Tô Tranh yếu đuối đứng dậy khó nhọc bước đi những bước thật nặng nề rời khỏi nhà của Lục Kình Phong. Đến thẳng quán bar sầm uất nhất thành phố X, Tô Tranh mệt mỏi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân bó sát khoe được triệt để các đường cong trên cơ thể và cả đôi chân dài miên man. Hàng loạt những tên đàn ông đều nhìn cô với đôi mắt thèm thuồng. Bỗng có một vị thiếu gia với khuôn mặt điển trai mang đậm phong cách bad boy cầm theo một ly rượu ra bắt chuyện với Tô Tranh.
“Cô em xinh đẹp, sao lại ngồi một mình uống rươụ thế này? Thất tình à?”
Tô Tranh nhìn chàng thiếu gia bad boy với đôi mắt lơ đãng cô cười khẩy một tiếng đáp lại với giọng điệu đầy khinh thường:
“Thất tình? Tôi từng có tình yêu ư? Đàn ông các người đều là một lũ tồi. Nói dối một câu chết người sao? Sao lúc nào cũng phải nói thật để rồi gây thương đau cho người khác chứ. Hừ! Tôi hận mấy đàn ông các người!”
Anh chàng thiếu gia bad boy đặt nhẹ ly rượu xuống, tiến gần đến Tô Tranh vuốt ve khuôn mặt cô nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, hôn lên những giọt nước mắt trên gò má của cô. Tuy cô đã từng làm tình với đàn ông rồi nhưng trước hành động dịu dàng của anh chàng này cô vẫn không khỏi kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn. Tô Tranh dơ tay đẩy mạnh anh ra trốn tránh sự yêu thương thân mật. Anh chàng chỉ cười tiếc rẻ nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi quay ra phong lưu nói với Tô Tranh:
“Tí thì tôi lại được chơi lại một lần nữa cô em xinh đẹp này rồi! Tiếc quá. Thôi, ở đây không tốt em nhanh chóng trở về đi! Hắn không đáng để em yêu thương, từ bỏ đi!”
Nói rồi anh ta cất bước quay lưng hòa nhập vào đám người đang nhảy nhót ồn ào trong vũ trường. Tô Tranh ở lại với tâm trạng khó hiểu, đầu óc trống rỗng cô lại tiếp tục uống rượu. Khi đã say mềm, phục vụ quán bar đang không biết phải làm thế nào thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên phát lên. Anh ta lần theo tiếng chuông, tìm thấy điện thoại từ trong túi xách vui mừng nghe máy:
“Alo đây là bạn của Tô tiểu thư đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Anh là ai?”
“Tôi là phục vụ ở quán bar. Mong cô mau đến quán bar XPOSE,Tô tiểu thư uống quá chén nên đang say ở quán chúng tôi ạ.”
Anh ta vừa nói xong tiếng “tút...tút” vang dài báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc. Anh ta chửi thầm một tiếng rồi vứt máy của Tô Tranh lại vào túi. Ba mươi phút sau, một cô gái xinh đẹp với chiếc váy ren trắng trông thật tao nhã bước vào quán bar. Cô đảo mắt một vòng thấy Tô Tranh đang say mèm rồi nhưng vân cố chấp uống những ly rượu mạnh, cô cau mày lạnh lùng bước tới dằng lấy ly rượu từ trong tay Tô Tranh. Tô Tranh ngẩng mặt lên nhìn rồi cười nhếch một cái nhàn nhạt mở miệng:
“Uyển Nhi? Ha! Cô đến đây để nhìn tôi thê thảm đúng không?”
Uyển Nhi nhìn Tô Tranh với ánh mắt phẫn nộ, tức giận đáp lại:
“Tô Tranh! Cô đang làm cái trò gì vậy? Đi về mau!”
Tô Tranh thấy Uyển Nhi phản ứng mãnh liệt như vậy, nước mắt lại không ngừng tuôn ra, đôi mắt xinh đẹp đỏ ngàu oán hận nhìn Uyển Nhi lớn tiếng nói:
“Tại sao? Bạch Uyển Nhi, tại sao? Tôi yêu anh ấy vậy mà tại sao anh ấy lại cứ yêu cô? Anh ấy nói anh hận cô nhưng lại chẳng cho chúng tôi động chạm đến một sợi tóc của, cô thấy có nực cười không? Anh ấy lạnh lùng, vô tâm, đáng sợ nhưng tại sao tôi lại luôn cố chấp yêu anh ấy hả? Cô thấy tôi ngu ngốc không Uyên Nhi? Cô biết không,quán bar này vô cùng quen thuộc với tôi vì chính ở đây ba năm trước tôi đã lừa gạt và cướp mất người đàn ông cô yêu đó. Cô có muốn nghe sự việc không?”
Uyển Nhi yên vị ngồi trên ghế, im lặng không nói gì cũng như đang chờ đợi câu chuyện của Tô Tranh. Tô Tranh cười đau khổ rồi nhấc ly rượu Whiskey màu vàng sóng sánh dưới ánh đèn huyền ảo uống một hơi cạn sạch. Tô Tranh khuôn mặt đau khổ đến đáng thương, giọng nói run run cất lên:
“Ba năm trước chính tại quán bar này, cái ngày tôi phát hiện ra mình có thai. Cô biết không đứa con này chính là của cái tên kẻ đã cưỡng bức lúc tôi mất nhà đó, lúc đó tôi chả biết tìm đến ai. Nhưng tôi lại nhớ đến sao không có ai. Còn có cả chồng của bạn thân mình cơ mà. Tôi rút máy điện thoại ra gọi cho Nhất Hàm bảo anh ta đến. Anh ta đến thật đó Uyển Nhi à, nhìn thấy anh ta ở cửa tôi vội vàng lấy chiếc gói thuốc mê đổ vào cốc rượu của anh ta. Tôi thử lòng anh ta bằng cách tỏ tình nhưng cô biết Nhất Hàm phản ứng thế nào không? Hàm đẩy tôi ra chán ghét nhìn tôi. Cũng đúng mà tôi có gì đáng quý đâu. Danh phận không! Trinh tiết cũng hẳng còn! Bị khinh thường là phải rồi! Tôi gạ Hàm mãi anh mới uống ly rượu đó, sau khi anh bất tỉnh rồi tôi đưa anh ta về phòng dựng lên một cảnh hoan lạc. Vài ngày sau tôi tìm đến công ty đưa ra giấy khám thai bắt Hàm phải chịu trách nhiệm rồi anh cũng phải cam chịu đồng ý chịu trách nhiệm thật. Bạch Uyển Nhi, cô có thấy kế hoạch của tôi hoàn mỹ không? Nó hoàn mỹ vậy mà cô lại trở về phá hỏng tất cả! Tại sao? Tại sao cô lại trở về làm gì cơ chứ?”
Tô Tranh nói đến đây không kìm nén được cảm xúc mà khóc nấc lên một hồi. Ngước gương mặt đẫm lệ lên nhìn Uyển Nhi, Uyển Nhi cảm nhận được ánh nhìn của Tô Tranh có cái gì đó khác lạ mà cô không thể hiểu nổi. Tô Tranh lại uống cạn một ly rượu Whiskey mạnh nữa, cơ thể của Tô Tranh ngày một nóng lên. Hơi men đã làm cô mất đi lí trí, lời nói có chút mất kiểm soát:
“Bạch Uyển Nhi cô biết không? Thứ tôi ghen tị với cô không phải là gia thế cô giàu, cũng không phải là cô luôn may mắn hơn tôi mà thứ tôi ghen tị với cô chính là tình yêu của anh ấy! Rõ ràng tôi là người đến trước hà cớ gì cô lại có được tình yêu của anh ấy chứ? Hôm nay nhân lúc tôi say tôi muốn được xin lỗi cô. Bạch Uyển Nhi tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cô rất nhiều. Xin lỗi...”
Tô Tranh cúi gằm mặt cứ liên mồm nói ra những câu xin lỗi. Uyển Nhi như đã hiểu được sự tình, nhìn Tô Tranh với ánh mắt thương hại tiến lại gần định đỡ cô dậy nhưng cô lại sững người lại khi nghe thấy Tô Tranh nỉ non nói một câu rất nhỏ dưới những tạp âm ồn ào của vũ trường, Uyển Nhi không thể nghe rõ cô ta nói gì nhưng lời nói của Tô Tranh lại làm Uyển Nhi vô cùng thắc mắc.
“Chi...em xin lỗi!”
***Lời nhắn.
Các độc giả thân yêu ơi! Hãy tích cực bỏ phiếu ủng hộ cho mình nào để mình có động lực bão chương đợt hai nè.
Mọi người bỏ phiếu nhé