CHƯƠNG 1
Hạ Trì năm nay mười chín tuổi, nếu là alpha hoặc beta, người khác nhất định sẽ nói cậu vẫn còn trẻ, chưa đủ tuổi gánh vác trách nhiệm Dù sao ở độ tuổi này phần lớn alpha hoặc beta đều mới vào đại học.
Hạ Trì không phải là alpha cũng không phải beta Cậu ấy là một omega bị coi là "yếu đuối" trong môi trường xã hội
Tuy bị coi là "yếu đuối" nhưng nếu một omega mười chín tuổi chưa kết hôn thì có điều gì đó không ổn và cậu ấy sẽ bị coi là “Em không còn trẻ” và lẽ ra em nên lấy chồng từ lâu rồi, nếu không lấy chồng thì cuộc đời em coi như xong.
Hạ Trì quả thực không còn quá trẻ trong học viện Lăng Tiêu nơi cậu theo học, bởi vì trong số những học sinh khác ở đây
Những người đến mười tám tuổi chưa kết hôn là rất ít có thể đếm được trên đầu ngón tay
Những người chưa kết hôn trước mười chín tuổi thì vậy nó thậm chí còn hiếm hơn thế nữa.
Học viện Lăng Tiêu là trường dạy học dành cho omega lớn nhất và tốt nhất của nước M , tọa lạc tại thủ đô Thành phố B.
Người lớn tuổi nhất trong trường này không ai có thể so sánh được là một người đàn ông từ beta chuyển sang thành Omega khi mới mười tám
Mười chín tuổi, người này đã là huyền thoại trong trường này, tên là Lăng Độ, nghe nói anh ta là bây giờ đã 28 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có đối tượng kết hôn.
Có lẽ đời này anh ta thật sự không thể kết hôn.
Các giáo viên đều lấy anh ta làm ví dụ khi muốn uy hiếp Omega
"Ngươi muốn mình giống như Lăng Độ, không ai muốn lấy ngươi hay sao?"
Theo suy nghĩ trong lòng của Hạ Trì, nếu được lựa chọn, cậu ấy cũng không muốn kết hôn
Vì vậy, tất cả Omega không muốn kết hôn đều coi tiền bối Lăng Độ như thần tượng của mình
Thậm chí có người còn in ra ảnh của anh ta keo lên tường hoặc gắn lên dây chuyền mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
Hạ Trì đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá.
Tháng này cậu ấy được ghép đôi, cậu ấy và người chồng hợp pháp của mình đã nhận được giấy đăng ký kết hôn cách đây vài ngày, nhưng thực ra cả hai chỉ gặp nhau có hai lần.
Sau hai cuộc gặp gỡ vội vàng ấy , Hạ Trì không hề nghĩ rằng Alpha tên Ngôn Lễ đã yêu mình, cũng không nghĩ rằng mình đã yêu anh ấy
Mặc dù đối phương là một Alpha có một vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, được cho là có xuất thân ,công việc tốt.
Những người khác khi biết chuyện này đều nói rằng cậu vô cùng may mắn khi cưới được anh ấy .
Thời gian gắp đến nỗi hai người không thể tổ chức được hôn lễ
Bởi người chồng hợp pháp của cậu sắp phải chuyển đến làm việc ở thành phố A
Và Hạ Trì cũng cần thu dọn đồ đạc để chuyển đi cùng với anh ấy.
Dì quản lý ký túc xá làm việc xong liền đến phòng Hạ Trì giúp cậu thu dọn đồ đạc.
Cô ấy là một Beta khoảng bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp, dung mạo bình thường nhưng lại có trái tim ấm áp, không có ác ý, Omega hầu hết đều nhạy cảm, bẩm sinh dễ bị lòng tốt và ác ý của người khác nên mọi người ở đây điều rất thích nhiều dì ấy . Hạ Trì cũng không ngoại lệ.
Hạ Trì cất một số thứ không thể mang đi nhưng vẫn dùng được trong túi lớn rồi đưa cho dì ký túc xá
“Những thứ này cháu không mang đi được, dì ơi, dì có thể bán nó hoặc để lại để sử dụng.
Những cái này vẫn còn sài tốt lắm đấy dì !!!.”
Đây là cách thông thường của mỗi sinh viên sắp rời khỏi đây để giải quyết những thứ họ không thể mang theo bên mình.
Học viện Lăng Tiêu tuy là trường có danh tiếng trong nước nhưng lương nhân viên ký túc xá ở đây không cao, nếu có thể bán những món đồ cũ này đi để tăng thu nhập thì họ cũng sẽ không từ chối.
“Những thứ này cháu tự bỏ tiền ra phần lớn điều còn rất mới , nếu gửi được thì có thể gửi về nhà mới đi chứ bán đi thì phí dữ lắm.”
Hạ Trì xua tay
"Không được, cháu cũng muốn gửi đi nhưng mà xa lắm , cước phí quá đắt, cháu phải đi đến thành phố A lận, dì quên rồi sao?"
Dì ấy sau khi nghe lời nói của anh thì có chút thương cảm
“Thành phố A nằm ở một nơi xa xôi.
Dì nghe nói người dân ở đó có thói quen sinh hoạt khác với chúng ta ở thành phố B lắm.
Nếu cháu đến đó, dì không biết cháu có thể quen với nó được không nữa.
Ngoài ra, dì đọc trên Internet rằng nhiều người ở đó vẫn duy trì lối sống rất man rợ Chẳng hạn như đi bộ trên phố mà không mặc quần áo, đồ ăn thức ở đó không hợp vệ sinh và lành mạnh cho lắm.
Trị an ở đó cũng không tốt, chẳng hạn như trộm cắp.
Giết người rất thường xuyên.
Hôm trước dì mới thấy trên tin tức nói rằng thị trưởng của họ thực sự đã bị sát hại .Thật là một nơi khủng khiếp.
Than ôi, có phải chồng mới cưới của cháu bị chuyển đến đó để làm việc đúng không Vậy thì sâu này cháu và cậu ấy điều phải sinh sống và làm việc tại đó rồi.
Hay là cháu thử khuyên nhủ cậu ấy cùng mình chuyển về lại thành phố B càng sớm càng tốt đi.Suy cho cùng, Thành phố B là trung tâm của cả nước mà.
Không có nơi nào khác là tốt như ở đây!”
Hạ Trì im lặng không đáp lại lời nào nhưng trong lòng lại nghĩ.
Thành phố A là quê hương của hắn, trước khi cậu mười lăm mười , sáu tuổi phân hóa từ Beta thành OmegaCậu luôn sống trong tại thành A , nơi đó khí hậu quanh năm ấm áp, rau củ quả dồi dào, hơn nữa còn là Gần biển.Hải sản dồi dào và rẻ, nhập vào dãy núi Vân Li.Ở đây có núi cao, mùa đông có thể trượt tuyết.
Mùa hè mưa nhiều, khắp nơi trong vùng có thể hái nấm thơm ngon mọc khắp nơi trên núi.Món thịt làm từ nấm có thể ăn quanh năm...
Nghĩ đến việc có thể trở lại thành phố A, nỗi lo lắng do đột nhiên kết hôn với một người xa lạ và từ nay phải chung sống với nhau đã tiêu tan đi rất nhiều.
Đương nhiên, Hạ Trì không phủ nhận trị an ở thành phố A quả thực không được tốt cho lắm.
Hơn nữa, Hạ Trì cũng đã quen, những người chưa từng rời khỏi Thành phố B thường dễ dàng sinh ra ý nghĩ rằng các thành phố khác lúc nào cũng tệ không bằng được khi sống Thành phố A
Bọn họ luôn cảm thấy ngoài trừ thành phố B ra thì khắp nơi đều là một mảnh đất hoang tàn, man rợ.
Hạ Trì cười rồi nói
"Dì, dì quên mất con vốn là người thành phố A hay sao , con là một chàng trai sống ở nông thôn.
Trở về thành A cũng giống như trở về quê hương, đối với con thì chuyện đó rất tốt."
Dì ấy lập tức có chút xấu hổ n
"Ồ, nông thôn cũng có ưu điểm, không khí trong lành, giá cả lại thấp, không áp lưc như ở Thành phố B nhỉ !!!."
Mấy ngày trước Hạ Trì đã gửi một số vật dụng của mình đến thành phố A , cậu ấy đã gửi chúng đến địa chỉ mà Ngôn Lễ đã gửi cho mình.
Ngôn Lễ nói anh ấy đã sắp xếp nơi ở của hai người ở thành phố A rồi và yêu cầu Hạ Trì gửi đồ của cậu ấy đến đó trước và sẽ có người nhận chúng ở đó.
Địa chỉ đó là trên một ngọn núi ở thành phố A
Ngọn núi đó rất nổi tiếng, Hạ Trì đã cùng cha đi đến ngọn núi đó khi cậu ấy còn nhỏ.
Mặc dù Ngôn Lễ có vẻ là một Alpha khác thường, nhưng Hạ Trì không có ấn tượng xấu về gì anh từ những điều nhỏ nhặt này, và nghĩ rằng Ngôn Lễ là người mà cậu có thể chung sống với nhau được.
Những sự tự an ủi này khiến Hạ Trì bớt phản kháng hơn trong lần tiếp xúc tiếp theo với người lạ này.
Sau khi để lại hầu hết đồ đạc cho dì quán lí kí túc xá, Hạ Trì không có nhiều đồ để mang đi, sau khi dọn đồ đạc xong chỉ có gói gọn trong hai chiếc vali.
Thu dọn đồ đạc xong, Hạ Trì chỉ cần đợi ở ký túc xá, Ngôn Lễ bảo sẽ sắp xếp xe đến đón đưa cậu ra sân bay.
Dì ấy nói
“Tiểu Trì, đừng cho rằng dì kiêu ngạo, nhưng dì cũng làm vậy vì muốn tốt cho cháu mà thôiCháu là Omega, điều quan trọng nhất là phải có một đứa con càng sớm càng tốt.Tốt nhất là nên sinh con.
Sinh ra một đứa trẻ Alpha trong một lần.Chỉ có một đứa trẻ Alpha, cuộc sống sau này của cháu mới có thể viên mãn.
"
Mặc lời nói của dì ấy rất mọi người đều nghĩ như thế Nhưng Hạ Trì vẫn không thích nó cho lắm.
Tuy nhiên, cậu không trực tiếp bác bỏ dì mà chỉ khẽ gật đầu.
Lúc này, trên máy truyền tin trên cổ tay của Hạ Trì hiện lên một tin nhắn, là của Ngôn Lễ nhắn
“Xe của tôi đã vào cổng trường học của cậu, sắp đến bên ngoài khu ký túc xá, Cậu có thể đi xuống dưới trước đợi tôi một chút được không ?"
Hạ Trì vội vàng nói với dì
“Anh ấy gần đến ký túc xá rồi , cháu đi xuống dưới đây ạ.”
Mọi thủ tục ở trường Hạ Trì đã sớm hoàn thành, cậu có thể trực tiếp rời đi ngay luôn.
Trước đây những người bạn cùng lớp thân thiết với cậu đều đã kết hôn và chuyển ra ngoài hết rồi , bây giờ cậu là người cuối cùng rời đi
Tuy đã sống ở đây bốn năm nhưng cậu không hề có chút luyến tiếc nào về nơi này.
Dì đưa cậu xuống lầu, hai người vừa đợi trước cửa nhà được một lúc thì có một chiếc ô tô màu đen chạy đến cổng kí túc xá
Hôm nay không phải cuối tuần, các sinh viên khác vẫn đang trong lớp, toàn bộ khu ký túc xá rất yên tĩnh.
Tài xế là một nam Beta, xuống xe đi đến trước mặt Hạ Trì, cung kính thấp giọng nói: "Phu nhân, thiếu gia đang đợi phu nhân ở trong xe, đây là tất cả hành lí của phu nhân phải không? Để tôi mang chúng nào cóp xe cho ạ”
Hạ Trì vốn đã quen việc tự mình làm mọi thứ , bây giờ cảm thấy có chút không thoải mái khi bị người khác ưu ái
Kiềm chế xấu hổ, bình tĩnh đưa hai cái vali cho tài xế, nói với dì:
“Cháu đi đây ạ , nếu sau này có cơ hội quay lại, cháu sẽ ghé thăm dì ”.
“Chúc cháu thượng lộ bình an.”
Hạ Trì gật đầu, ngồi vào ghế sau xe dưới sự chăm sóc của tài xế.
Một nam Alpha cao lớn mặc vest đen đang ngồi ở ghế sau xe bên kia, đang làm việc trên chiệc máy tính
Sau khi Hạ Trì lên xe, anh ấy cất chiếc máy tính lại và đặt nó sang một bên rồi bảo Hạ Trì đưa tay ra như muốn giúp cậu , nhưng Hạ Chi lúc đó không hiểu ý anh nên giấu tay sang một bên, ngồi xuống và đọng cửa xe lại.
Đối phương có vẻ sửng sốt một chút, sau đó nói với cậu
"Chúng ta trực tiếp đến sân bay, em có người bạn tốt nào cần tạm biệt không?"
Hạ Trì lắc đầu
“Bọn họ đều đã kết hôn, hiện tại không còn ở đây nữa.”
Đối phương gật đầu nói
"Được, vậy chúng ta trực tiếp đi đến sân bay luôn nhé."
“Ừ.” Hạ Chí nhẹ nhàng đáp lại.
Tuy hai người đã kết hôn nhưng Hạ Trì lại cảm thấy họ là những người xa lạ, thực chất là những người xa lạ chỉ mới gặp nhau có hai lần, cậu thầm thở dài trong lòng.
Nhưng cũng may mắn thay, pheromone của người này là loại thực vật, không đặc biệt hung hãn
Hạ Trì cũng không ghét bỏ anh ấy, nếu không cậu không biết làm sao có thể vượt qua được thời gian đầu ở bên nhau.
Khi xe chạy ra khỏi trường Lăng Tiêu thì cũng là lúc tan học, nhìn thấy rất nhiều học sinh đang đi bộ trên vỉa hè cách đấy không xa ,trường Lăng Tiêu là một trường dành cho Omega, đương nhiên tất cả những học sinh này đều là Omega .
Thân là Alpha, cậu ấy cho rằng Ngôn Lễ sẽ tò mò và để ý đến cảnh tượng có nhiều Omega xuất hiện cùng một lúc như vậy,
Không ngờ Ngôn Lễ chỉ liếc nhìn họ một cái rồi lại quay đi chỗ khác hỏi Hạ Trì
“ Em có nỡ rời khỏi đây không?"
Hạ Trì có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Ngôn Lễ lại hỏi cậu vấn đề như vậy.
Hạ Trì đương nhiên sẽ không nỡ từ bỏ, e rằng thật sự không có nhiều người thực sự thích cái trường học dành cho Omega này đâu .
Cho dù có những người thực sự không muốn rời khỏi đây, cũng có thể chỉ là vì họ sợ hãi hơn về nơi mình sẽ đi đến sinh sống trong tương lai.
Thân là Omega, Hạ Trì không muốn bộc lộ biểu cảm của mình ra ngoại mặt ,
Bởi vì như vậy sẽ bị coi là không đủ ngoan hiền ,cậu cảm thấy rất xấu hổ, thấp giọng nói
"Đúng vậy."
Ngôn Lễ thở dài
“Bởi vì anh muốn chuyển đến thành phố A làm việc, anh muốn tìm một Omega có quê hương là thành phố A.
Trong trường hợp này, ít nhất đối phương sẽ không quá xa lạ với cuộc sống ở đó.
Hy vọng em sẽ không vì lí do này mà chấp nhận kết hơn cùng với anh bởi vì nó.
“
Khi Hạ Trì và Ngôn Lễ hẹn hò, cậu phát hiện ra rằng người đàn ông này là một loại người đặc biệt "quý tộc", bất kể anh ấy ăn mặc, cư xử hay nói chuyện, anh ấy đều rất tỉ mỉ và đặc biệt về phép xã giao.
Điều này khiến Hà Trì người mà từ trước đến giờ luôn sống trong một gia đình bình thường khi mới gặp mặt Ngôn Lễ đã có cám giác tò mò và chưa quên thuộc lắm.
Hạ Trì vội vàng nói:
"Không, không, em sẽ không.
Em cảm thấy rất vui.
Cảm ơn vì anh đã chọn em."