Kỳ Thiên và Phương Kiều cùng Uyển Nhi khi đọc được bức thư đó liền có một sự sợ hãi len lỏi trong lòng. Kỳ Thiên ôm chặt Phương Kiều vào lòng. Anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, anh không thể để mẹ con cô một lần nữa rơi vào nguy hiểm. Kỳ Thiên lấy điện thoại ra ấn số rồi gọi:
"Bảo vệ phu nhân 24/24 không thể để phu nhân gặp bất kì nguy hiểm nào. Không thì các anh coi chừng!"
Kỳ Thiên nhanh chóng cúp máy. Đưa Phương Kiều lên giường an ủi cô vài câu để cô yên tâm nghỉ ngơi.
Uyển Nhi cùng với Kỳ Thiên cùng nhau lui ra ngoài. Đứng trước cửa phòng Uyển Nhi lúc này mới dám thể hiện sự lo lăng sốt ruột hỏi Kỳ Thiên:
"Anh! Bây giờ phải làm sao? Hắn ta đã biết là Phương Kiều mang thai rồi, hắn ta nhất định sẽ không để yên đâu!"
Kỳ Thiên tuy cũng rất lo lắng nhưng không thể hiện rõ ràng ra ngoài mặt như Uyển Nhi. Anh cũng lo lắng lắm chứ, con anh mà sao anh không lo lắng, sốt ruột cho được. Kỳ Thiên cố gắng lên tiếng trấn an Uyển Nhi:
"Không sao đâu, đã có người bảo vệ cô ấy rồi. Thôi em thử về nhà cũ, xuống nhà kho xem lại mấy cái tập tài liệu của công thúc ba con sống cất ở đó hộ anh. Song rồi mang đến công ty nhá."
Kỳ Thiên nói xong cũng vội vàng rời khỏi luôn. Chiếc xe Bugatti nhanh chóng rời khỏi nhà hướng về phía trung tâm thành phố. Uyển Nhi đứng đó mà vô cùng buồn rầu. Đến bao giờ cô mới có thể biết được sự thật đây? Đến bao giờ mọi chuyện mới kết thúc đây? Cô thật sự rất mệt rồi, cô mong mọi chuyện kết thúc nhanh chóng. Cô không hề muốn phải chứng kiến bất kì ai xung quanh cô bị thương hay phải rơi vào vòng xoáy hận thù nguy hiểm này nữa.
Uyển Nhi trở về căn nhà cũ của Bạch gia để lấy đồ. Bước xuống căn phòng kho ở dưới tầng hầm cô hơi run lên. Ở đây quá cũ kĩ, mạng nhện đã bám đầy còn có những bức tranh về mấy danh nhân thời xưa được treo xung quanh tường nhìn hơi rùng mình và đáng sợ. Cố gắng trấn áp sự sợ hãi trong lòng xuống, Uyển Nhi cố gắng bước lên phía trước. Xem xét vài tập tài liệu cuối cùng cô đã tìm ra được những tập tài liệu Kỳ Thiên cần. Đang chuẩn bị rời khỏi thì vô tình Uyển Nhi nhìn thấy một chiếc hòm cũ kĩ được để ngay ngắn trong góc nhà. Uyển Nhi tiến lại gần chiếc hòm mở ra. Cô thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ và bên cạnh chiếc hộp là một cuốn album ảnh. Uyển Nhi hiếu kì cầm hai món đồ này lên. Quan sát một hồi cô quyết định mang theo hai món đồ đó lên trên nhà. Cô bắt đầu với quấn album ảnh trước. Mở ra lúc đầu chỉ là ảnh hồi nhỏ mình của mẹ cô. Nhưng sau này bắt đầu xuất hiện vài tấm ảnh mẹ cô chụp chung với một người đàn ông. Người đàn ông vừa lạ vừa quen đó lại một lần nữa xuất hiện. Đó chính là người đàn ông có gương mặt giống Lục Kình Phong. Uyển Nhi tim đập nhanh, cô hồi hộp giở sang trang tiếp theo. Nhưng đằng sau bức ảnh có những dòng chữ hơi nhòe nhưng vẫn có thể đọc được.
Bức ảnh này có lẽ là lúc ông ta mới về ở chung với mẹ cô một thời gian.
"Sau một thời gian ở với thằng em cùng cha khác mẹ này cũng nhận nó tốt tính. Lục Anh Quốc cũng không tồi!"
Sang bức ảnh tiếp theo, mẹ cô đang làm ngồi làm bánh còn nở nụ cười rất tươi và vô cùng vui vẻ đằng sau bức ảnh lại có một dòng chữ nhòe:
"Lục Lam Ngọc cuối cùng chị cũng cười rồi. Lầm sau chị cứ cười tươi như vậy nhé!"
Lục Lam Ngọc? Suy nghĩ cô đã đúng? Mẹ cô thật sự là con gái cùng cha khác mẹ với ông ta? Lật thêm một trang nữa nhưng lần này chỉ là ông ta với một cậu bé trai. Đằng sau tấm ảnh vẫn là dòng chữ:
"Lục Lam Ngọc! Nếu chị vẫn còn ở đây chắc chị cũng sẽ biết cháu chị thôi! Nó là Lục Kình Phong đó chị!"
Lúc này Uyển Nhi liền giật thót mình đánh rơi cuốn album xuống đất. Cô đã nói chính xác Lục Kình Phong anh ta chính là con trai của Lục Anh Quốc! Hậu nhân của Lục gia mà mọi người đang coi chừng. Quả thật anh ta là con người đáng sợ. Cứ ngỡ rằng anh ta là con người hiền lành ấm áp. Ai dè anh ta chính là con sói giả nai mà bấy lâu nay cô lầm tưởng anh ta chính là bạn. Cô đã biết được sự thật nhưng quả thật sự thực này quá đáng sợ. Và cũng đồng nghĩa là Lục Kình Phong anh ta là kẻ đứng sau tất cả mọi sự việc này! Chính anh ta là kẻ chủ mưu, mà cứ giả thần giả quỷ suốt mấy năm qua. Uyển Nhi lặng thinh không biế
phải làm gì. Cô cúi xuống nhặt cuốn album lên xem tiếp bức ảnh tiếp theo. Bức ảnh này chỉ có một mình ông Lục Anh Quốc, ông ta gương mặt tiều tụy đang ngồi làm bánh. Đằng sau bức ảnh lại là dòng chữ tượng trưng cho câu chuyện trong bức ảnh:
"Chị Lam Ngọc, nếu không vì tài sản, tiền của địa vị chắc chị cũng không bỏ nhà để lại em và ba chứ? Thật sự em rất nhớ chị muốn ăn bánh chị làm chắc đó là điều khó khăn lắm đúng không?"
Vì tài sản? Có nghĩa là mẹ cô vì mất tài sản không còn quyền thừa kế nên mới bỏ nhà ra đi? Để lại ba Lục Kình Phong và ông ngoại cô? Rồi ông ngoại cô vì nhớ thương mẹ cô nên mới sinh ra bệnh rồi mất? Thế còn ba Lục Kình Phong sao mà mất? Nhìn theo hướng chiếc USB đang để trên bàn cô liền lấy cầm lên tay nhìn chằm chằm. Cô sắp biết được sự thật rồi!