Cuộc Hành Trình Của Rine

Sau khi dựng mộ cho Pattera và Yumiel, tôi đã rời khỏi thị trấn của những chiếc gương. Giờ đây, thị trấn này đã trở thành một hoang tích đúng nghĩa. Tôi có đi xem một vài nhà dân, nhưng ở đó đã không còn những chiếc gương lưu trữ hình bóng con người nữa rồi.

"Tạm biệt nhé..."

Tôi đưa tay lên đón lấy vành mũ chóp bị gió thối phấp phới rồi xoay gót chân rời đi. Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ quay trở về đây nữa – Một thị trấn nơi tất cả đều đã bị định đoạt.

(Mừ... từ giờ mình sẽ không giúp người nữa đâu. Dỗi rồi!)



Hiện tại, tôi đang phải đối mặt với một tình huống vô cùng cấp bách. Đó chính là... tiền không ví trống!

...Tuy nhiên, rơi vào tình cảnh này cũng là một điều hiển nhiên thôi. Vì hai năm nay tôi chỉ đi lòng vòng, tiêu sài tiền vào lương thực mà không kiềm được một đồng nào.

Có điều, tôi không đi chơi đâu nhé. Tôi đã đi vòng quanh khắp nơi và tìm kiếm được đủ mọi loại nguyên liệu. Không những thế, tôi còn lên được cấp độ 70 nữa. Chỉ có một điều đáng tiếc là... không tìm được nguyên liệu của Linh Dược thôi.

"Này này, anh gì ơi, anh bị thương nè, có cần thuốc không?"

"Không cần. Đây chỉ là một vết trầy xước nhỏ. Vài ngày là khỏi ngay ấy mà."

Chậc... vẫn không ai chịu mua thuốc của tôi.

Sáng hôm kia, tôi cuối cùng cũng đến được thành phố hầm ngục Gazaki sau hơn 2 tháng sinh hoạt trên xe ngựa. Nghe đâu, vì ở giữa thành phố này có một hầm ngục vô cùng hùng vĩ nên đã thu hút được rất nhiều mạo hiểm giả tập trung tại đây.

Hôm nay, tôi đã "Hợp Thành" rất nhiều thuốc hồi phục vết thương và túc trực trong Hội Hiểm Giả từ sáng nhưng vẫn chưa bán được dù chỉ một lọ.

Thuốc của tôi có ba loại Sơ Cấp giá 300 Ram, Trung Cấp giá 700 Ram và Cao Cấp giá 1500 Ram. Vừa qua, tôi có đi thăm dò qua những cửa hiệu bán thuốc ở Gazaki. Thuốc của họ tương đối đắt đỏ. Đã thế chất lượng còn rất kém.

Thuốc của tôi vừa có thể uống vừa có thể rưới vào vết thương. Nhưng thuốc ở những cửa tiệm thuốc chủ yếu là thuốc bôi, rất ít loại có thể uống được (ngoại trừ thuốc giải độc hoặc vô hiệu hóa trạng thái xấu). Thêm vào đó, công hiệu hồi phục rất thấp, chỉ cầm máu là chính. Vậy mà, giá của một lọ thuốc bôi từ sơ cấp đến cao cấp là 700~2000 Ram.

Thật ra... tôi có nâng giá thuốc của mình lên một chút. Tuy vậy nhé, thuốc của tôi công hiệu vô cùng. Nếu là Cao Cấp nhé, dù là vết thương trí mạng, chỉ cần ực hoặc rưới nhẹ cũng sẽ khỏi ngay luôn đó. Tuyệt vời không? Vậy nên, hãy mua thuốc của tôi đi nhé~

À... không phải là tôi đang hết tiền đâu... chỉ là ví không còn đồng nào thôi...

Khó khăn của tôi nằm ở chỗ... người ta sẽ tin tưởng vào những hiệu thuốc hơn là một đứa bán hàng rong không rõ danh tín. Thấy chưa, một vài người còn thể hiện rõ thái độ khó chịu khi tôi đến chào thuốc...

(...xem ra, hôm nay đành phải bỏ cuộc thôi.)

Sáng mai, tôi sẽ bày hàng ở chợ trời.

Định ra về, tôi hướng đến cửa, thì đúng vào lúc này...

"Cho hỏi có ai sử dụng được ma pháp trị thương không!!!!!!!!!!!!"

"Đồng đội của chúng tôi bị thương rất nặng!"

...cánh cửa của Hội mở toang ra.

Người vừa đẩy cửa chạy vào là một thiếu nữ. Với một biểu cảm hết sức khẩn trương, thiếu nữ hét lên. Ngay sau đó, là một nam thanh niên được hai thiếu nữ khác đỡ vai kéo vào.

"Bình tĩnh nào, mấy cô đã thử bôi thuốc cho cậu ta chưa?"

"Ông nghĩ xem có thể bôi thuốc không!?"

Đặt nam thanh niên nằm xuống, một trong ba thiếu nữ mở băng quấn trên bụng nam thanh niên. Bên dưới lớp băng quấn là... một khoảng trống. Vùng bụng của nam thanh niên đã bị xuyên thủng theo đúng nghĩa đen!

"...thật đáng tiếc... nhưng nếu là vết thương nặng như vậy, e rằng ma thuật của tôi không thể chữa trị được."

Một chàng trai mặc đồ tu sĩ chạy đến nhưng nhìn thấy vết thương thì cũng đành lắc đầu bó tay.

"Không thể nào... không thể nào...Allan... Allan..."


"Ai đó làm ơn hãy cứu Allan!"

"Anh ấy vì chúng tôi nên mới..."

(Damn... À, không... đây chẳng phải là cơ hội tốt để kiếm tiền sao~)

Vỗ hai tay vào nhau, tôi rút ngắn khoảng cách với họ.

Nhìn kỹ, tuy bị thương rất nặng nhưng thanh niên này vẫn giữ được thần thái điềm tĩnh sói ca trên khuôn mặt. Chưa kể, hình như cậu ta còn bị thương vì bảo vệ ba thiếu nữ. Đừng hỏi tại sao cậu ta được phép bán ghen bán tỵ nhé.

"Vết thương nặng như thế này... e rằng khó mà chống chọi được lâu."

Pha một chút diễn trong giọng điệu, tôi ngồi xuống vờ kiểm tra vết thương rồi đưa ra kết luận.

"...không... Allan sẽ..."

"Cô là phù thủy đúng không? Làm ơn hãy chữa trị cho Allan đi..."

"Dẫu có phải trả giá như thế nào chúng tôi cũng đồng ý!"

Dẫu có phải trả giá như thế nào?!

(...Không không không, mình đã rút kinh nghiệm rồi!)

Giả như tôi đòi hỏi quá đáng ở đây, sau này tuyệt đối sẽ bị lấy ơn báo oán. Phư phư, tôi không còn non và xanh như trước nữa đâu. Sau khi trải qua vô vàn mưa dông bão tố, tôi đã nhận ra... đối với tôi, một cuốc sống an nhàn mới chính là báu vật.
1

Ngoài money ra thì không còn gì quan trọng hơn một cuộc sống an nhàn, đúng không?

Vậy nên...

"Bốn nghìn năm trăm Ram."

"...Bốn nghìn năm trăm Ram?"

3 thiếu nữ đồng loạt nghiêng đầu.

"Phí điều trị. Nếu ba người không quyết đa-"

"Chỉ nhiêu đó thôi sao! Tóm lại hãy mau chữa trị cho Allan đi!!!"

"Được rồi được rồi, bình tĩnh đi nào..."

Lấy từ Túi ma thuật 3 lọ thuốc Hồi phục Cao Cấp, tôi mở nắp 2 lọ và rưới lên vết thương của nam thanh niên. Vết thương nghiêm trọng do bị xuyên thủng bởi một thứ gì đó chẳng mấy chốc đã liền miệng. Lúc này, nam thanh niên bật dậy và ho ra máu.

(...vẫn như mọi khi, lọ đã biến mất. Good!)

"Vết thương đã lành!"

"N-Nhưng tại sao Allan lại ho ra máu như thế..."

"Này, cô phù thủy, cô hãy giải thích đi!"

Lọ thuốc biến mất thoạt nhìn sẽ lầm tưởng rằng đây là một khả năng vô dụng. Tuy nhiên, hãy thử nghĩ xem, giả như lọ thuốc không biến mất thì chuyện gì sẽ xảy ra? Vâng, thế giới này sẽ bị lấp đầy bởi lọ thuốc.

(...à vâng... em sẽ không chém nữa đâu...)

...vậy nên 3 người làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như thế!


"...đây chỉ là phản ứng tự nhiên trong quá trình phục hồi. Sau khi uống hết lọ thuốc cuối cùng này sẽ khỏi ngay thôi." Tôi chìa lọ thuốc về phía trước, một trong 3 thiếu nữ chụp lấy, mở nắp...

...sau đó thiếu nữ uống vào và khẩu truyền... hả? Cần thiết chắc?! Để cậu ta tự uống là được rồi!! Nhìn đi, chưa nói đến những người xung quanh, 2 thiếu nữ còn lại cũng đang há hốc mồm kìa.

(Nhảm nhí...)

"...ổn rồi. Nào, bốn nghìn năm trăm Ram. Nhanh lên nhé. Tôi cần phải đi nhả khói."

"...hả... à, vâng... của cô phù thủy đây... cảm ơn cô rất nhiều."

"...cảm ơn cô phù thủy rất nhiều."

Tạm biệt và hẹn gặp lại ở kiếp sau nhé.



G-Gì chứ! Tôi đâu có ghen ăn tức ở. Lẽ ra tôi cũng có một gia đình hạnh phúc mà...

(Mừ... có tiền rồi, đi tìm nhà trọ thôi...)

Mấy ngày qua tôi đã phải ngủ lại trong nhà trọ rẻ tiền. Nhờ vậy, tâm trạng của tôi khá tệ. Đi vòng quanh một lúc, tôi tìm thấy một nhà trọ tương đối ổn.

Giá trọ của 1 ngày không kèm phần ăn là 500 Ram nhưng nếu trọ liên tiếp 3 ngày sẽ chỉ tốn 1000 Ram thôi. Hơn nữa, nếu bỏ thêm 500 Ram sẽ được phục vụ bữa sáng và bữa tối trong 3 ngày.

"Cho tôi trọ lại ba ngày kèm phần ăn."

"Cảm ơn quý khách rất nhiều. Đây là chìa khóa phòng của quý khách."







Sáng hôm sau, khi tôi đến Hội mạo hiểm...

"Làm ơn hãy bán thêm thuốc hôm qua cho tôi."

...nam thanh niên Allan chạy đến và cúi đầu trước tôi.

"Nếu có những lọ thuốc đó, chắn chắc mục tiêu của chúng tôi sẽ hoàn thành."

...ừm.......

"Ở chỗ tôi có ba loại thuốc..."

Tôi bắt đầu giải thích cho nam thanh niên về công hiệu của từng loại và giá bán.

"Cho tôi mỗi loại năm mươi lọ."

"Vâng, cảm ơn quý khách~"

...nói sao nhỉ? Nam thanh niên này quả là một con người khó hiểu.

Tóm lại, tôi đã có được một khoảng hời từ trên trời rơi xuống. Như vậy là tất ổn tất ổn rồi~ Đêm nay phải mở tiệc ăn mừng mới được!

Nhân tiện, số tiền tôi thu được từ 150 lọ thuốc là 125000 Ram đấy. Hơn cả số tiền tôi đã kiếm trong 1 năm ở.......


(...bán thuốc tiếp nhỉ. Mục tiêu là mở một tiệm thuốc!)

Gâu gâu gâu~







Sau này, tôi mới biết, nhóm của thanh niên Allan là một nhóm mạo hiểm giả khá nổi tiếng trong giới với tất cả thành viên đều đã đạt hạng A. Việc tôi bán thuốc cho anh ta không ngờ...



Kể từ hôm đó, thuốc của tôi bán chạy như tôm tươi. Nguyên liệu tích trữ trong 2 năm qua chẳng mấy chốc đã bốc hơi.

"Cô Rine muốn đặt yêu cầu thu thập nguyên liệu cho Hội nhỉ... Chừng này nguyên liệu, ước tính sơ bộ là khoảng một trăm nghìn Ram ạ."

"Thời gian hoàn thành thì thế nào?"

"Từ một tuần đến hai tuần ạ."

"Được rồi, tôi muốn đặt yêu cầu... đây là một trăm nghìn Ram."

Những yêu cầu trên bảng nhiệm vụ trong Hội mạo hiểm giả đa phần là đến từ người dân. Thu thập nguyên liệu rất tốn thời gian lại còn nguy hiểm nữa, nên tôi đã thử yêu cầu hội. Kết quả... chi phí không nhiều như tôi lầm tưởng.

Tiện thể nói luôn, tôi đã tăng giá thuốc lên rồi. Đơn giản là vì có quá nhiều người tìm đến mua thuốc. Để không giành hết khách từ các cửa tiệm thuốc và duy trì số lượng thuốc tồn kho, tôi không còn lựa chọn nào khác. K-Không phải là tôi tham lam đâu nhé...

Sơ cấp 1000 Ram, Trung cấp 1800Ram, Cao cấp 3500 Ram. Dẫu vậy, thuốc của tôi vẫn bán rất chạy và dẫn đến hiện trạng hết nguyên liệu như này đây.

Đại khái là vậy, thế nên tôi mới thử sử dụng đến hệ thống yêu cầu của Hội mạo hiểm. Số lượng nguyên liệu mà tôi vừa yêu cầu, đủ để "Hợp Thành" 1000 lọ thuốc Hồi phục các loại.

Ước tính thôi cũng đã được hơn 5000000 (năm triệu) Ram rồi. Vậy mà... chỉ mất 100000 (một trăm nghìn) Ram. Tay chân tôi bủn rủn hết rồi. Dẫu không làm chuyện hại người...

Rời khỏi Hội, tôi trở về nhà trọ.

Bán hết đợt thuốc lần này, tôi sẽ mua một cửa tiệm. Cửa tiệm này sẽ chuyên bán thuốc hồi phục. Ổn định rồi, tôi sẽ thử bán thêm những loại thuốc khác nữa. Vì đã biết được, yêu cầu Hội không tốn qua nhiều Ram, lần tới tôi sẽ thử yêu cầu những loại nguyên liệu khác. À, còn nữa... có lẽ tôi cũng sẽ thử mua nguyên liệu ở những thương hội.



Khoảng hơn hai tuần, tôi nhận được nguyên liệu từ Hội. Theo những gì chị nhân viên giải thích, tôi có thể thiết lập mức phần thưởng cao hơn. Như vậy, sẽ có nhiều mạo hiểm giả hưởng ứng và nguyên liệu cũng sẽ được thu thập nhanh hơn.

"Vẫn là những nguyên liệu như lần trước... và thêm một vài loại nguyên liệu mới... chi trả năm trăm nghìn Ram nhỉ. Vâng, cảm ơn cô Rine rất nhiều ạ. Vì đã sử dụng hệ thống yêu cầu của Hội."

Lần này tôi chơi lớn luôn, chưa đầy một tuần nguyên liệu sẽ được chuyển đến.

(ư hư hư... bây giờ chị đây không thiếu money nhé~)

Nhờ có cái hầm ngục mọc lên ở giữa thành phố mà người người đi hầm ngục, nhà nhà đi hầm ngục. Thế nên, thuốc của tôi mới có thể bán chạy được như vầy. Mai sau nếu hầm ngục có mất đi, tôi vẫn đủ kinh phí để phát triển một loại thuốc khác.

(Nghĩa là, từ bây giờ mình đã có một cuộc sống an nhàn...)

...nói khiêm tốn, bây giờ tâm trạng của tôi cực kì vui tươi.







Sáng hôm sau, tôi nhảy sáo đến Thương Hội để tìm mua một cửa tiệm.

"Dựa trên điều kiện của quý khách, chúng tôi có thể giới thiệu đến quý khách ba cửa tiệm ạ."

"Tôi có thể xem qua không?"

"Tất nhiên rồi ạ. Quý khách có muốn đi xem ngay không ạ?"

"Đi xem đi xem!"


Kết quả, tôi đã chọn cửa tiệm thứ ba. Hai cửa tiệm còn lại nằm khá gần trung tâm, giá cao ngất ngây còn gà tây, xung quanh lại vô cùng huyên náo, nhộn nhịp... ý tôi là ồn ào ấy.

Trong khi đó, cửa tiệm thứ ba nằm cách trung tâm khoảng 15 phút đi bộ. Là khu dân cư nên buổi sáng mọi người rời nhà đi làm, đến tối lại tranh thủ ngủ sớm chuẩn bị cho công việc hôm sau. Vừa có sự yên tĩnh lúc về đêm, vừa có một lượng khách hàng tiềm năng. Ngoài cửa tiệm này, tôi không chọn được nơi nào phù hợp hơn. Sau khi trao đổi với người hướng dẫn, đến chiều hôm đó là tôi đã có được trong tay giấy tờ nhà và chìa khóa.



Năm đầu tiên tương đối thuận lợi, thuốc Hồi phục của tôi vẫn bán chạy như máy khâu. Đến năm thư hai... hầm ngục biến mất.

...nói đúng hơn, hầm ngục đã bị chinh phục. Nguyên nhân... chắc không phải vì thuốc Hồi phục của tôi đâu nhỉ. A ha ha... thôi nào, làm gì có chuyện như vậy chứ.

Từ đó lượng tiêu thụ thuốc Hồi phục giảm không phanh... nếu không muốn nói là chẳng bán được lọ nào.

Nhưng thay vào đó nhé... những loại thuốc khác của tôi bắt đầu bán chạy. Chẳng hạn như, thuốc dưỡng trắng da, thuốc gội đầu, thuốc rửa chén... những loại thuốc mang đến tiện ích cho đời sống nói chung.

Tuy hầm ngục đã biến mất, mạo hiểm giả lũ lượt kéo khỏi thành phố Gazaki như nước tràn bờ đê. Nhưng, không hẳn là nền kinh tế ở Gazaki sẽ trở nên xấu đi. Trước kia, vì có hầm ngục nên không thể kinh doanh – những dịch vụ và mở rộng bị hầm ngục cản trở trước kia đang khai mạc bước tiến phát triển đầu tiên.

Lý do tôi bán được những loại thuốc tiện dụng cũng vậy.

Không phải người nào cũng có thể sinh sống nhờ vào hầm ngục. Vẫn sẽ có những con người không thể chiến đấu. Lúc hầm ngục chưa biến mất, họ gặp khó khăn trong tìm kiếm công việc. Tuy nhiên, giờ đây, khi những ngành nghề khác đang trên đà phát triển, họ trở thành nguồn nhân lực quý giá.

Nhờ vậy, họ bắt đầu có được những khoản dư dả. Khoản dư dả này, họ đã dùng để đầu tư vào một cuộc sống tiện lợi. Và đây chính là lý do, những loại thuốc tiện dụng bán chạy.




Tiền không thiếu. Đã bao nhiều năm trôi qua rồi nhỉ? Tôi đã dùng tiền ăn chơi rất nhiều. Ừ thì... có tiền mà. Nhưng, tôi đã bắt đầu cảm thấy chán rồi.


Tề thự thì cũng đã mua rồi này. Xe ngựa xịn xò cũng có rồi này. Nghĩ lại... thế giới này cũng không có quá nhiều loại hình giải trí. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có xem kịch hoặc xem hành quyết công khai. Gần đây còn có cả đua ngựa nhỉ.

Ác quỷ? À, là con đó quái khổng lồ ấy à... Nhắc mới nhớ, gần đây tôi không nghe được tin tức gì từ nó nữa rồi. Có lẽ, nó đã bị thảo phạt hoặc tan biến vào hư vô.

(...hầy... đã đến lúc nên tìm một tấm chồng rồi nhỉ...)

Nói trước nhé, tôi không bị hôm, gãy hay cong gì đâu. Mục đích của tôi là trẻ con. Đây là ước nguyện mà tiền kiếp tôi đã không còn cơ hội thực hiện. Dẫu thế cục đã thay đổi, tôi vẫn muốn có một đứa con...

"Hãy nhìn vào đây đi. Đây là số tiền mà cô đã nợ ta. Nếu không thể trả hết... Ục, trở thành vợ của ta, ta sẽ bỏ qua hết toàn bộ số nợ này."

...nhưng không phải là với tên quý tộc khốn nạn này!

(...tên này bị cái quái gì vậy..........)

Gã quý tộc vừa xấu xí vừa béo ú này đột nhiên xuất hiện và ném cho tôi một cuốn sổ ghi nợ.

Nội dung bên trong hết sức hoang đường.

Cái gì mà... vì cửa tiệm của tôi nên những cửa tiệm thuốc của gã bị phá sản. Vì thuốc tiện dụng của tôi nên thương hội của gã sụp đổ. Vì gã là lãnh chúa của thành phố Gazaki nên được phép đóng cửa tiệm của tôi bất cứ lúc nào, tiền tôi kiếm được là nhờ vào gã...

...hôm nay gã đến đây là để thu hồi lại toàn bộ tài sản của gã và tiền tôi đã nợ gã.

Lạy chúa, não vẫn còn nằm trong đầu của hắn chứ? Hay nó đã được thay thế bằng phân bò rồi?!

"Xin lỗi nhưng tôi đã là hoa có chủ. Hơn nữa, tôi không nợ gì ông cả. Cảm phiền ông về cho, cửa tiệm của tôi còn phải kinh doanh nữa."

Tôi đã dùng đũa phép đuổi kéo gã quý tộc và đám hộ vệ của ông ta về. Đến giờ, tôi vẫn lợi dụng chiếc nhẫn này. Tôi đúng là một đứa tồi tệ mà nhỉ. Thậm chí, tôi còn chẳng thể nhớ được rõ ràng khuôn mặt của Ryan...

(...mình nên rời khỏi thành phố này thôi.)

Tôi không nghĩ gã quý tộc kia sẽ bỏ cuộc. 




Nhưng... tôi đã chậm trễ một bước. Đêm hôm đó, tôi bị một đám người áo đen tấn công. Khi ý thức quay trở lại... trên cổ tôi đã được trang bị một chiếc vòng...

[Vòng Nô Lệ]
4

(...không không không... nộ lệ là không ổn... thật sự không ổn... nô lệ là toang chắc... má ơi, cứu connnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận