Cuộc Hành Trình Của Rine

"Mama, đây là thuốc Enda tạo này! Mama thấy Enda có giỏi không!!"

Enda không dùng đến kỹ năng. Con bé thực hành trên bộ dụng cụ chế thuốc và mang thành quả đến trước tôi.

"Xem nào... đây là thuốc cầm máu nhỉ. Ừm, con làm tốt lắm Enda."

Nhận định công hiệu của thuốc thông qua <Thẩm Định Nhãn>, tôi mỉm cười hiền dịu rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu, xoa xoa mãi tóc con bé.

Ể? Không hiểu chuyện gì đang diễn ra? Hãy giải thích cụ thể chi tiết hơn đi à? Nào nào, đừng nóng vội như vậy chứ. Hãy ngồi xuống và uống một tách trà thảo mộc đi.

Đã bình tĩnh chưa? Được rồi, tôi sẽ giải thích.



Sau khi bị Dũng Sĩ chém bay đầu, tôi đã kiểm tra lại vật dụng của mình.

"...hóa ra là ở đây à......"

Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhặt mũ chóp lên.

Mũ chóp đã bị rơi ra vì uy lực quá mạnh của Thánh Kiếm.

(...thứ này cũng không mất. Phù.....)

Túi Ma Thuật nằm bên dưới mũ chóp.

Nhặt Túi Ma Thuật lên và kiểm tra lại bên trong. Xác nhận rằng hoàn toàn không thiếu mất thứ gì, tôi đặt Túi Ma Thuật lên đỉnh đầu rồi đội chiếc mũ chóp lên, chỉnh lại vành mũ.

".........xem ra......"

Ngước nhìn bầu trời trong xanh và ba ông mặt trời quen thuộc, tôi hiểu ra ngay điều gì đã xảy ra sau đó.

Tôi thở hắt ra một hơi chứa đầy nỗi buồn rồi cứ thế xoay gót rời khỏi khu rừng.



Có một chuyện như vậy xảy ra sao? Và tại sao tôi lại kể với anh chuyện này à? Chậc, không phải anh đang cần sự giúp đỡ sao?

Hơn nữa chúng ta cũng đang có cùng hoàn cảnh. Anh cũng biết mà, lệnh cấm sử dụng phép thuật và chính sách săn lùng phù thủy.

Như anh thấy đó, hai mẹ con của tôi đang sống cùng nhau. Vì một lý do gì đó... không, nói đúng hơn là vì không có trụ cột gia đình là người bố mà tôi bị một kẻ nhắm đến. Những người ở đây cũng bắt đầu nghi ngờ tôi là phù thủy.

Một cái cớ? Đúng vậy nhỉ... chắc hẳn là có một số thành phần đang nhắm đến tôi và Enda.

Ở thế giới này rõ ràng là tồn tại nghề nghiệp Dược Sư mà nhỉ... thật là...

Bản thân tôi thì không sao... chỉ sợ sẽ liên lụy đến Enda.



Sau vài tháng liền cuốc bộ, cuối cùng tôi cũng đến được một ngôi làng.

Lúc ấy tôi vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi thư giản.

Chính vì thế, tôi đã quên mất lời nguyền mang tên "làng".

Kết quả...

"Phù thủy!"

"Chính là phù thủy!"

"Mau bắt lấy ả đi!"

"A, ả bỏ chạy rồi kìa!"

...tôi bị người dân trong làng ném đá.

(A! Ngốc, tại sao mình lại quên mất chớ?!)

Ban đầu, tôi có suy nghĩ như vậy đó. Tưởng rằng, làng là một nơi không có trị an. Nhưng khi đến thị trấn tiếp theo, cách tiếp đón của những người ở đấy thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều.

Từ thị trấn này qua thị trấn khác... nào là ném đá, nào là ném trứng, có lần thì bị lôi ra quảng trường thị trần hành quyết, có lần lại bị chém ngay tại cổng và vứt xác bên ngoài.

Mải đến sau này... tôi mới ngộ ra nguyên nhân nằm ở bộ trang phục của bản thân.

What the f*ck?!

À không, nói đúng hơn... trong lúc tôi không hề hay biết, nó đã diễn ra.

Lệnh truy lùng phù thủy.

Lệnh nghiêm cấm sử dụng ma thuật.

Vậy ra, những dự đoán của Nấm Già Dặn đã trở thành hiện thực.



Vâng, xin lỗi, tôi không thể nhớ được tên của ông ta...

Nếu cuộc thanh trừ của ngài Chessy thành công, chuyện này đã không xảy ra? Nói nhé... tôi tuyệt đối không đồng tình. Không phải chính ông ấy là người thực hiện nghi thức triệu hồi quỷ quái đó sao?

Tôi thiết nghĩ, phải chăng vì sự kiện đó nên mới dẫn đến tình thế như bây giờ...

Anh không nghĩ vậy sao?

Nếu nghiêm túc điều tra, chẳng lẽ người ta lại không tìm được nguyên nhân dẫn đến sự việc nghiêm trọng thừa sức ghi vào sách sử ấy?

Nhưng? Nhưng gì cơ? Không nhưng nhị gì cả... đến giờ mà anh vẫn còn ngưỡng mộ ông ta à!

Anh có biết vì ông ta mà tôi đã phải chật vật như thế nào không?!

Chuyến hành trình thảo phạt Ma Vương cũng vậy. Anh nghĩ tôi muốn tham gia lắm à!

Anh có biết tôi đã phải trải qua những cảm xúc như thế nào không...



Sử dụng những loại nguyên liệu thu thập được từ hầm ngục trong Túi Ma Thuật, tôi đã "hợp thành" hẳn cho bản thân một bộ trang phục mới.

Từ khi "chuyển thế" đến thế giới này, có thể nói đây là lần đầu tiên tôi thay trang phục.

Vận bộ trang phục này trên người trông tôi không khác gì một dân nữ bình thường.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa lui đến những nơi có người ở ngay.

Tôi đã đi đến rất nhiều khu rừng, ghé thăm rất nhiều hầm ngục.

Tại sao ư?

Chẳng phải tôi đã nói rồi sao.

Kết thúc chuyến hành trình thảo phạt Ma Vương... tôi muốn có một gia đình an yên.

Nhưng mà nhé, nghĩ kỹ lại đi... dẫu tôi có nói tìm một tấm chồng kết hôn rồi sinh con...

(...nhưng nói là nói vậy thôi.)

Thử ngẫm đi ngẫm lại nhiều lần... quả nhiên tôi vẫn thấy chuyện này kỳ lạ.

Tự nhiên bảo kết hôn với một người đàn ông chỉ vì muốn có một đứa con... nghĩ cũng lạ đúng không.

Vậy nên tôi đã thay đổi quyết định.

Trước đây, tôi từng phủ nhận ma đạo cụ có khả năng nhân bản sinh vật sống.

Nhưng tôi đã thử suy nghĩ lại rồi.

(Sở hữu thứ này, biết đâu mình sẽ có được một đứa con như mong muốn?)

Đã có trong lòng quyết định, tôi bắt tay vào công lược hầm ngục, cày điểm kinh nghiệm.

May mắn thay toàn bộ nguyên liệu của <Buồng Nhân Bản> đều đã hội tụ đầy đủ trong Túi Ma Thuật của tôi. Vấn đề còn lại chỉ là chưa đủ cấp độ chế tạo thôi.

Như vậy tính ra, cuộc hành trình với Danker cũng không hẳn là vô ích... dù chúng tôi đã nhận được một cái kết không xứng đáng.

Nắm khá nhiều kiến thức công lược hầm ngục mà có mơ tôi cũng không ngờ nó sẽ giúp ích cho bản thân vào lúc này, tôi dễ dàng gia tốc cấp độ của mình.

Vậy là... chỉ sau hơn 1 năm, tôi đã đạt được cấp độ cần thiết.

Sau đó, ban đầu tôi đã định sẽ ngay lập tức tìm một chỗ ở ổn định. Tuy nhiên nếu làm thế, việc đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ trong nhà sẽ tương đối khả nghi.

Thế nên, tôi đã chế tạo và thiết lập <Buồng Nhân Bản> ở sâu trong một hang động tại một ngọn núi nọ.

"Có vẻ nó đã hoạt động thuận lợi."

Sợi tóc của tôi đã bắt đầu hình thành thành một phôi thai.

Đúng như tôi nghĩ, ma đạo cụ này có thể điều chỉnh trạng thái của nhân bản.

Chẳng hạn như độ tuổi. Tôi có thể điều chỉnh tuổi tác của nhân bản trong thang tuổi từ 1 đến 16.

Ký ức thừa hưởng hoặc không.

Tri thức cũng tương tự, tôi có thể cài đặt cho nhân bản thường thức và khả năng ngôn ngữ của thế giới này.

Đây quả là một ma đạo cụ thần bí nhỉ?

Sức mạnh chính là power. Một lần nữa, tôi thấy kỹ năng của bản thân cheat kinh khủng.

Về phần kỹ năng, đáng tiếc thay là mặc định. Nhân bản này sẽ thừa hưởng toàn bộ kỹ năng và nghề nghiệp của tôi. Vậy nên, tôi buột phải lựa chọn độ tuổi một cách thận trọng.

"12 là an toàn nhất nhỉ..."

Ngẫm ngợi nhiều ngày liền, tôi mới gắng gượng đưa ra quyết định.

Tùy thuộc vào độ tuổi, khối lượng thường thức có thể cài đặt cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thêm nữa, tôi còn phải tính đến trường hợp cả hai bị tách biệt. Khả năng đó không phải là không xảy ra mà. Vậy nên, tôi muốn đứa con của mình có đủ khả năng tự lập. Nhân thể, 12 được cho là độ tuổi trưởng thành ở thế giới này.

"...ồ ồ ồ, hoàn thành rồi!"

Giờ chỉ việc chờ đợi nữa thôi.



Anh không tin thì tôi cũng chịu. Enda và tôi giống như hai chị em. Đấy là minh chứng rõ rệt nhất.

Thôi nào, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực đó. Hử? Không không, nói ra thì anh cũng không tin đâu. Nhưng đó không phải là lý do khiến tôi vẫn tồn tại ở đây.

Ban đầu tôi có đề cập rồi mà. Tôi đã bị Dũng Sĩ chém bay đầu. Nói một cách đơn giản, tôi sở hữu kỹ năng <Bất Tử Bất Lão>. Dẫu chết đi, tôi vẫn có thể sống lại.

Anh đã chứng kiến tôi bị hiến tế trong nghi thức đó mà đúng không. Vậy nên, tôi giấu anh chuyện này cũng chẳng có lợi ích gì. Hơn nữa, tôi lại đang cần sự giúp đỡ của anh.

Với cả, không phải anh cũng đang gặp khó khăn và không có nơi nương tựa sao.



Không biết đã bao lâu trôi qua rồi nhỉ, đứa trẻ vẫn không ngừng lớn dần trong <Buồng Nhân Bản>.

"Ngon thật..."

Cuộc sống trong hang động không có gì đặc biệt thú vị... nếu không muốn nói là nó vô cùng nhàm chán.

Mỗi ngày hết ngắm nhìn đứa trẻ trong buồng, tôi lại ra ngoài thu thập rau núi, săn bắt động vật, luyện tập nấu ăn. Cũng nhờ vậy, gần đây trình độ nấu nướng của tôi đã xịn sò hơn xưa khá nhiều.

"...nhưng mà......"

Lấp đầy dạ dày bằng thức ăn tự nấu, tôi rửa sạch dụng cụ bằng đũa phép (thủy). Trong đầu nhớ lại cảnh tượng vừa nãy.

Ở cánh rừng bên ngoài, tôi đã vô tình nhìn thấy kỵ sĩ hành quân. Thực sự không hiểu tại sao bọn họ lại xuất hiện một nơi rừng núi như thế này. Nhưng xem ra, nơi đây sắp tới sẽ không còn an toàn nữa.

Bản thân tôi chưa từng hãm hại ai. Cũng đã che giấu thân phận phù thủy (dù tôi không phải là phù thủy). Nhưng nếu sống ở một nơi như thế này, ít nhiều tôi cũng sẽ bị nghi ngờ.

Thế nên, tôi định sẽ rời khỏi đây trước khi bị nhóm kỵ sĩ kia tìm thấy.

"Vấn đề là....."

Tôi nhìn sang <Buồng Nhân Bản>, đứa trẻ vẫn đang trôi nổi trong dung dịnh màu xanh.



Đó là một chiến dịch vô cùng khủng khiếp nhỉ.

Anh và tôi, kể cả Enda cũng đang trang bị vòng tay phong ấn ma lực.

Đã có một thứ như vòng tay này... vậy mà đám người đó vẫn hành quyết phù thủy. Tôi thật sự không hiểu chúng nghĩ gì...

Ừ thì... anh nói cũng đúng.

Phù thủy có thể sống trong rừng mà không cần đến thị trấn. Lại có thể sử dụng ma thuật mang tính hủy diệt, tiềm ẩn khả năng triệu hồi ác ma.

Anh không thấy những lời này của anh mâu thuẫn à. Đến giờ anh vẫn đặt lòng tin vào Nấm Già Dặn... Không phải nấm mà là Chessy à? Sao chẳng được.

Mà tôi bảo này, tôi nghĩ, sớm muộn gì tổ chức ấy cũng sụp đổ thôi... hoặc cũng có thể nó đã bị sụp đổ rồi ấy nhỉ. Đám người đó vô cùng gắt gao mà. Không phải cũng vì thế mà anh tìm đến đây sao? Thị trấn nằm giữa sa mạc hoang vu này.

...sau đó thì thế nào à? Không phải thúc đâu, tôi kể tiếp đây. Nhưng tôi thấy anh là giống như đang cố gắng lảng tránh chuyện kia hơn.

Biết rồi biết rồi...



Kết quả nhóm kỵ sĩ đã không tìm đến hang động này.

Khoảng một tháng nữa trôi qua, chất lỏng màu xanh trong buồng cuối cùng cũng hoàn toàn bốc hơi.

"Tên của con sẽ là Enda."

Lúc này đứa trẻ mở mắt ra. Đôi đồng tử to tròn nhìn về phía tôi.

Tôi nói ra cái tên mà mình đã suy nghĩ từ rất lâu... thế rôi <Buồng Nhân Bản> đột ngột tan biến, để lại Enda ngồi ngây ngơ trên mặt đất.

Enda nghiêng đầu nhìn tôi...

"Mama?"

...rồi con bé gọi tôi bằng chất giọng quá đỗi đáng yêu.

(S-Sinh vật dễ thương gì thế này?!)

Đây có thật là tôi trong phiên bản trẻ đi 4 tuổi không??

Thân hình cũng chỉ mới bước vào độ tuổi phát triển... Không không, bây giờ không phải là lúc quan sát. Tôi chóng vánh lấy khăn từ Túi Ma Thuật, và lau mái tóc, cơ thể vẫn còn ẩm ướt của Enda.

"Trước hết con hãy mặc cái này vào đi."

"Vâng ạ."

Hự... con bé thật ngoan quá đi.

Trong thời gian rảnh rỗi ban đêm, tôi đã may một vài bộ quần áo cho con bé. Nói là may, nhưng thực chất bộ trang phục thôn nữ này cũng là ma đạo cụ.

Còn nữa, tôi cũng đã thành công chế tạo được Túi Ma Thuật. Với sức chứa hoàn toàn khủng hơn cái tôi đang sử dụng hiện giờ, tôi đã định sẽ cho <Buồng Nhân Bản> vào trong. Ai lại ngờ được, nó là hàng sài một lần.

(...nhưng như vậy cũng tốt.)

Giả như không chứng kiến đầu Danker... thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Dẫu sao, giờ đây tôi cũng đã có Enda bên cạnh.

Đối với tôi, Enda không khác gì con gái ruột của mình. Một phần bởi vì con bé chính là nhân bản của tôi. Một phần là bởi tôi đã luôn theo dõi quá trình trưởng thành của con bé trong buồng. Không ít thì nhiều cũng đã nảy sinh tình cảm.

Từ giờ, tôi sẽ không nghĩ đến những chuyện khác nữa. Tôi và Enda sẽ tìm một vùng đất an toàn. Mở một hiệu thuốc nhỏ và sống an nhàn ở đó.



"Ra là vậy. Tôi đã hiểu được sự tình rồi."

Handsome Mushroom. Hay nói cách khác là Nấm Điển Trai... À nhầm, bây giờ tên của anh ta là Han nhỉ. Han khoanh hai tay lại, gật gù như đã hiểu.

Sáng nay, tôi đã bị một phen hoảng hồn vì Han đột nhiên xuất hiện tại tiệm thuốc của mình. Trông Han vẫn không có gì thay đổi so với trước kia. Nghe đâu, những người sở hữu nhiều ma lực, quá trình lão hóa sẽ chậm hơn người bình thường. Gặp lại Nấm Điển... Han, và trông thấy diện mạo không đổi của anh ta... tôi đã xác nhận được một điều vô cùng ngoài lề như vậy.

"Nấm Điển... À nhầm, anh Han nói là không có nơi nương tựa và đang đi lưu lạc đúng không?"

"...đúng là như vậy....."

Trong Nấm Điển Trai có vẻ khó nói.

"Tiệm thuốc của tôi vẫn còn dư phòng. Ăn ở mặc, tôi có thể lo liệu giúp anh Han."

"Ể? Không lẽ cô thích tôi?"

Hả? Lạy chúa, tên này có bị...!

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.

"Ban đầu tôi cũng có nói rồi, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ."

"...V-Vậy à."

Anh bạn Nấm có phải là đang bị shock không? Hay chỉ là tôi tưởng tượng.

"Thật ra, lúc dọn đến đây, tôi đã viện cớ với những người hàng xóm xung quanh... là chồng tôi hiện đang đi công việc ở một nơi rất xa. Cụ thể là mạo hiểm giả."

Thị trấn sa mạc này vốn là một nơi vô cùng bình yên. Thế nhưng, lãnh chúa đột ngột qua đời. Sau khi con trai của vị lãnh chúa ấy lên ngôi... mọi thử bắt đầu thay đổi.

Điểm đáng ghét nhất là, hắn liên tục đến làm phiền hai mẹ con tôi.

Không những thế, gần đây hắn còn tung tin đồn ở khắp nơi tôi là phủ thủy bởi tiệm thuốc của tôi bán quá nhiều thứ thuốc kỳ lạ gì đó. Nói tóm lại, hắn là một kẻ vô cùng lố bịch, thực hiện hành vi trả thù đê tiện vì bị tôi từ chối.

"Ra là vậy, nếu là như thế... dù sức mọn, nhưng tôi xin được phép giúp cô."

"Cảm ơn anh Han. Vậy tôi đi-"

Đúng lúc này, một tiếng động mạnh phát ra từ tầng trên.

"Enda hãy ở lại đây nhé."

"...vâng ạ....."

Bảo Enda ở yên dưới tầng chế thuốc, tôi và anh Han cùng chạy lên nhà trên.

"Cánh cửa này đúng là yếu nhớt. Anh chỉ gõ nhẹ có một cái mà nó đã sụp rồi."

Vừa nhắc quỷ thì quỷ đến.

Không những thế gã còn phá cửa tiệm thuốc của tôi nữa!

F*** ***!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui