Tại giữa quảng trường là một nốt nhạc sắc màu hoàng kim. Nốt nhạc này có kích thước tương đối hùng vĩ. Tỏa ra ánh sáng lung linh huyền bí và bay lơ lửng ở giữa quảng trường.
Đứng trên ban công của tòa lâu đài, nhìn xuống nốt nhạc hoàng kim bằng ánh nhìn chứa đầy thù hận là một người đàn ông.
Người đàn ông này khoác áo choàng đỏ được thêu thùa những họa tiết nốt nhạc bằng chỉ vàng sang trọng, và đội trên đầu một chiếc vương niệm của vua có biểu tượng nốt nhạc to tướng ở phần đỉnh đầu.
"Lời nguyền!"
Đưa bàn tay về hướng nốt nhạc hoàng kim, người đàn ông bóp chặt những ngón tay lại. Với cặp đồng tử cháy bỏng đầy quyết tâm, người đàn ông cất giọng.
"Ta sẽ phá giải ngươi bằng chính đôi bàn tay này. Không phải đời tiếp theo, mà chính là đời này. Lời nguyền sẽ kết thúc trong khi ta trị vì đất nước, ở đời của ta - Seraph Organ Von Bengali XIII."
Giọng điệu hùng hồn, người đàn ông - Seraph Organ Von Bengali XIII đánh tung áo choàng, xoay gót chân, ngồi vào bàn làm việc.
Trên tay là chiếc bút lông vũ, Seraph Organ Von Bengali XIII tiếp tục viết. Viết lên bản kế hoạch hủy diệt lời nguyền. Bản kế hoạch hoàn hảo mà Seraph Organ Von Bengali XIII đã dành ra cả cuộc đời của bản thân cho giai đoạn chuẩn bị.
☆☆☆
Vào một ngày đẹp trời, tôi thức tỉnh tại một vùng đất xa lạ.
Trên bầu trời xanh vẫn là ba ông mặt trời quen thuộc. Hai ông nhỏ xoay quanh một ông lớn. Cùng với những áng mây trắng trôi lơ lửng.
"Gư..."
Bất giác, vô lượng đại số hình ảnh chảy vào não bộ của tôi. Không chịu nổi áp lực do số lượng hình ảnh quá lớn, tôi ôm đầu trong đau đớn, nôn ra dịch dạ dày.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. Từ tốn dựng cơ thể của bản thân dậy, phủi bụi bẩn bám trên váy. Lúc này, tôi nhận ra một điều bất thường.
"C-Cái gì thế này... tử thi?!"
Biết chuyện quái gì không? Tôi đang đứng trên một núi xác chết đấy!? What the f-
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào!?"
Những hình ảnh vừa rồi vô cùng tồi tệ. Nếu có thể, tôi chẳng muốn hồi tưởng lại chúng chút nào. Nhưng xem ra, đây không phải là lúc than phiền rồi. Để nắm bắt được hiện trạng, tôi đành phải sắp xếp lại thông tin thôi.
Tên của tôi là Rine. Nghề nghiệp là Ma đạo cụ dược sư. Năm nay 16 tuổi. Ngoài những thông tin đến từ bảng trạng thái, thì những thứ còn lại tương đối mờ nhạt.
Thành thật mà nói, tôi không thể khẳng định những hình ảnh kia thuộc về bản thân. Nó như thể là của một người khác vậy. Chưa kể, những hình ảnh đó cũng tương đối mong manh. Cố gắng hồi tưởng lại chúng chỉ khiến tôi cảm thấy đau đầu, buồn nôn. Suy cho cùng, tôi cũng không rõ tại sao bản thân lại ở nơi này.
"Tìm kiếm Enda."
Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại... Enda là ai? Đầu tôi lại đột nhiên đau như thể bị búa tạ gõ lên. Lần này, dù cố gắng đến thế nào, tôi cũng không thể hồi tưởng được gì.
*Ơooo...*
Trong lúc tôi đang ôm đầu, một âm thanh bất ổn bỗng chốc truyền đến. Tự hỏi không biết đó là âm thanh gì, tôi hiếu kỳ đưa mắt tìm kiếm. Rơi vào tầm nhìn của tôi là...
"Uwa! Đó chẳng phải là zombie sao?! Ultra kinh tỏm!!!"
*Ơooo...*
*Ơooo...*
*Ơooo...*
"Hí..."
Ngay vào lúc tôi định xách dép bỏ chạy, núi thi thể bắt đầu chuyển động. Những khối thịt thối tung bay, vô vàn cánh tay từ bên dưới núi xác trồi lên. Trước mắt tôi lúc này là một cảnh tượng không khác gì cắt ra từ phim kinh dị.
"Hình như là ở chỗ này... có rồi!"
Trong vô thức, tôi cho tay vào mũ chóp. Mặc dù không hiểu tại sao trong mũ chóp lại có một chiếc nhẫn, nhưng đây không phải lúc tìm hiểu lý do.
"Đũa phép đến đây!"
Tôi trang bị chiếc nhẫn vào ngón tay, hô lên câu thần chú. Dường như hiểu được ý nghĩa lời nói của tôi, mặt pha lê trên chiếc nhẫn hình thành một vòng xoáy. Từ vòng xoáy ấy, một cây đũa phép được sinh ra.
Nói là đũa phép được sinh ra, nhưng đúng hơn thì, chiếc nhẫn là một ma đạo cụ dạng kho chứa, và đũa phép là được lấy ra từ kho chứa của chiếc nhẫn. Tại sao tôi lại biết được điều này, ngay cả tôi cũng không rõ. Chỉ có thể trả lời đó là bản năng thôi.
Bắt lấy đũa phép, tôi triển khai ma thuật thuộc tính ánh sáng, biến những tên zombie đang cố gắng tiếp cận bản thân thành mục tiêu.
"Quả cầu ánh sáng! Quả cầu ánh sáng!"
Những tên zombie bị trúng quả cầu ánh sáng chẳng mấy chốc đã hóa thành tro bụi. Dẫu thế, số lượng của chúng tương đối đông. Chỉ tiêu diệt được một vài tên thì chẳng mang lại ý nghĩa gì. Thêm nữa, cứ tiếp tục như thế này, ma lực của tôi sẽ cạn kiệt.
"Phải liều mạng thôi!"
Trước khi bị lũ zombie bao vây hoàn toàn, tôi quyết định ngoan cường đột phá. Tìm ra phương hướng có tần số zombie thấp, tôi vừa nã quả cầu ánh sáng vừa điên cuồng bỏ chạy.
"...haa...haa...haa..."
Bằng một cách nào đó, tôi đã chạy đến được bãi biển. Sau khi ổn định nhịp thở, tôi bắt đầu suy nghĩ về nơi này.
Nơi này có vẻ như là một hòn đảo. Vị trí mà tôi tỉnh dậy là ở giữa khu rừng. Đồng thời cũng là khu vực tồn tại núi thi thể, nay đã trở thành hang ổ xác sống. Lý do tôi chọn đến bãi biển là vì, khu vực rừng đã hoàn toàn trở thành lãnh địa của xác sống...
"Phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi hòn đảo này thôi."
Hòn đảo này có lẽ là địa điểm xử lý thi thể. Lý do tôi tỉnh lại ở một nơi như thế này hãy để sau đi. May mắn thay, trong kho chứa của chiếc nhẫn có đầy đủ nguyên liệu chế tạo ma đạo cụ. Dường như, tôi của quá khứ đã tính trước được tình huống này nên chuẩn bị rất nhiều vật liệu.
"Nên chế tạo thứ gì đây... chổi bay chăng?"
Mặc dù tôi là một ma đạo cụ dược sư, nhưng bộ dạng của tôi tương đối giống phù thủy. Chổi bay cũng không hẳn là một phương án tồi. Chỉ là, tôi vẫn chưa đủ cấp độ chế tạo chổi bay.
"Trong kho chứa còn có cả lương thực và nước uống... tạm thời sẽ không phải lo đói khát."
Nhìn vào rừng sâu, tôi đưa ra quyết định trong đầu. Kỳ thực, tôi chẳng ham thích gì lũ zombie kia. Tuy nhiên, chúng là nguồn kinh nghiệm quý giá.
Hiện tại, thoát khỏi hòn đảo này gần như là một điều bất khả thi. Tôi quyết định sẽ ở lại đây, vừa tiêu diệt lũ zombie vừa thu thập vật liệu chế tạo dược và ma đạo cụ.
☆
"Cuối cùng thì ngày này cũng đến!"
Đã hơn một năm trôi qua. Ngày hôm nay chính là ngày tôi rời khỏi hòn đảo này.
Trong một năm vừa qua, có một vài chuyến thuyền đã trở thi thể đến. Dương nhiên, tôi không ngốc đến mức xuất hiện trước đám người đó. Vậy nên, tôi đã luyện tập cưỡi chổi bay.
Ban đầu, tôi liên tục bị rơi xuống mặt biển. Không giống như trong game, rơi xuống mặt nước khá đau đấy! Nhưng gần đây, tôi hầu như không mắc phải sai phạm nào. Thêm nữa, ngoài chổi bay, tôi còn chế tạo cả ma đạo cụ dạng thuyền nhỏ.
Bay mệt rồi có thể nghỉ ngơi trên thuyền. Lương thực và nước uống cũng đã được bổ sung đầy đủ và chứa trong một chiếc nhẫn chuyên dụng. Với khối lượng nước cùng số lương thực này, ít nhất cũng có thể chống chịu được nửa năm. Nghĩa là, chẳng có lý do gì để kéo chân tôi ở lại hòn đảo này nữa!
"Xuất phát!"
Cây chổi bắt đầu lơ lửng và dần dần tăng độ cao. Chẳng mấy chốc, tôi đã ở trên mặt biển xanh ngọc, bên dưới bầu trời trong xanh, những áng mây trắng xóa cùng làn gió mát dịu.
☆
"Ở đó là... đất liên!"
Sau một vài tháng lơ lửng trên biển, cuối cùng thì... tôi cũng tìm thấy đất liền. Không tần ngần, tôi tăng tốc tiến về phía đất liền.
"...ửm?"
Cảm giác vừa rồi là gì thế nhỉ? Dừng lại giữa không trung, tôi ngoảnh đầu về phía sau. Mặc dù có cảm giác như thể vừa chạm vào một lớp nước lạnh, nhưng ở đó lại chẳng tồn tại thứ gì.
(...chắc là do mình tưởng tương.)
Không màng đến hiện tượng kỳ lạ đó nữa, tôi tiếp tục bay vào đất liền. Không lâu sau, tôi tìm thấy một con đường được lót gạch đá. Chắc hẳn là có bàn tay của con người.
"Kia rồi... thành phố!"
Đúng như tôi nghĩ, con đường này dẫn đến thành phố của người dân nơi đây. Để tránh gây chú ý, tôi hạ chổi xuống ở một nơi cách xa thành phố, rồi đi bộ đến cổng.
"Chào cô gái."
"Xin chào. Tôi có thể vào thành phố không?"
"Tất nhiên rồi. Chào mừng cô gái đến với kinh đô của vùng đất âm nhạc - Zamin Arabi Pashto."
"Nghe tuyệt nhỉ."
Được người lính gác cổng dang tay đón chào nồng nhiệt, tôi bước vào thành phố với một tâm trạng hiếu kỳ. Nói đến âm nhạc, tôi liên tưởng ngay đến nhạc cụ, những giai điệu và bài hát.
(Không biết một nơi được gọi là thành phố âm nhạc sẽ có những giai điệu tuyệt vời nào nhỉ.)
*Kétttttttttt*
*Óoooooo*
*Ken cục ken cục*
Chúng bất ngờ đập đến. Những thứ âm thanh kinh khủng như thể đến từ địa ngục. Tôi không khỏi dùng bàn tay ép chặt vào hai bên đầu, đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra tạp âm.
(.....biểu diễn đường phố?!)
Nguồn gốc của tạp âm chính là đến từ ba người đàn ông cầm nhạc cụ. Người đàn ông ở trung tâm gãy một thứ trong giống đàn guitar. Người đàn ông ở bên phải thì rên vào một thứ trông như micro. Người đàn ông cuối cùng thì điên cuồng đập lên một thứ tựa như trống.
Lý do tôi nghĩ ba người này đang biểu diễn đường phố là vì xung quanh có rất nhiều thính khách tập trung, không ngừng vỗ tay và ném tiền.
(C-Cái quái gì thế này?!)
Tại sao mấy người này lại trả tiền cho một thứ kinh khủng chẳng đáng để xưng danh biểu diễn thế kia?! Dù có là thế nào đi nữa, thì những âm thanh này cũng quá tệ hại! Nếu có ai đó nói rằng "họ hữu ý tạo ra tạp âm đấy." thì tôi sẽ tin ngay.
"Quá tuyệt vời!"
"Ôi, thật là một giai điệu tinh tế."
"Quả nhiên là nhóm nhạc Irish Khandbahale, họ xứng đáng tham dự cuộc thi âm nhạc!"
Không phải như thế chứ?! Những người có mặt ở đây đều vỗ tay, hết lời khen ngơi tán dương nhóm nhạc đường phố. Không lẽ, chỉ mình tôi là không hiểu được sự tuyệt vời của họ?? Thôi nào, tôi không ngốc như vậy đâu nhé! Vừa rồi chắc chắn là tạp âm, không thể nhầm lẫn vào đâu được!!
(Nên đi chỗ khác thôi.)
Thế nhưng, nhóm nhạc đường phố ấy chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm. Những điều kinh khủng hơn thế vẫn còn chờ đợi tôi ở phía sau.
Thiếu nữ sở hữu giai điệu tử thần.
Người đàn ông bò rống.
Chaien dị giới.
Kinh đô của thành phố âm nhạc đâu đâu cũng được bao trùm bởi giai điệu. Tuy nhiên, đó không phải là những giai điệu tươi vui, cũng chẳng phải thanh âm tuyệt vời... mà là tạp âm dở tệ hại tựa hồ như tiếng khóc than của một nền nghệ thuật suy thoái.
Kết quả, đêm hôm đó, dù nằm trên giường êm nệm ấp, ấy thế mà tôi vẫn bị mất ngủ bởi tạp thanh vang đến từ khắp mọi nơi.
☆☆☆
Tên của tôi là Mye. Một đứa trẻ khác thường được sinh ra tại vùng đất âm nhạc - Zamin Arabi Pashto.
Tại kinh đô này, mọi người đều cho rằng những thứ tạp âm kia là âm nhạc. Là giai điệu tuyệt vời. Nhưng đối với tôi, chúng chỉ là tạp âm. Đây cũng là lý do tôi gọi bản thân là một đứa trẻ khác thường.
Nhưng mà, tôi biết. Tôi biết nguyên nhân dẫn đến hiện trạng này. Tất cả đều là do nốt nhạc hoàng kim ở quảng trường của kinh đô. Mọi người đều gọi nốt nhạc đó là biểu tượng của Zamin Arabi Pashto. Song, không phải như vậy. Tôi biết nốt nhạc ấy chính là lời nguyền. Lời nguyền đã cướp đi nền văn minh âm nhạc khỏi vùng đất này.
Một chị gái tự xưng là nữ thần âm nhạc xuất hiện trong giấc mơ đã nói cho tôi biết những điều trên. Vị vua đời thứ VIII của Zamin Arabi Pashto đã khế ước với ác ma, đánh đổi tương lai của nền âm nhạc để đối lấy tiền tài và danh vọng. Cũng chính vì thế mà đất nước này đánh mất đi giai điệu tuyệt đẹp. Quả thật là một vị vua ích kỷ!
"Ra vậy ra vậy. Hóa ra đây là lý do..."
Hôm nay, tại quảng trường, tôi đã gặp một chị gái ăn mặc kỳ lạ. Nói đến ăn mặc kỳ lạ, kinh đô này có rất nhiều nghệ sĩ hát rong như vậy, tôi cũng không mấy bận tâm. Chị gái tự xưng bản thân là Rine.
Ngoài tôi ra, không ngờ cũng có người cảm thấy nghi vấn với giai điệu ở nơi đây. Phát hiện chị Rine dùng hai tay bịt tai trong buổi biểu diễn của một nhóm nhạc, tôi đã huy động hết dũng khí, bắt chuyện với chị ấy.
"Thật ra, chị có một kỹ năng được gọi là