhỏ là sống sót và bám trụ ở đây thôi."

A...

"Nhưng..."

"Hay là cô muốn ngủ ở bên ngoài? Nói cho cô biết trước là ở quanh đây có thể sẽ xuất hiện thuộc hạ của Ma Vương đấy."

"...biết rồi... tôi đến làng là được chứ gì... nhưng anh phải bảo vệ tôi đó..."

"...hầy... thật không hiểu cô sợ gì ở những ngôi làng nữa..."



"Này, cô có thể ngừng trốn ở sau lưng ta được không?"

"Đâu đâu có... tôi chỉ là thích đi sau lưng anh thôi mà..."

"...nà, không đùa đâu... cô không nhận ra là bầu không khí ở đây rất kì lạ sao?"

Tất nhiên là nhận ra rồi!

Bởi vì nơi đây là làng mà. Đương nhiên nó phải...

"...quả thật kì lạ?"

...tôi ló đầu ra khỏi bờ lưng vững chãi.

"...ngôi làng này... có mùi máu!"

"Cô nhận ra rồi sao... ta hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của ma vật. Thật ra là đã có chuyện gì xảy ra với ngôi làng này vậy..."

Vừa thì thầm, anh trai Danker vừa tiến vào trong. Tôi cũng vội vã chạy theo.

"N-Nhìn kìa... đ-đó chẳng phải là là là là xác chết sao!"

Bước vào làng và đi được một đoạn... chúng tôi tìm thấy rất nhiều xác chết phủ vải đặt trước nhà dân.

(...hay đó chẳng qua chỉ là phong cách của dân làng nơi đây...?)

Không không không... không ai lại thích trùm vải nằm ngoài trời như vậy!

Giả sử suy nghĩ theo hướng não tàn kia đi... vậy thì hãy lý giải thử xem... mùi máu nồng nặc này là đến từ đâu?!

"..."

"N-Này anh anh đang làm gì vậy!"

"Đương nhiên là kiểm tra tình trạng của thi thể rồi."

"Ngốc! Lỡ là bệnh truyền nhiễm thì sao..."

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đứng sau lưng anh trai Danker.

"Cái này là..."

Tôi chậm rãi mở mắt "T-Thật kinh khủng!"

Buồn nôn... nhưng tôi không thể nôn được... như vậy rất thất lễ với người đã ra đi.


"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"

"...không được rồi... tôi ra khỏi làng hít thở một chút đây!"

"...đợi đã... ta cũng đi cùng cô!"

Tôi và anh Danker cùng chạy ra khỏi làng.

Có thể hiểu, tình trạng của xác chết ấy kinh khủng đến mức nào. Nó thậm chí còn kinh khủng hơn Bio7 mà tôi từng chơi trước khi chuyển thế!

"Cô nghĩ sao?"

"...theo tôi thấy... đó chắc hẳn là một căn bệnh truyền nhiễm."

Trong đầu tôi đã hiện lên công thức chế thuốc.

Không thể nhầm lẫn được đâu.

Tuy vậy, đó là một căn bệnh vô cùng vô cùng kinh dị.

"Bệnh truyền nhiễm? Là bệnh như thế nào?"

"Nói một cách đơn giản thì là... dị ứng máu chủ thể."

"Cô đừng dùng những từ ngữ chuyên dụng."

"Để xem nào... bị dị ứng bởi máu của chính mình... ừm... anh có hiểu dị ứng là gì không?"

"...không. Dị ứng là gì?"

Tôi nên giải thích như thế nào để con người của thế giới này có thể hiểu được đây...

"Tóm lại... mắc bệnh này, anh sẽ bị chính máu của mình giết."

"Cái gì thế... nghe kinh hãi vậy!"

Hãy thử nhớ lại thi thể khi nãy xem... toàn bộ mạch máu trên thi thể đều đã bị vỡ nát và xuất huyết ra bên ngoài... ghê nhất là nhãn cầu... thôi thôi thôi, tôi không muốn nhớ lại đâu. Quá kinh khủng! Extremely đáng sợ!!

"Phải chế thuốc nhanh nhất có thể thôi... nhưng mà!"

"Nhưng mà thế nào?"

Cả hai chúng tôi đều đang rất hỗn loạn. Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà vẫn bình thản được thì chỉ có thể là psychopath thôi!

"Cần phải có máu của người bệnh..."

Trên hết, ai biết được căn bệnh kinh dị kia lây nhiễm như thế nào. Dẫu sao chúng tôi cũng đã đến gần thi thể rồi. Cẩn tắc vô ưu, chế thuốc trước đi rồi hẳn tính tiếp!

"Không lẽ... chúng ta phải quay về ngôi làng đó để lấy máu?"

Sắc mặt Danker tái xanh. Đáng tiếc thay, tôi không cảm thấy vui vẻ gì khi chứng kiến bộ dáng thảm hại của anh ta trong tình huống này.

"...tôi không muốn nói điều này đâu. Nhưng bệnh truyền nhiễm thường rất nguy hiểm. Đặc biệt là loại bệnh có thể gây thiệt hại cho cả một ngôi làng. Rất có thể chúng ta cũng đã bị lay nhiễm."

"Uầy! Cô không đùa đó chứ!"

Là một trong những người từng nhiễm virus corona, tôi hiểu rất rõ khả năng lây lan của dịch bệnh. Nói ngắn gọn, không cần biết chúng tôi có bị nhiễm căn bệnh "dị ứng máu chủ thể" kia hay không. Đằng nào cũng vẫn phải uống thuốc để phòng ngừa.

"...anh đã hiểu chưa?"

"Ờ... không còn lựa chọn nào khác nhỉ."

Chưa hết đâu... điều đáng quan ngại ở đây là... thuốc này không thể "Hợp Thành". Nghĩa là chỉ có thể chế thuốc theo công thức hiển thị trong đầu. Nguyên nhân thì tôi không rõ tại sao... trời ạ, không còn thời gian để suy nghĩ nữa!

Danker dẫn đầu, tôi nối bước anh ta.

Quay trở về làng, chúng tôi nhanh chóng chạy về hướng của thi thể ban nãy...


"Danker, anh lấy máu giúp tôi nhé."

Tôi chấp hai tay vào nhau như thể vái lạy Danker.

"...được rồi được rồi, ta sẽ giúp cô."

Ọe... tôi đánh mặt sang một bên, không dám nhìn nữa. Cảm tưởng như, hai con ngươi nổi đầy gân máu đã bị vỡ nát đang chăm chăm nhìn mình vậy...

(...đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá!)

Đánh mặt sang một bên rồi thì tầm nhìn bên đây cũng tìm thấy thi thể... bàn tay thò ra từ tấm vải sưng phù lên trông không khác gì thi thể đuối nước!

(Bởi vậy nên mình mới ghét làng đó!!!)

"Danker ngốc! Chỉ tại anh mà chúng ta mới gặp tình huống này đó!"

"Chậc... bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi. Nhiêu đây đã được chưa... thi thể này dường như chỉ mới ra đi sáng nay... máu vẫn còn tươi..."

"A-Anh không cần phải miêu tả nó đâu! Trời, anh lấy đâu ra cái bát này vậy..."

Danker chìa cái bát be bét máu về phía này... nghiễm nhiên là tôi không đưa tay ra nhận rồi, anh trai Danker đây đang nghĩ gì vậy?!

"Đừng có làm vẻ mặt đó... không phải cô sẽ chế thuốc sao!"

"Thôi, anh cứ cầm nó giúp tôi đi. T-Tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ..."

"Con nhỏ này! Mà thôi, nhanh lên đi! Không chỉ có một mình cô đâu, ta cũng đang rất sợ đây."

"B-Biết rồi..."

Tìm một nơi sạch sẽ, tôi lôi từ trong Túi Ma Thuật ra một Chiếc Nồi Ma Thuật (nhỏ). Nghĩ đến tính tiện lợi của nó khi cắm trại ở bên ngoài, tôi đã chế tạo và được Danker đánh giá cao. Dù nồi này dùng để nấu ăn, nhưng đây không phải lúc tính toán đến những chuyện vặt vãnh.

Cho nước vào Nồi Ma Thuật, phát động thuật thức đun sôi nước, tôi tiếp tục lấy từ trong Túi Ma Thuật, nào là thảo dược, nào là lá thuốc, nào là củ thuốc... Trong cái rủi vẫn có cái may, nhờ Danker chăm chỉ chinh phục hầm ngục mà giờ đây, Túi Ma Thuật của tôi chứa đa dạng và phong phú các loại dược liệu.

"Nào, anh Danker hãy đổ chầm chậm bát máu vào nồi đi."

"Ờ, ta làm ngay đây. Rồi sao nữa?"

"...liên tục đun như thế này trong bảy ngày bảy đêm."

"Cô đùa ta đó à? Bình thường tốc độ chế thuốc của cô rất nhanh cơ mà!?"

Tôi mới là người muốn phàn nàn đây này! Vào một ngày đẹp trời, tự nhiên bạn quay sang đá vào mông tôi... Có hiểu được cảm giác lúc này của tôi nó như thế nào không hử?!

"Thế tôi hỏi anh nhé... anh có biết căn bệnh quái lạ này không?"

"...ừ thì......"

"Đấy thấy chưa. Với một căn bệnh chưa từng được phát hiện như này, anh nên thấy cảm kích vì có tôi ở đây đi."

"...hầy... vậy ta với cô sẽ thay phiên nhau truyền ma lực cho nồi?"

"Anh nhanh trí đó."



Chiều tà hôm đó, chúng tôi đã tìm tạm một nhà dân... mạn phép đưa thi thể của chủ nhà ra ngoài. Sau đó thì lau dọn nhà cửa sạch sẽ và chuẩn bị bữa tối bằng một chiếc nồi khác phải sử dụng lửa.

Ban đêm Danker thức canh gác và truyền ma lực vào Nồi. Buổi sáng đến phiên tôi. Trưa Danker thức dậy thì đến lượt anh ta. Đại thể, chúng tôi đã phân công như vậy.

Đến ngày thứ 3...

"Rine, cô không sao chứ!"

"...vẫn ổn."

...tôi vẫn ổn. Vẫn ổn đó... nhưng tầm nhìn của tôi thì không. Như thể đang ngồi trên ghế bập bênh, nó cứ không ngừng động tiến tiến động.

"Có thật là không sao không? Sắc mặt cô trông rất tệ đấy..."

Danker quan sát sắc mặt của tôi bằng cặp đồng tử ẩn chứa lo lắng. Bị nhìn sát như vậy, song tôi vẫn mơ mơ màng màng chẳng thể cảm nhận được gì.

"...vẫn ổn vẫn ổn."

"...Tốt hơn hết cô nên ăn uống đầy đủ rồi nghỉ ngơi đi. Còn lại hãy giao cho ta."

"...vâng cảm ơn anh......"

Tôi loạng choạng đứng dậy. Bất giác, chân tôi như bị vấp phải thứ gì đó, tầm nhìn đổ sụp... thế nhưng trước khi sấp mặt xuống đất, chuyển động đã ngừng lại.

"Nguy hiểm quá đó!"

Là Danker đã bế tôi nên. Đầu tôi bồng bềnh chẳng thể nghĩ được gì nữa. Danker cứ thế bế tôi đặt lên giường.


"S-Sao người cô lại đổ mồ hôi nhiều thế này."

Đặt tôi lên giường, Danker chạy đi đâu đó rồi quay lại với một chiếc khăn và chậu nước ấm.

"...xin lỗi nhưng cô có thể tự cởi đồ ra được không....."

"...ừm....."

Tôi cố gắng dựng cơ thể uể oải của bản thân dậy và bắt đầu cởi trang phục.

"N-Này không cần phải cởi luôn đồ lót đâu!"

"..ừm......."

Cởi hoàn tất áo ngoài, cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo cọ xát vào làn da, tôi nằm phịch xuống giường. Răng va vào nhau cành cạch vì lạnh.

Danker chóng vánh lau mồ hôi trên cơ thể tôi...

"Chậc... đợi ta một chút."

Sau đó, Danker chạy ra ngoài và mang củi từ đâu đó trở về, bỏ vào lò sưởi. Bầu không khí đã ấm áp hơn đôi chút. Song, cơ thể tôi vẫn run rẩy vì lạnh.

"...cô có thể ngồi dậy ăn được không?"

"...được mà."

Tôi ngơ ngác ngồi dậy. Đưa tay ra nhận lấy thìa... chiếc thìa rơi xuống giường.

"Ta sẽ giúp cô. Phù phù... Này."

Trước thìa xúp chìa đến, tôi chậm rãi mở miệng ra đón nhận. Gì thế này... chẳng có vị gì cả. Phàn nàn trong đầu là vậy, tôi vẫn húp hết toàn bộ xúp Danker nấu.

"Nếu cảm thấy khó chịu nhớ gọi ta đấy."

Danker ra ngoài, ngồi cạnh Nồi Ma Thuật. Nhìn bóng dáng đó, tôi lặng lẽ rơi vào giấc ngủ.



Ngày thứ tư, mạch máu trong móng tay của tôi bắt đầu vỡ nát.

Oh my fingers! Nó đau khủng khiếp. Nè nè, ai đó cứu tôi với! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?! Tôi đã la hét suốt vài giờ liền. La đến mức cổ họng đau rát không thể phát ra giọng được nữa.

Ngày thứ năm, tình trạng tồi tệ hơn. Ban đầu chỉ là vỡ nứt mạch máu ở các ngón tay, giờ đây nó đã lan ra đến tay chân. Trên người tôi dần dần xuất hiện những vết thâm tím do xuất huyết.

Ngày thứ sáu, mạch máu trên tay chân đột nhiên vỡ tung. Máu bắn tung tóe. Danker đã giúp tôi cầm máu bằng thuốc hồi phục. Tuy vậy, tình trạng vẫn không ngừng lập lại. Kết quả, Danker phải dùng vải quấn chặt vào những chỗ đã bị vỡ mạch máu.

Ngày thứ bảy, triệu chứng vỡ mạch máu đã lan ra toàn thân. Mắt, não và nội tạng của tôi cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng xuất huyết, vỡ mạch máu.

"...Rine... cô hãy cố gắng thêm một chút nữa đi... thuốc chữa trị sắp hoàn thành rồi..."

"...tôi muốn chết... tôi muốn chết... tôi muốn chết..."

Kể từ ngày thứ sáu, tôi đã không ngừng và liên tục lập đi lập lại câu nói trên. Trong đầu tôi chẳng còn suy nghĩ nào khác ngoài mong muốn được chết đi và tái sinh.

Đêm hôm đó, thuốc đã hoàn thành. Tuy vậy, cả tôi và Danker đều đã khá tàn tạ. Giống như tôi, cơ thể Danker cũng đã xuất hiện triệu chứng từ hai ngày trước.

"...nào hãy uống đi!"

Thuốc đã đưa đến miệng, nhưng tôi chẳng còn nhận thức được gì nữa.

"...không còn cách nào khác......"

Bên trong tầm nhìn đã chuyển sang màu đỏ ngầu, tôi vô giác nhìn thấy khuôn mặt Danker. Rất gần. Ngay khi khoảng cách đã về bằng không, có thứ gì đó đang lan rộng trong khoang miệng của tôi. Lưỡi tôi vô thức chạm vào thứ đó. Nó tương đối... mềm mại?

Sau đó là cảm giác có gì đó tan chảy dần dần trên đầu lưỡi. Tôi chậm rãi nuốt xuống cổ họng. Bỗng chốc, mọi cảm giác đau đớn biến mất. Cứ như thể là căn bệnh quái dị kia chưa từng tồn tại.

Lúc này, khi đã lấy lại được tầm nhìn và nhận thức rõ ràng...

".........m....."

".............hm."

(....................................................)



"...Xin lỗi, do đầu óc của ta nó bị làm sao ấy..."

"...không có gì đâu............."

Nằm quay mặt vào tường, tôi kéo chăn trùm kín đầu mình.

(.........................................................................................xấu hổ chết đi được!!!!!!!!!!!!!!!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận