Câu truyện lần này có hơi ngốc một xíu.
-----------------------------------------------------------------
"Cô phù thủy, ở phía trước chính là thị trấn Wandy."
"......................."
"...Cô phù thủy, cô không sao chứ?"
"....................... À, tôi không sao. Quả là một thị trấn thú vị nhỉ."
Đưa tay lên chụp lấy chiếc mũ chóp phấp phới trong gió, tôi giương tầm nhìn về phía trước.
Lẫn trong những ngọn gió phiêu lãng là một bức tường thành đồ sộ. Hiện tại, xe ngựa mà tôi đi nhờ đang hướng đến thành phố của cối xay gió – Wandy. Từ đây, tôi vẫn có thể nhìn thấy chiếc cối xay gió hùng vĩ, to lớn – biểu tượng của thị trấn Wandy – mọc sừng sửng bên trong tường thành.
☆☆☆
Tại thị trấn Wandy này, cối xây gió khổng lồ mọc giữa trung tâm vừa là biểu tượng đối với người dân nhưng đồng thời cũng vừa là một địa điểm du lịch thú vị thu hút lãng khách.
Vậy nên, dẫu có xuất hiện hai người ăn vận khả nghi bên trong cối xay gió này thì cũng chẳng có ai lấy làm kỳ lạ. Đó là một người phụ nữ trưởng thành và một thiếu nữ đang quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới thị trấn.
Người phụ nữ trưởng thành sở hữu vòng một tương đối khủng với mái tóc đỏ rực như lửa và cặp đồng tử tựa than hồng. Trái ngược với người phụ nữ, thiếu nữ lép xẹp... sở hữu mái tóc vàng óng tựa mật ong và cặp đồng tử xanh như ngọc. Trên đầu cả hai đều đôi chiếc mũ chóp nhọn có đính kèm phù hiệu một ông trăng và hai vì sao.
"Vandie, cô có thể dừng cái tư thế khoe khoang ngực khủng đó được không!?"
"Thôi nào, Anettia... nếu không khoanh hai tay lại để nâng đỡ chúng, vai của tôi sẽ bị mỏi đấy."
"Gừ... phải đến bao giờ mình mới được như cô ta đây..." Thiếu nữ tóc vàng Anettia đặt hai tay lên bức tường phẳng phiu của mình và thở dài trong tuyệt vọng "...Quay trở lại vấn đề chính nào! Vandie, cô định sẽ hủy diệt thành phố này như thế nào?"
Vẫn dùng một tay đỡ bộ ngực khủng, Vandie đưa tay còn lại lên cằm ra chiều ngẫm nghĩ "...Để xem nào...... cứ dùng ma thuật tấn công như những nơi trước thì cũng chán..."
Đúng lúc này "Hãy nhớ lấy!" từ dưới thị trấn vọng lên tiếng oán giận của một lão bà.
"...Ôi chao, tôi vừa nghĩ ra được một kế hoạch rất thú vị." Bàn tay ở cằm từ tốn che lấy đôi môi đang vẻ ra nụ cười hiểm ác.
"Vậy à... thế thì tôi sẽ nghe theo cô." Anettia nhún vai. Sau đó đánh mắt về phía Vandie và đưa nắm đấm tay của bản thân ra.
"Tất cả là vì tổ chức!"
"Tất cả là vì tổ chức~"
☆☆☆
"Nếu tôi không quay trở về được nữa... thì cũng mong bà hãy cố gắng sống tốt......"
Lão bà, Nango là phu nhân của tổng trấn thị trấn Wandy này. Để lại câu trên, ông nhà một đi không trở lại. Vài ngày sau, bọn chúng đến nhà và niêm phong tất cả mọi thứ. Lão bà bị gông cổ quẳng ra ngoài.
(...thật quá quắt, các người nghĩ ta là ai chứ?!)
Lão bà đã đi đến tòa tổng trấn nhưng đã có một tên trẻ tuổi lên thay thế ông nhà. Định hỏi cho ra lẽ thì chúng đuổi lão bà ra ngoài.
(Rõ ràng đây là âm mưu!)
"Mời bà ra ngoài cho!" Tên lính xô lão bà ra khỏi tòa tổng trấn.
"Ngươi dám!" Lão bà trừng mắt giơ tay. Tên lính cũng trừng mắt với lão bà... ái chà, hôm nay lưng lão bà lại đau.
(... tha cho tên nhóc nhà ngươi đó!)
Bước ra khỏi tòa tổng trấn, lão ba ngoảnh lại nhìn.
"Hãy nhớ lấy!"
(...lão bà này sẽ vả chết chúng mày. Vả nát luôn cái thị trấn chết tiệc đã hãm hại ông nhà!)
Thế rồi...
"Tôi sẽ giúp bà một tay."
...hai cô phù thủy đã xuất hiện trước mặt lão bà.
☆☆☆
"Ồ ồ... đây chính là biểu tượng của thị trấn Wandy sao!"
Một lần nữa được nhìn tận mắt, tôi không khỏi cảm thấy hãi hùng. Lấp đầy tầm mắt của tôi chính là một tòa tháp hùng vĩ mang hình dáng cối xay gió mọc lên sừng sững tại giữa trung tâm thị trấn.
(...à, nhưng mà..........)
Con người quả là một sinh vật kỳ lạ nhỉ. Khi chứng kiến một vật quá hùng vĩ, quá to lớn so với thường thức, con người ta sẽ có cảm giác sợ hãi nhưng cùng lúc cũng sẽ bị nhấn chìm trong tâm trạng thích thú. Tựa như tìm thấy một trái quýt bé tí trong đám quýt to vậy.
(...không được, không được...........)
Mấy ngày đầu tiên, tôi đã quyết định sẽ dành để tham quan thị trấn rồi. Đến ngày cuối cùng, sau khi đã đi hết thị trấn, tôi sẽ đứng ở trên cối xay gió, quan sát những nơi mình đã đến và thưởng thức cảm giác hoài niệm. Kế hoạch là vậy đó.
Nên là...
(...mình sẽ bắt đầu từ con đường này!)
Lòng tràn đầy khí thế, tôi chỉ tay vào một con hẻm. Ể? Tại sao tôi lại chọn con hẻm vừa tối vừa mờ ám này sao? T-Tại vì nhé... tôi vừa nhìn thấy một bà lão vô cùng vô cùng khả nghi bước vào trong!
Bà lão buột khăn trùm đầu ở trước mũi, trên lưng cõng theo một chiếc túi. Bộ dáng vừa rồi của bà lão đã khiến tôi liên tưởng ngay đến hình tượng ăn trộm ở Nhật Bản. Đã chứng kiến một cảnh tượng như vậy, làm sao tôi có thể bỏ qua cho được!
(... ực.........)
Tò mò đánh bại nỗi sợ. Tôi chậm rãi bước vào con hẻm. Câu nói "lòng hiếu kỳ sẽ giết chết con mèo" vẫn luôn đúng cho đến tận lúc này. Tuy nhiên, nếu con mèo bất tử thì sẽ chẳng còn vấn đề gì.
(... hơi tối nhỉ......)
Cảm tưởng như thể đã bước chân vào một thế giới khác ấy.
Wandy là một thị trấn được những cơn gió yêu thích. Đường phố thông thoáng, sạch sẽ. Biểu cảm của ngươi dân và du khách luôn thường trực nét tươi sáng, vui vẻ. Đấy chính là cảm nhận của tôi về thị trấn Wandy. Dẫu chỉ mới đến đây trong ngày hôm nay.
Tuy nhiên... con hẻm này lại phủi bay đi hết những cảm nhận vừa rồi.
(...chẳng hạn như..........)
Những người vô gia cư? đang quan sát tôi bắt cặp mắt đục ngầu...
(.................................................................Phù......)
...có vẻ như, họ chỉ quan sát tôi chứ không có ý định làm hại.
(...A, bà lão kia rồi!)
Bà lão nhìn dọc ngó ngang rồi rẽ sang một con hẻm khác. Bộ dạng đã khả nghi mà động thái cũng đáng ngờ không kém. Kiểu này... tuyệt đối phải theo đến cùng rồi! Ể? Có bị ngốc không à...? T-Thì tại... tôi tò mò mà!!
Có đôi chút sợ hãi nhưng tôi vẫn quyết tâm sẽ theo sau bà lão. Nhân thể nói luôn, nguyên nhân chính khiến tôi tò mò là chiếc túi trên lưng bà lão.
(...đó chắc chắn là ma đạo cụ nhỉ..........)
Tuy nhiên, <Thẩm Định Nhãn> của tôi lại không hoạt động. Không, nói một cách chính xác hơn thì là... đọc được đấy. Đọc được là một chuyện, nhưng không thể hiểu được. Cảm tưởng giống như có ai đó cố tình che giấu thông tin thật sự vậy...
Ừm... quả nhiên rất khả nghi...
"...ưuuuu...... lưng của ta......" Bà lão đột ngột dừng lại. Tay xoa xoa lưng. Có vẻ như, bà lão đang bị đau lưng.
(Đây quả là một cơ hội tốt.)
Nghĩ vậy, tôi tiếp cận bà lão.
Thế nhưng...
"Bà không sao chứ...?"
"...Uwaa a a!"
...bà lão ngã dập mông.
..............à ừm... phản ứng này là chuẩn rồi nhỉ... nhìn thể nào, bà lão cũng giống như là đang cảnh giới xung quanh. Ấy vậy mà... tôi lại bắt chuyện từ sau lưng. Giả dụ là tôi thì tôi cũng sẽ bị thất kinh trong tình uống này.
"...bà có sao không!?"
Tôi đưa tay ra đỡ bà lão dậy.
"...Gừ! Ngươi làm ta hết hồn đấy.......... phù thủy?"
Bà lão tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn lên tôi?
"...vâng, đại lại là thế."
Bộ dạng thì vẫn là bộ dạng mà. Phủ định cũng chỉ mang đến phiến phức. Thế nên, tôi đã chọn cách trả lời mơ hồ này.
"...hừm! Vậy là cô đến đây đến giúp ta đúng không, mau đỡ giúp chiếc túi này đi. Trông vậy thôi, chứ nó khá nặng đấy."
...ể? Bà lão ném cho tôi chiếc túi... waaa, nặng thật!
"... à này....."
"Đừng có dềnh dàng nữa, đi nhanh thôi!"
"...vâng......"
Why? Sao tôi lại phải giúp bà lão bế chiếc túi này nhỉ. Mà thôi... hãy xem như đây là hành động giúp đỡ người già đi. Dẫu sao thì tôi cũng đang rất tò mò... không biết bà lão định làm gì với chiếc túi chứa ma đạo cụ này.
☆
"Đặt ở đó là được rồi."
"Vâng."
Tại cuối con hẻm, tôi đặt chiếc túi xuống nơi bà lão chỉ định.
(...hồi hộp hồi hộp!)
Tìm một chỗ đứng gần đó, tôi quan sát bà lão.
Bà lão mở chiếc túi ra, xuất hiện từ bên trong là một bệ đá? Phần bên dưới là đá nhưng bên trên lại có vẻ như là pha lê, có màu đỏ thẫm. Nhân tiện, bệ đá ấy có hình dáng trông giống một bông hoa nở rộ.
Tiếp đến, bà lão lấy từ trong túi ra một viên phong ma thạch to bằng nắm tay và đặt vào phần nhị của bông hoa. Ngay lập tức, cả ma thạch và bông hoa đều tỏa sáng. Tuy nhiên, ánh sáng chỉ kéo dài trong vài giây... hơi đáng tiếc.
"...vừa rồi là?"
"Không biết. Ta đang ở nhà trọ... sáng mai cô hãy đến đó trước hồi chuông thứ tám."
...này! Đợi đã... bà lão đi mất rồi.
"Thứ này..."
[Kết giới] – tuy đây là kết quả thẩm định, nhưng lại không được viết rõ là loại kết giới gì.
(...những thông tin này.......)
Có rất nhiều chi tiết kèm theo. Tuy nhiên, những thứ này được viết ra như thể để đánh lạc hướng khả năng thẩm định.
☆
Sau khi thuê phòng trọ... tương đối gần nhà trọ của bà lão, tôi quyết định xuống phố, tiếp tục đi dạo...
"Chị phù thủy, có phải chị là du khách không?"
...thì bắt gặp một cô bé.
"...À, em là Claine. Hướng dẫn khách du lịch là công việc của em đấy. Chị phù thủy có muốn được dẫn đường không. Em sẽ giới thiệu cho chị những địa điểm tuyệt vời nhất ở thị trấn Wandy này~"
Và thế là... tôi đã đầu hàng trước sự nhiệt tình của Claine.
"Quán ăn này nổi tiếng nhất đấy ạ. Giá cả lại hợp lý. Có rất nhiều món ăn đến từ cối xay gió. Nhưng đặt biệt nhất vẫn là món thạch slime~"
Được cô bé khuyến khích, tôi đã dùng bữa trưa ở quán ăn trên.
(...những món ăn đến từ cối xay gió là ngũ cốc à......)
Còn thạch slime là món tráng miệng giống thạch rau câu. Tuy nhiên, vị của nó lại rất khó giải thích bằng tính từ. Cảm tưởng giống như thật sự cho slime vào miệng vậy.
"Chị phù thủy tốt bụng thật đấy~ Không phải ai cũng cho em ăn cùng như vậy đâu."
"Mà... làm sao chị có thể để em ngồi nhìn trong lúc mình đang dùng bữa chứ."
"Vậy mà có những vị khách chỉ cho em nhìn thôi đấy ạ. Thỉnh thoảng vẫn có người cho em thức ăn thừa..." Claine cúi gằm mặt, nghịch nghịch thìa trên chiếc đĩa đã bị chén sạch.
Ra vậy ra vậy... hóa ra có những con người tàn nhẫn như thế sao. Ăn ở trước mặt người khác mà không chia phần là một tội ác không thể dung thứ đấy!
"...Claine đã vất vả rồi nhỉ. Nếu muốn ăn gì nữa hãy gọi đi, chị sẽ đãi em."
"Dạ thôi, em ăn no rồi ạ... nếu được, em muốn gọi một phần mang về cho mẹ và em gái..."
Claine nhìn sang đĩa thạch slime vẫn chưa ăn hết của tôi.
"Chị nhân viên, cho hai thạch slime mang về."
"Vâng, có ngay ạ~"
"Cảm ơn chị phù thủy~"
"Không có chi. Em cứ gọi chị là Rine nhé."
"Vâng, cảm ơn chị Rine."
Rời khỏi quán ăn, chúng tôi tiếp tục thăm thú thị trấn.
"À, đây chính là lớp học về cối xay gió ạ."
"Lớp học về cối xay gió?"
Còn đang thầm nghĩ "Điện thờ này đẹp thật nhỉ~" thì phát ngôn của Claine ở bên cạnh đã khiến tôi phải lập lại như một con vẹt.
"Vâng, ở đây mọi người đều tôn thờ cối xay gió. Hiện tại, đang có một lớp học đấy ạ. Chị Rine có muốn thử tham gia không?"
Nếu có thể thì tôi muốn trả lời là không nhưng... lòng hiếu kỳ đã giành được chiến thắng. Chậc, không còn cách nào khác nhỉ.
(Gâu gâu!)
... ừm....... không có gì đâu.
"Cối xay gió đã mang đến cho chúng ta phước lành. Hãy tôn thờ cối xay gió."
"Bữa ăn của mọi người là đến từ cối xay gió. Nào hãy tôn thơ đi!"
"Chính cối xây gió đã đưa những cơn gió đến vùng đất này. Công việc của các bạn cũng đến từ đó. Các bạn đã bắt đầu nảy sinh lòng tôn thờ chưa?"
"Nhìn kìa, đôi cánh ấy không phải rất to và nặng nề sao?! Dẫu vậy ngài cối xay gió vẫn quay đều và tạo ra những con gió. Đã hiểu chưa hả lũ ngu dân! Hãy tôn thờ và cố gắng cho một ngày mai đi!!"
"Hỡi đấng cối xay gió hãy ban phước cho những con chiên ngoại đạo đến từ bên ngoài."
Một nữ tu sĩ cố gắng thuyết phục.
Một nữ tu sĩ đưa ra những lý luận.
Một nữ tu sĩ lườm học viên.
Một nữ tu sĩ la hét.
Một nữ tu sĩ chấp hai tay lại và quỳ lạy mô hình đồ chơi cối xay gió...
Còn những học viên thì...
"A... cối xay gió... cối xay gió... cối xay gió... tôi tôn thờ cối xay gió... tôn thờ... tôn thờ..."
... chẳng khác gì bị tẩy não.
(...nơi này có vẻ nguy hiểm.......)
"...A ha ha, giáo lý của họ thú vị... nhỉ."
"Đối với những người được làm việc trong cối xay gió, cảm thấy biết ơn cũng dễ hiểu thôi ạ."
"Ra vậy ra vậy."
Chúng tôi lại tiếp tục chuyến tham quan thị trấn Wandy.
"Nơi đây là..."
"Vâng, chỗ này là chợ trời. Có bán rất nhiều thứ thú vị đấy ạ."
Nơi Claine đưa tôi đến là một khu chợ trời sôi nổi. Đúng như lời cô bé nói, chỗ này bày rất nhiều thứ chỉ có thể mua được ở thị trấn Wandy. Chẳng hạn như... tượng gỗ của cối xay gió, tượng đá của cối xay gió, quần áo có họa tiết cối xay gió, dây truyền...
(...thôi, như vậy là đủ rồi.)
"Ồ..."
Vì có quá nhiều cối xay gió, thế nên tôi không khỏi thốt lên khi tìm thấy một quầy hàng bán ma thạch.
"Cô phù thủy có muốn mua phong ma thạch không? Giá rất rẻ lại phải chăng. Hàng được khai thác ngay tại thị trấn Wandy này nên có chất lượng rất cao đấy!" Ông chú bán hàng cười khoe hàm răng trắng sáng.
(...tuyệt thật!)
Tôi nhón thử một viên.
Quả đúng như lời mời chào của ông chủ, tôi có thể cảm nhận được một lượng ma lực không nhỏ trong những viên ma thạch ở đây.
Nhân lúc cũng đang định bổ sung lại đũa phép...
"Ông chủ, cho hai mươi viên."
"Có ngay!"
...nên tôi đã tậu luôn một bọc.
"Chị Rine, đó là túi ma thuật ạ?"
"...ừm, đúng vậy."
"Tuyệt thật nhỉ. Em chưa từng nhìn thấy túi ma thuật. Nhỏ như thế mà có thể nhét vừa luôn chừng ấy ma thạch."
Mỗi viên ma thạch đều có kích cỡ của một nắm tay. Túi ma thuật vắt ngang vai tôi lại có kích cỡ tương đối nhỏ. Chẳng có gì lạ khi Claine kinh ngạc, nhìn chăm chăm vào nó.
"Hẳn là đắt lắm ạ?" Claine hỏi thêm.
"...ừm......"
"Chị Rine..." Claine ngước lên nhìn tôi "...chị đang khóc sao?"
Ô kìa, lạ thật. Tôi nào có ý định khóc đâu chứ.
"Không-"
"Chúng ta hãy đi đến nơi nào đó ít người nhé."
"...ừm....."
☆
"Xin lỗi chị Rine, em đã nói điều gì không phải nhỉ..."
Ngồi lên băng ghế ở gần đài phun nước, trong lúc tôi đang đưa mắt ngắm nhìn những con người đi đi lại lại ở đằng xa, Claine hạ giọng.
"...A cha, nói sao nhỉ....... mỗi lần nhìn thấy thứ này là chị..." Mở Túi ma thuật, tôi lấy "nó" ra.
"...là một bó hoa ạ?"
Bó hoa của đêm hôm đó được bảo quản trong Túi ma thuật đến giờ vẫn giữ nguyên được vẻ tươi mới.
"Thật ra... bó hoa này, Túi ma thuật và..."
"Chiếc nhẫn mà chị Rine đang đeo?"
"...ừm, cả chiếc nhẫn này nữa... đều là những món quà từ một người rất quan trọng. Nhưng... người đó đã không còn trên thế giới này nữa..."
1
"...vậy ạ..... ở đất nước này, đeo nhẫn trên ngón áp út của tay trái là để biểu hiện rằng người ấy là hoa đã có chủ... em vẫn luôn tự hỏi tại sao chị lại đi một mình..."
Đưa tay trái lên trời, tôi ngước nhìn chiếc nhẫn có đính kèm đá quý trên ngón tay áp út trắng nõn nà của mình. Hiện tại, chỉ có tay phải của tôi là được trang bị găng tay, găng tay còn lại đã được gấp lại cẩn thận trong Túi ma thuật.
"... Chúng ta đi tham quan thêm một chút nữa nhé. Dẫu sao chị cũng đã quyết định sẽ vui vẻ trong chuyến đi lần này."
"Vâng. Hãy để em đưa chị Rine đến những nơi thú vị hơn. Đảm bảo sẽ giúp chị quên đi nỗi buồn!"
"A ha ha, nhờ vào Claine nhé."
Ngày hôm đó, tôi đã cùng Claine đi đến rất nhiều nơi. Khi sắc trời chuyển sang chiều tà, tôi đặt vào tay Claine 5 đồng vàng. Cô bé có ý định từ chối, nhưng đã bị tôi miễn cưỡng ép nhận. Dẫu sao ngày hôm nay tôi cũng đã rất vui mà.
"Cảm ơn chị Rine rất nhiều... em có thể gặp lại chị không ạ......"
"...nếu được ngày mai em lại đi cùng chị nhé."
"Vâng ạ!"
☆
"Đó là Túi ma thuật đúng không. Cô hãy nhét cùng lúc bốn cái vào đi. Hôm qua ta đã thiết lập xong ba chỗ rồi, còn một chỗ nữa là hoàn tất. Cô hãy giúp ta thiết lập ở những chỗ còn lại trên tấm bản đồ. Đây là lõi."
Sáng nay, bà lão ném cho tôi 1 tấm bản đồ và 4 ma đạo cụ giống hôm qua. Hiện tại, tôi và Claine đang cùng xem tấm bản đồ có đánh 4 dấu X.
"Đều là những chỗ em biết ạ."
"Vậy nhờ em nhé."
"Vâng ạ~"
Nơi đầu tiên quả nhiên vẫn là một con hẻm vắng người.
Tôi chóng vánh thiết lập ma đạo cụ và đặt lõi vào chính giữa. Vì hôm qua đã quat sát bà lão cẩn thận nên tôi không gặp bất kì khó khăn nào.
"Trông đẹp quá. Nó là gì vậy ạ?"
"Là một kết giới?"
"Thế ạ?"
"Chắc vậy."
Đáng tiếc thay, tôi không biết rõ thứ này là gì. Tuy nhiên, tôi đoán rằng, nếu thiết lập toàn bộ, biết đâu sẽ có một điều bất ngờ gì đó xảy ra chăng?
"Đây là cái cuối cùng rồi nhỉ. Cảm ơn em nhé, Claine."
Đặt lõi vào ma đạo cụ cuối cùng, tôi làm động tác quệt mồ hôi trên trán dù chẳng đổ một giọt mồ hôi nào.
"Không có chi ạ."
Sau đó, tôi và Claine đã cùng đi ăn trưa trong một quán ăn nằm trên đường lớn. Ở đây người ta vẫn dùng ngũ cốc cho món chính. Lúc rời khỏi quán, tôi đã mua thêm hai xuất ăn và nhờ Claine gửi đến mẹ và em gái của cô bé.
"Cảm ơn chị Rine rất nhiều ạ. Cả món thạch slime nữa, em gái và mẹ đã rất vui. Hai người nhờ em gửi lời cảm ơn đến chị."
"Gia đình em ăn ngon miệng là chị vui rồi. Ngày mai chị định sẽ nghỉ ngơi ở nhà trọ."
"Vậy, hôm khác em sẽ lại đến tìm chị nhé."
"Ừm. Hẹn gặp lại em vào hôm khác."
Ngày mai tôi định sẽ nghỉ ngơi trong phòng trọ cả ngày. Rồi ngày tiếp theo, tôi sẽ ra chợ trời bán thuốc. Cũng không thể không kiếm lại số tiền đã tiêu sài mà.
☆
Thế nhưng...
"Đi thôi nào, hai người đó dặn tôi là phải gọi cô đi cùng."
... sáng hôm sau, bà lão đến tìm tôi.
"...hai người đó? A... đợi đã!"
Tôi còn chưa kịp hỏi rõ thì bà lão đã vội bước đi. Tôi hấp tấp vắt Túi ma thuật qua vai, đóng cửa phòng trọ lại và đuổi theo bà lão.
"Bà có thể cho cháu biết là chúng ta đang đi đâu không...?"
"Đến nơi rồi hẳn biết."
(...thật là... hết cách, đành phải theo thôi.)
Tuyệt đối không phải là vì tò mò đâu nhé. Chẳng qua, tôi chỉ muốn biết chân tướng của ma đạo cụ kia mà thôi. Tôi tin rằng, nếu đi theo bà lão này, tôi sẽ biết được sự thật.
Nơi mà chúng tôi hướng đến chính là cổng thành của thị trấn.
Rời khỏi cổng thành và đi thêm một khoảng, trong tầm mắt của tôi hiện lên một chiếc mũ chóp và hai ngọn đồi... theo một ý nghĩa khác.
(...uwaaa......)
Tôi chỉ có thể há hốc mồm và nhìn chăm chăm vào "hai thứ gì đấy". Có thể nói là... vào lúc này, thần trí của tôi đã bị thổi bay.
"Này! Cô nhìn đâu vậy!"
"À, xin lỗi."
Giọng nói phát ra từ chiếc mũ chóp ở bên cạnh.
"Đừng có giỡn mặt! Ý của cô là tôi lùn chứ gì! Gừ!!!"
A cha, lộ mất rồi à. Bậy! Không không, ý tôi không phải như vậy. Là bởi vì "hai quả đồi" ở bên cạnh quá nổi bật nên tầm nhìn của tôi bị đơ trong vài giây ấy mà.
"Anettia, đây đâu phải lúc đấu khẩu đúng không?"
"...Đ-Đúng vậy nhỉ. Xin lỗi, Vandie."
(...ừm, có lẽ đã hơi muộn rồi.)
Nhưng hai người này là ai vậy nhỉ? Người phụ nữ tóc đỏ sỡ hữu vòng một khủng, có vẻ tên là Vandie. Cô gái tóc vàng bên cạch là Anettia. Và cả hai đều đội mũ chóp. Tức là, cả hai đều là phù thủy?
Ra vậy ra vậy... giờ thì tôi đã hiểu tại sao mọi người đều nghĩ tôi là phù thủy rồi.
*BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!!*
Theo phản xạ, tôi đưa hai tay lên bịt tai và cố giữ thăng bằng để không bị ngã.
(...chuyện chuyện gì vừa xảy ra vậy?!)
Âm thanh vang rền nhưng thể có hàng tỷ tia sét vừa giáng xuống. Cùng với âm thanh là một cơn chấn động rung chuyển trời đất kéo theo nhiệt lượng. Dẫu đã khoác trên mình bộ trang phục (thần kỳ?), tôi vẫn cảm nhận được rõ rệt một nguồn nhiệt vô cùng cao đang lan rộng trong không khí.
"Ôi chao, đẹp thật nhỉ."
"Trời ạ... Vandie, cô phải nói gì đó trước khi kích hoạt chứ! Xém chút nữa là tôi đã bị dọa rồi đấy!"
"...Ô ô ô! Thật tuyệt vời. Chết tụi mày chưa... kha kha kha!"
Đến lúc này, khi cơn trấn động đã tan biến, tôi cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Thị trấn Wandy vài phút trước vẫn tràn ngập tiếng cười và những ngọn gió. Hiện tại... đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
(.........................?!)
☆
Ngoài tuyệt vọng đứng nhìn thị trấn chìm trong biển lửa, tôi chẳng thể làm được gì khác.
"Cô gái, cô tên gì nhỉ?"
Đừng bên cạnh tôi là cô phù thủy tóc đỏ –Vandie.
"...Tôi là Rine."
"Vậy à, lần này phải cảm ơn cô rồi Rine. Nhờ có cô mà kế hoạch của chúng tôi diễn ra vô cùng thuận lợi. Nhân tiện, tên của tôi là Vandie. Mọi người đều gọi tôi là Hồng Diễm Vandie."
"Này này, Vandie. Thứ đó là gì nhỉ? Nhân tiện, tôi là Anettia. Mọi người gọi tôi là Ánh Sao Anettia. Cảm ơn cô nhiều nhé, Rine."
"À... nó được gọi là Bát Ngục Hồng Liên. Hội đủ tám cái sẽ có một vụ nổ rất đẹp."
"Ẹ, là thứ đó à... Vandie, cô cũng ác thật đấy. Chỉ những người sở hữu ma thuật thuộc tính hỏa hoặc không sở hữu ma lực mới có thể chạm vào nó. Rine, cô may mắn thật đấy, vì sở hữu thuộc tính hỏa. Nếu không Bát Ngục Hồng Liên đã nổ tung rồi."
(...hai người này đang nói gì vậy? Mình nghe mà chẳng hiểu gì cả.........)
☆☆☆
Tôi là Claine. Bố đã mất từ khi tôi còn nhỏ, nên gia đình của tôi chỉ có mẹ và em gái. Mẹ làm việc ở quán ăn đến tận chiều tối, em gái của tôi thì có thể trạng rất yếu. Chính vì vậy, tôi đã làm người hướng dẫn du lịch để kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Đối với tôi, mẹ và em gái là những người thân quan trọng nhất. Có những lúc, khách du lịch không cho tiền, cũng có những lúc họ bắt tôi ăn đồ ăn thừa hoặc đụng chạm cơ thể... nhưng vì hai người, tôi có thể tiếp tục cố gắng.
Hai hôm trước, tôi đã gặp được một chị phù thủy. Chị ấy tên là Rine và đối xử với tôi rất tốt. Không những boa nhiều tiền mà chị còn đãi tôi thật nhiều món ăn ngon. Mẹ và em gái đã ăn món thạch slime rất ngon miệng và mỉm cười. Vì vậy, tôi rất biết ơn chị ấy.
Hôm nay, chị Rine nói là sẽ nghỉ ngơi ở nhà trọ. Nhưng vì cảm thấy nhàm chán nên tôi đã đi lòng vòng gần nhà trọ của chị Rine. Và rồi, tôi nhìn thấy chị Rine đi cùng với một bà lão.
(...mừ... chị Rine đã nói sẽ nghỉ ngơi vậy mà lại đi cùng người khác.)
Một cảm giác gì đó giống như ghen tỵ nảy sinh trong lòng tôi, có lẽ vì thế mà tôi đã theo sau chị Rine. Nhưng cũng chính quyết định trên... đã cứu mạng tôi. Không, nói một cách chính xác hơn... tôi đã bị bỏ sót.
(...mẹ! Linna!)
Thị trấn Wandy đã chìm trong biển lửa. Sau này, dẫu có tìm kiếm thế nào, tôi cũng không tìm thấy hài cốt của mẹ và Linna. Nhưng hiện tại, ngay sau cú sốc mất đi người thân, tôi còn phải đón nhận thêm một sự thật tàn nhẫn nữa.
"......lần này phải cảm ơn cô rồi Rine. Nhờ có cô...."
"......Bát Ngục Hồng Liên. Hội đủ tám cái sẽ có một vụ nổ......"
Trong đầu tôi liên tưởng đến hình ảnh bông hoa đỏ nở rộ. Ngày hôm qua, tôi và chị Rine đã cùng nhau đặt nó ở những địa điểm X trên bản đồ.
(...không lẽ nào... không lẽ nào... không lẽ nào!)
Kìm nén cảm xúc, cố nép mình vào gốc cây, tôi tiếp tục lắng nghe.
"Nói chung, lần này cô thật sự đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, Rine. Vậy nên, tôi quyết định sẽ đưa cô đến tổ chức." Giọng nói này là của phù thủy tóc đỏ. Tôi sẽ không quên đâu.
"Rine cũng là phù thủy, chắn chắc sẽ hiểu được ý chí của tổ chức thôi." Còn giọng nói này là của tóc vàng.
"...không... tôi..."
"Thôi nào, đừng khiêm tốn như vậy. Rine, chắc chắn sẽ được khen thưởng." Vandie, tôi sẽ không quên cái tên này.
"Mà, hãy nói chuyện sao đi. Bây giờ, tôi sẽ dùng ma thuật dịch chuyển đưa hai người về tổ chức." Anettia, không quên... không quên...
"Đợi..."
Một vòng tròn ma thuật xuất hiện, hình bóng của ba người biến mất. Đồng thời, bà lão cũng phát hỏa "Á a a" và ngã gục xuống mặt đất.
"Cả chị nữa Rine, tôi sẽ không quên chị đâu!"
1