"Thành công rồi!"
(Hình như, dạo gây đây... mình nói chuyện một mình hơi nhiều nhỉ...)
Mà thôi, kệ đi...
Tôi chìa Đũa phép về phía trước, truyền ma lực vào nó.
"Ồ ồ..."
Ngay lập tức vòng tròn ma thuật xuất hiện, một viên đá có mũi nhọn được hình thành trước đầu Đũa phép.
"Tấn công!"
Viên đá bay theo quỹ đạo thẳng đứng và phóng thẳng về phía bức tường...
"Hủy bỏ!"
...nhưng trước khi va đập vào bức tường nó đã dừng lại và tan biến.
"Tuyệt vời!"
Tôi nâng niu cây Đũa phép trong tay và cọ má vào nó. Món ma đạo cụ đầu tay của tôi, tuy nó chỉ có thể phát động ma thuật thuộc tính thổ sơ cấp nhưng tôi vẫn cảm thấy rất tự hào vì nó đã hoạt động suôn sẻ.
"Đây là bước tiến đầu tiên đáng được ăn mừng!"
Trong tầng hầm bên dưới ngôi nhà của phù thủy là cả một rương báu vật.
Tôi đã tìm thấy rất nhiều đồ ăn dự trữ được phù phép bảo quản. Ma thạch sơ cấp của 4 thuộc tính cơ bản (Thủy, Hỏa, Thổ, Phong). Nhiều loại thảo dược và nguyên liệu khác nhau. Và cuối cùng là... Vâng! Một chiếc Túi ma thuật có thể chứa được nhiều vật hơn vẻ bề ngoài. Hơn nữa, vật phẩm ở bên trong chiếc túi sẽ được bảo quản bằng <Ngưng Động Thời Gian>.
Tất cả những thứ trên đều thuộc về phù thủy Glubi – chủ nhân của ngôi nhà này. Nhưng... bây giờ chúng đã thuộc về tôi rồi. Phư phư...
Vậy nên, tôi dự định sẽ ở lại trong ngôi nhà phù thủy này một thời gian. Nhân tiện, tôi đã mang bộ xương, cuốn nhật ký, những lọ thuốc độc cùng sách lời nguyền chôn cất ở phía sau nhà rồi. Nếu nói, ngôi nhà này đã thuộc về tôi thì cũng không sai.
"Ha ha ha... ha ha ha..."
(...lúc này, tôi nào có biết một cái kết thảm khốc đang chờ đợi mình ở phía trước đâu. Thế nên, hả hê được thì cứ hả hê thôi...)
☆
"...nên thế nào đây..."
Tôi đã dùng tòa bộ thổ ma thạch để nâng cấp cây Đũa phép (thuộc tính thổ). Món hàng này sẽ là vũ khí phòng thân sau cùng của tôi. Cho đến thời điểm rơi vào tình cảnh bắt buộc phải sử dụng, tôi sẽ cất giấu nó thật kỹ lưỡng.
"...ực... có thật là mình muốn làm vậy không..."
Mắt tôi lảo đảo giữa ngực mình và Đũa phép. Thật ra... tôi có hơi ngưỡng mộ đôi chút. Ngưỡng mộ gì? Thì là... ngưỡng mộ ấy... ngưỡng mộ "nơi" giấu vũ khí mà chỉ có con gái mới làm được ấy...
Sau một hồi lưỡng lự... Vâng, tôi đã giấu vũ khí rồi. Còn ở "đâu" thì là bí mật nhé.
"Chủ nhân của ngôi nhà này cũng kỹ tính thật..."
Mọi vật phẩm bên dưới tầng hầm này đều được phù phép <Bảo Quản>. Tôi lục lọi rương và lấy ra một mảnh da thuộc không biết là của con gì. Đặt mảnh da thuộc ấy lên bàn, tôi xếp vô ma thạch ở bên cạnh.
"Hợp thành!"
Mảnh da thuộc và vô ma thạch đã hóa thành một Dây nịt có phù phép <Độ Bền>. Dây nịt này thực chất cũng là một ma đạo cụ. Một vật phẩm được phù phép sẽ trở thành ma đạo cụ. Nhưng còn phải tùy thuộc vào loại phù phép được sử dụng và vật phẩm nữa. Chẳng hạn như, một mảnh vải được phù phép <Độ Bền> sẽ không thể trở thành ma đạo cụ. Tóm lại, về khoảng này tôi cũng không rõ lắm.
"...ừm... hoàn hảo!"
Cầm thành quả lên kiếm tra, tôi không tìm thấy bất kì sai sót nào. Không chỉ <Điều Chế Dược>, <Chế Tác Ma Đạo Cụ> cũng hoạt động rất tốt. Những kỹ năng Nữ Thần ban cho tôi, cái nào cũng là "hàng" chất lượng cao. Cảm kích bao nhiêu cũng không đủ.
(... có điều.......)
Chế tác ma đạo cụ tốn nhiều ma lực hơn tôi nghỉ.
Hiện tại, cấp độ của tôi đang là 3. Chế hai món ma đạo cụ đã giúp cấp độ của tôi tăng lên. Chỉ số ma lực và trí lực cũng được cộng thêm 3. Dẫu vậy, ma lực của tôi vẫn cạn kiệt. (Trên thực tế là không thể nhìn thấy được thanh ma lực, nhưng tôi vẫn cảm nhận được lượng ma lực trong cơ thể.)
"Vừa vặn vừa vặn~"
Thắt Dây nịt vào đùi bên trái, tôi xoay một vòng, nó vẫn ở nguyên vị trí và không có dấu hiệu tuột xuống. Nhân tiện, có thể giấu tối đa 4 Đũa phép ở hai bên Dây nịt. Đây cũng là mục đích tôi tạo ra nó.
"Giờ thì..."
Tạm ngừng tại đây nhỉ. Ma lưc đã cạn kiệt. Bụng cũng bắt đầu biểu tình rồi. Tôi di chuyển đến tủ chứa lương thực dữ trữ. Bên trong chủ yếu là nấm và thịt khô.
Hôm qua, tôi đã thử ăn thịt khô. Dẫu không biết nó được làm từ thịt gì nhưng có vị khá giống spam. Vừa mặn lại vừa khó ăn. Spam là thịt đóng hộp, vậy mà tên của nói lại có thể dịch ra thành "thư rác". Theo một ý nghĩa nào đó, spam cũng là rác?
"...mà... làm gì còn lựa chọn nào khác..."
Tôi là người theo chủ nghĩa "Spam không phải là thực phẩm dành cho con người". Tuy nhiên, trong trường hợp này, tôi nào có quyền kén thịt chọn canh.
Ít nhất, khi nấu cùng với nấm vị mặn của thịt khô sẽ giảm đi. Bù lại, nấm cũng sẽ bị mặn...
"Nước hãy chảy ra!"
À, không... không phải là tôi ảo tưởng sức mạnh đâu. Nước đang thật sự tích tụ ở trong nồi này. Có vẻ như, chiếc nồi của phù thủy là một ma đạo cụ có khả năng chuyển hóa ma lực trong tự nhiên thành nước. Không nói đến yếu tố huyền bí, chiếc nồi ma thuật này cực kỳ tiện lợi.
"Lửa hãy bùng phát!"
Thấy chưa, nước đang được đun rồi đó. Tiện lợi đúng không? Công thức "hợp thành" chiếc nồi này đã xuất hiện trong đầu tôi từ hôm qua. Một lúc nào đó tôi muốn thử chế tác nó. Chỉ là... quả nhiên vẫn không biết nguyên liệu nằm ở đâu.
(...liệu có ma đạo cụ nào giúp tìm kiếm nguyên liệu không nhỉ?)
Vừa nghĩ thế, công thức đã hiện lên trong đầu tôi. Và... tất nhiên là không có nguyên liệu. Không những thế...cả ma lực cũng không đủ!? Cấp độ tối thiếu là 90!?
Vâng, bỏ cuộc.
"À, nước đã sôi rồi."
Đầu tiên là cho thịt khô vào. Đợi cho thịt nhũn ra, rồi cho nấm vào. Hết. Cách nấu ăn của đàn ông tạp như vậy đó, có ý kiến gì không? Bây giờ đã là con gái rồi? Thì sao, bên trong vẫn là đàn ông mà!
...ừm... có lẽ, tôi nên nghiêm túc lo lắng cho thần kinh của mình.
"...ặc... mặn quá... quá mặn... extremly mặn!"
Nếu nó chỉ mặn thông thường thì chẳng nói làm gì. Mặn đến mức không biết trong miệng là thứ gì luôn, là cả một vấn đề đấy! Người tạo ra miếng thịt khô này thật ra đã dùng bao nhiêu tấn muối vậy? Hình như, hôm qua tôi cũng đã hỏi câu này...
Dường như khả năng bảo quản đồ ăn của thế giới này không được phát triển lắm nhỉ. Phù phép <Bảo Quản> có tồn tại, nhưng miếng thịt này lại có vẻ như không được bảo quản bằng phương pháp phù phép ngay từ đầu.
(...lẽ nào... không phải ai cũng có thể sử dụng ma thuật?)
Giả dụ là thế đi, vậy thì tôi có thể hiểu được lý do tại sao phù thủy Glubi lại hận Đế Quốc. Chỉ có một bộ phận nhỏ người sử dụng được ma thuật, trong đó bà Glubi còn là một nhân vật sở hữu lượng ma lực hơn người từ khi sinh ra. Bà đã cống hiến rất nhiều cho Đế Quốc. Thí nghiêm lên tử tù cũng là vì muốn phát nền ma thuật học.
Mặc dù đã bị ngỏm rất nhiều lần do ăn trái cây trong rừng... nhưng khi nghĩ theo hướng này, tôi lại không thể ghét bà lão Glubi. Công sức bà bỏ ra quá to lớn so với tội lỗi đã phạm phải...
(...chỉ khi toàn bộ những gì được viết trong nhật kí là sự thật.)
Ăn như đấm vào miệng bát canh thịt nấm xong, tôi chớt nhận ra... ngôi nhà này chỉ có 3 bát gỗ, 3 thìa gỗ. Hôm qua, tôi đã sử dụng 2 bộ bát thìa rồi. Thêm vào đó là không có phòng tắm và bồn rửa bát.
Có thể, chủ nhân trước của ngôi nhà này, tức phù thủy Glubi đã giải quyết những vấn đề vệ sinh bằng ma thuật. Vậy nên mới không cần trang bị vòi sen hoặc bồn rửa trong nhà.
Nghĩ thử xem nào... Đũa phép thổ có thể tạo ra bồn rửa bằng đá ở bên ngoài. Đũa phép thủy giúp tạo ra nước trong bồn rửa. Nếu muốn tắm thì dùng Đũa phép hỏa...
(Mừ... sao mình lại không sớm nghĩ ra nhỉ...)
"Trơi vẫn chưa tối... nhưng thôi, mình sẽ đi ngủ vậy."
Tôi đã nghĩ ra việc cần làm vào sáng mai rồi.
☆
Cái này... cái này và cái này... sau đó thì "Hợp thành!"
Tèn ten ten tén "Thuốc Hồi Phục Ma Lực~"
Tôi đã xin thật lễ một ít nguyên liệu ở bên dưới tầng hầm. Không thấy ai quở trách gì, nghĩa là đồng ý cho tôi tụ ý sử dụng rồi. Vâng.
Tiếp đến "Hợp thành, hợp thành và hợp thành!" Uống thuốc hồi phục ma lực rồi lại "Hợp thành, hợp thành và hợp thành!"
Tèn ten ten tén "Đũa Phép Thủy, Đũa Phép Hỏa, và Đũa Phép Phong~"
"Hô biến!"
Bạn đã thành công tạo ra một Bồn Rửa.
"Biến nữa nè!"
Bạn đã thành công tạo ra một Bồn Tắm Lộ Thiên.
"Tiếp tục!"
Bạn đã thành công tạo ra một Bức Tường Che Chắn.
Ừ thì... dẫu không có người nhìn đi nữa... lúc đi tắm mà không có gì che chắn vẫn ngại lắm...
(...đã bao lâu rồi mình chưa đi tắm nhỉ............)
Tôi chợt nhận ra một sự thật mà có lẽ... không nhận ra sẽ tốt hơn.
Nhưng mà nhưng mà... bộ trang phục này siêu lắm đó nhé. Mặc nó tôi không bị đổ mồ hôi này, cũng không bị bẩn này... đi vệ sinh xong cũng không cần la-
☆
"Uaw... nếu hợp thành số nguyên dược liệu này lại... có thể chế được Linh Dược sao!?"
Ể? Chuyện hồi nãy sao rồi á? C-Chuyện hồi nãy là chyện gì? T-tôi không biết tôi không biết...
(Quan trọng hơn nhé...)
Có thể chế tạo Linh Dược đấy!
À, Linh Dược là một loại thuốc thần kỳ có thể trị được bách bệnh, giải được mọi loại độc.
Từ khi nhìn thấy mấy lọ thuốc độc của phù thủy Glubi, tôi đã luôn bận tâm về cách tìm nguyên liệu chế thuốc giải. Ai có thể ngờ được, chúng lại ở ngay bên dưới chứ.
(...nghĩ cũng đúng..........)
Uống nhầm độc do bản thân tạo ra và ngỏm đi vì không có thuốc giải. Vừa ngu ngốc lại vừa nực cười. Phù thủy Glubi chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho Linh Dược hẳn cũng là để phòng bị cho trường hợp trên. Dẫu nó không xảy ra đi nữa, chuẩn bị tốt nghĩa là không phải lo lắng mà.
Nguyên liệu ở đây chỉ đủ cho 3 Linh Dược. Thế nhưng... đừng quên <Rút Ngắn Công Đoạn> nhé. Nhờ rút ngắn công thức mà tôi có thể "Hợp Thành" được 21 Linh Dược từ chỗ nguyên liệu này đấy. <Rút Ngắn Công Đoạn> quả là một kỹ năng nguy hiểm.
Tuy nhiên... ừm... cấp độ có thể chế tạo là 70.
Cấp độ hiện tại của tôi là 4.
Nếu tôi ngỏm nó sẽ quay trở lại con số 1.
May thay, tôi không cần phải chiến đấu và đánh bại ma vật. Hái thảo dược và chế tạo thuốc cũng có thể giúp tôi lên cấp độ.
Quyết định rồi... mục tiêu tiếp theo của tôi sẽ là Linh Dược!
☆
Những ngày tháng sau đó của tôi tương đối kích thích.
Mỗi ngày tôi đều mang Túi ma thuật ra ngoài và chất đầy nó bằng thảo dược, thảo mộc, nấm, nguyên liệu chế thuốc nói chung. Độc liệu cũng không thành vấn đề. Chế thuốc độc để lấy kinh nghiệm rồi vứt đi là được ấy mà. Như tôi đã nói, tôi không có hứng thú với độc. Một phần... là sợ uống nhầm.
Đương nhiên, mọi thứ không suôn sẻ như vậy đâu, tôi đã không ít lần đụng độ với ma vật đấy.
Đũa phép phong tạo trở ngại. Đũa phép thủy chụp lấy đầu và kết liễu. Đũa phép hỏa có khả năng gây cháy rừng nên tôi không sử dụng. Đũa phép thổ đã được giấu ở "nơi" bí mật rồi, cứ lần nào cũng phải mở cúc áo thì phiền phức lắm. Tóm lại, tôi đã có thể đánh bại ma vật bằng Đũa phép. Với điều kiện, đó là những loại ma vật yếu và nhỏ hơn tôi.
Nói là nói vậy, ma vật mạnh thường có dáng dấp to lớn, nên rất dễ nhận ra chúng từ xa. Gặp những con ma vật như vậy, tôi sẽ sử dụng thuốc Tăng tốc độ, chạy trốn.
Nhân tiện, nguyên liệu chính trong thuốc Tăng tốc độ là chân thỏ. Đúng vậy, tôi đã trả được mối thâm thù với bọn Thỏ Lừa Dối đó rồi. Thịt thỏ cũng rất ngon. Hê hê~
Và... nhìn này! Cấp độ của tôi đã đạt đến 70 rồi đó~
1
Tên: Rine (26 tuổi)
1
Giới tính: Nữ
Nghề nghiệp: Ma Đạo Cụ Dược Sư
Cấp độ: 70
Tấn công: 10
Phòng ngự: 10
1
Ma lực: 120
Trí lực: 120
Tốc độ: 10
May mắn: 20
Kỹ năng:
Bất Tử Bất Lão
Công Thức
Thẩm Định Nhãn
Điều Chế Dược
Chế Tác Ma Đạo Cụ
Rút Ngắn Công Đoạn
Lí Giải Ngôn Ngữ
Mười năm. Mỗi ngày tôi đều đếm bằng cách viết số ngày lên đất. Ngày hôm nay là ngày 3760. Nghĩa là đã bước vào mười một năm rồi.
"Cuối cùng thì... cuối cùng thì..."
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng tôi cũng đã lên được cấp độ 70. Lúc đầu, cấp độ lên khá nhanh. Lần đầu tiên đánh bại ma vật cũng vậy. Lên một lúc 2-3 cấp độ. Thế nhưng, khi đạt đến cấp độ 50... tốc độ lên cấp chẳng khác gì sên bò. Nhân tiện, ốc sên có tốc độ di chuyển là 0.001Km/h.
Từ 50 đến 70 chắc cũng tốn khoảng 5 năm. Một con số không ít. Nhờ có <Bất Tử Bất Lão> mà ngoại hình của tôi không thay đổi, vẫn trẻ trung xinh đẹp như gái mười sáu.
"Linh Dược đợi chị ở đó nhé~"
Nốc môt hơi sạch lọ thuốc Tăng tốc độ, tôi bẻ lái về nhà.
☆
Một bé gái... đúng là một bé gái nhỉ... vâng, là một bé gái đó. Một bé gái đang đứng trước nhà tôi. Why you here, little girl?
(...p-phải phải phải... làm sao đây... lâu lâu rồi... tôi chưa giao tiếp với con người...)
Tôi đã đứng bất động ở đó. Thế rồi, cô bé phát hiện ra tôi. Hai ánh mắt chạm nhau. Ánh mắt đượm buồn của cô bé đột nhiên phát sáng. Oh my... đừng kéo tôi vào rắc rối.
(... làm ơn, đừng nhìn chị bằng ánh mắt ấy, bé ơi!)
"Chị phù thủy... làm ơn hãy cứu mẹ em!"
Nooooooooooooooooooooooooooooooooooo!
☆
"Năm đồng vàng. Không có thì mời cô bé về cho. Ở đây tôi không giúp người miễn phí."
Vâng... nếu tôi có thể nói được như vậy thì tốt rồi.
"Xin chị phù thủy... mẹ em... cứ tiếp tục thế này... mẹ em sẽ không qua khỏi..."
Mặc dù đã đẩy cô bé qua một bên, vào nhà và đóng cửa lại. Cô bé vẫn ngồi ở bên ngoài khóc lóc suốt. Tôi thì lại rất dễ mềm lòng trước nước mắt của trẻ em...
Cô bé trông khoảng 8 tuổi. Vẫn còn nhỏ mà phải rời xa mẹ thì quá tội nghiệp. Cô bé vẫn ở ngoài cửa kể về mẹ mình.
Bố của cô bé đã mất từ sớm. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Mẹ cô bé làm ruộng. Cô bé ở nhà dọn dẹp, nấu nướng chờ đợi mẹ về. Tuy cuộc sống khó khăn nghèo khổ, nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ hạnh phúc. Cho đến khi... mẹ cô bé gục ngã vì bệnh. Căn bệnh ngày một ăn mòn sinh mệnh của mẹ cô bé. Dẫu vậy, họ cũng không có tiền điều trị. Nghe đâu, đó còn là một căn bệnh nan y khó chữa.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, vô tình khiến vành ren của mũ chóp tung bay.
(... mừ! đừng tra tấn tinh thần của tôi nữa!)
Xếp nguyên liệu Linh Dược lên bàn, tôi thì thầm "Hợp Thành..." Cuối cùng cũng hoàn thành được mục tiêu, vậy mà tôi chẳng thấy vui gì cả. Tất cả cũng tại con bé đáng ghét đó.
Bởi vì không kì lạ sao? Tại sao cô bé đó lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ? Cứ như thể là không hiểu được ý nghĩa vậy. Thật là...
"...Hãy mang cái này về cho mẹ cô bé uống đi."
Tôi mở cửa ra và chìa Linh Dược về phía cô bé.
"...cái này là...?"
Cô bé đưa hai tay lên lau nước mắt, nghiêng đầu hỏi.
"Thuốc có thể chữa được mọi loại bệnh."
"...thật chứ!"
"Thật."
Khoảng vài ngày sau đó, tôi bị bắt đi bởi một đám người không rõ từ đâu đến. Họ kéo tôi lên đài hành quyết, trói tôi vào một cây cột. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi đã bị thiêu chết.
(...Đợi đã! Tôi bị oan mà?!)
☆☆☆
Anne đã đúng. Từ khi còn bé, Anne đã được nghe kể về phù thủy ở trong rừng. Đó là một mụ phù thủy độc ác đã nguyền rủa và biến toàn bộ ân huệ của khu rừng thành kịch độc.
Cuộc sống không phải lo lắng miếng ăn cái mặc nhờ vào tự nhiên đã bị phá hủy trong một đêm. Người dân trong làng buột phải rời khỏi khu rừng thân thuộc, nơi mà họ sinh ra và lớn lên.
Đối mặt với sự khắc nghiệt ở bên ngoài, lòng biết ơn của dân làng đối với khu rừng mỗi lúc mỗi lớn hơn. Đồng thời, lòng thù hận dành cho phù thủy đã nguyền rủa khu rừng cũng tỉ lệ thuật với lòng biết ơn. Đã đến mức, họ không thể tha thứ. Và thề sẽ hành quyết phù thủy.
Thế nhưng, phù thủy đã lập lên một kết giới ngăn không cho dân làng bước chân vào rừng. Hơn nữa, họ sợ hãi sức mạnh của phù thủy. Chính vì vậy, họ đã cố gắng nhẫn nhịn.
Gần đây, kết giới đã mất đi hiệu lực. Anne biết phù thủy là một tồn tại độc ác. Nhưng cùng lúc, cô bé cũng biết, phù thủy có biệt tài chế thuốc. Vì muốn chữa bệnh cho mẹ, cô bé đã tự ý vào rừng tìm hái thảo dược. Vậy nên, chuyện kết giới mất đi hiệu lực chỉ có một mình Anne biết.
Anne đã tìm thấy ngôi nhà của phù thủy. Có một phù thủy xinh đẹp ra vào ngôi nhà đó. Hoàn toàn khác miêu tả mụ phù thủy ở trong câu chuyện. Nhưng Anne chẳng bận tâm. Anne đánh cuộc đến tìm phù thủy.
"Thuốc có thể chữa được mọi loại bệnh."
Anne đã đúng.
Anne nhận lấy Linh Dược từ phù thủy. Trên đường trở về, lòng cô bé háo hức. Với thứ này, mẹ chắc chắn sẽ được cứu.
"Mẹ ơi mẹ ơi! Con mang thuốc về rồi này!"
Không có một âm thanh đáp trả.
Anne chạy đến cạnh giường. Ruồi và bọ bay tứ tung. Trước một mùi hôi không thể diễn tả bằng tính từ, cô bé chỉ mỉm cười nhìn xuống "thứ gì đó" đang nằm trên giường.
"Mẹ, con mang thuốc về rồi đây. Phù thủy đã nói, đây là thuốc có thế chữa được mọi loại bệnh đó."
Âm thanh vui tươi tỏa ra từ Anne khiến khung cảnh này trở nên rùng rợn.
"Để con cho mẹ uống thuốc nhé!"
Anne mở nắp linh dược ra và đổ đầy vào cái miệng há hốc cửa "thứ gì đó" đã từng là mẹ.
"Tại sao! Tại sao! Tại sao! Mẹ không khỏi bệnh. Tại sao!"
Anne đáng thương đã không nhận ra chính những thảo dược cô bé mang về đã giết chết mẹ cô bé.
Trước mắt Anne, hiện ra một thi thể đã bị mục rữa. Ruồi bâu bám. Dòi bọ xúm xít. Bốc mùi hôi thối.
"Phù thủy đã lừa mình! Chính phù thủy đã khiến mẹ ra nông nổi này! Không thể tha thứ, không thể tha thứ!!!"
"Có chuyện gì vậy, Anne?"
"Ôi không... sao lại thế này..."
Nghe thấy tiếng thét thất thanh của Anne, những người hàng xóm chạy đến.
"Là phù thủy... phù thủy đã giết mẹ cháu!"
"Phù thủy!"
"Đúng là tàn nhẫn!"
Những kẻ hàng xóm ngày thường còn chằng buồn quan tâm đến mẹ con Anne, giờ đây lại tỏ ra phẫn nộ.
Theo sự chỉ dẫn của Anne, đám dân làng kéo nhau đến nhà phù thủy.
"Chính là phù thủy này. Phù thủy này đã cho mẹ cháu uống thuốc độc!"
"... là cô bé lúc đó... tại sao..."
Nghe những lời oán hận của Anne, phù thủy đứng bất động. Nhân cơ hội đó, đám dân làng khống chế phù thủy, cướp đi đũa phép và túi ma thuật.
Phù thủy cứ thế bị áp giải đến đài hành quyết, bị thiêu đốt cho đến chết trong những tiếng reo hò của dân làng.
☆☆☆
Tại một thị trấn nọ, trong một quán rượu vắng khách. Ông chủ của quán rượu cất giọng thần bí.
"Cô phù thủy nghe chuyện này chưa."
"Là chuyện gì ạ?"
"Chuyện về ngôi làng ở vùng biên của vương quốc này."
"Tôi rất có nhã hứng đấy."
"Nghe đâu, người trong làng vô tình tìm thấy một chiếc túi ma thuật ở khu rừng gần đó. Trong chiếc túi ma thuật đó có chứa hai mươi lọ Linh Dược, ba cây đũa phép cao cấp."
"Có chuyện như vậy sao..."
"Khó tin lắm đúng không, nhưng có vẻ như chuyện này là có thật đấy. Người trong làng đã bán chiếc túi đó cho cung điện và nhận được rất nhiều tiền. Thế nhưng, sau đó nhé..."
Ông chủ quán rượu ghé mặt vào tai phù thủy.
"... Ngôi làng đã bị đạo tặc tấn công. Đàn ông thì bị giết. Trẻ em và phụ nữ mất tích. Nói là do đạo tặc, nhưng ta đoán... đây chính là âm mưu của cung điện... dù gì thì số tiền đó cũng rất lớn mà..."
"Sợ nhỉ..."
"Đúng không. Bây giờ, đi đâu người ta cũng đồn đại về câu chuyện này. Cô phù thủy thấy sao?"
Được hỏi như vậy, phụ thủy nở một nụ cười vui tươi, đáp:
"Quả là một cái kết có hậu~"
4