Cuộc Hôn Nhân Bất Thường Của Chúng Tôi Abo


CHƯƠNG 5
Ngôi nhà của Ngôn Lễ ở thành phố A có sân vườn trước, giữa và sau, tòa nhà chính của ngôi nhà có ba tầng trên mặt đất và hai tầng hầm, ngoài ra còn có một tòa nhà phụ và một tòa nhà bảo vệ, tổng diện tích vài nghìn mét vuông.

Hiện tại chỉ có hai chủ nhân và ba người hầu sống ở đó.
Khi Hạ Trì được dì Kiều dẫn đi xem nhà, cậu khá sốc vì ngôi nhà rất lớn và trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống trong một ngôi nhà lớn như vậy.
Ngôi nhà này được trang trí theo phong cách cổ điển, bố cục đơn giản và trang nhã, màu xám trắng mát mẻ, các vách ngăn hầu hết được làm bằng chạm khắc gỗ nguyên khối.
Dì Kiều nói
“Thiếu gia thích phong cách này nên chúng tôi đã quyết định chọn căn nhà này.

Nếu phu nhân thích phong cách khác, chúng ta có thể từ từ điều chỉnh sau.”
“Đối với tôi không sao cả, tôi thấy phong cách này rất ổn.”
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Ở đây có nhiều nhà như vậy không? Mọi người đến trước bao nhiêu ngày?”
Đột nhiên được chuyển đến đây làm việc, đương nhiên không thể sớm mua được nhà ở đây, Hạ Trì không hiểu làm sao anh ấy có thể mua nó tron một thời gian ngắn đến như vậy
Dì Kiều cười nói:
“Chúng tôi chỉ đến sớm bốn năm ngày mà thôi, dù sao Yến gia cũng có chút tài phú, thiếu gia lại rất được Ngôn gia quý trọng.

Khi nghe tin hắn sắp bị điều chuyển.
Đến thành phố A, gia đình liên lạc với vài người họ hàng và đưa ra quyết định trước, có mấy căn nhà có thể ở, khi đến đây, chúng tôi chỉ chọn căn nhà này theo yêu cầu của thiếu gia, cũng không phải rắc rối lớn.”
Hạ Trì không hiểu nhiều về những chuyện trong gia tộc lớn này, cậu chỉ nghĩ rằng việc chọn nhà sẽ không phiền phức nên không sao cả.
Anh lại hỏi: “Anh ấy định ở đây trong bao lâu ?”
Trên thực tế, cậu cũng có thể hỏi Ngôn Lễ, họ sẽ định cư ở thành phố A hay chỉ sống ở đây một thời gian ngắn? Tuy nhiên, mặc dù Yến Li luôn tỏ ra dịu dàng và chu đáo nhưng điều đó vẫn khiến Hạ Trì cảm thấy không được tự nhiên cho lắm , và cậu cũng không muốn hỏi trực tiếp Ngôn Lễ.

“Thiếu gia nói sẽ sống ở đây một năm.

Mặc dù những vật dụng trước đây trong nhà này vẫn có thể sử dụng được, nhưng chúng tôi cũng đã thay đổi những đồ đạc trong phòng ngủ và phòng ăn.

Thiếu gia không thích sử dụng lại đồ vật của người khác."
Ở một mức độ nào đó cậu nhận ra rằng Ngôn Lễ dường như mắc chứng bệnh sạch sẽ, một người chồng mắc chứng bệnh này khiến Hạ Chi cảm thấy căng thẳng hơn.
Dì Kiều dẫn Hạ Trì vào phòng ngủ chính trên tầng hai, phòng ngủ này rất rộng, theo ước tính của cậu thì có lẽ rộng từ hai đến ba trăm mét vuông, lớn hơn cả căn nhà mà cậu ở cùng bố mẹ trước kia.
Phòng ngủ chính này đối với Hạ Trì có vẻ rất xa lạ, sau khi vào cửa sẽ thấy một phòng vệ sinh, từ phòng vệ sinh chia làm hai phòng ngủ trái phải, mỗi phòng ngủ đều có phòng thay đồ và phòng tắm lớn.

Có phòng tắm, phòng ngủ bên trái được trang bị khu vực đọc sách, phòng ngủ bên phải được trang bị góc nghe nhìn.
Nội thất phòng ngủ bên trái ngắn gọn và trang nhã hơn, trong khi phòng bên phải có tông màu trắng sữa và xanh nhạt nhẹ nhàng.
Mặc dù phòng hai bên đều có đầy đủ công năng, nhưng bên trong dù là phòng ngủ hay phòng tắm đều có cửa ngăn ở giữa, khi mở cửa có thể đi sang bên kia.
Hạ Trì ban đầu không hiểu sự sắp đặt này có ý nghĩa gì, bởi vì trong đầu cậu không có khái niệm hai người sống riêng.
Sau vài giây bối rối, cuối cùng cậu cũng hiểu được lý do của sự thiết lập này.
Dì Kiều chỉ vào các loại đồ vật trong phòng rồi giới thiệu, ý đồ chung là những thứ trong này đều là đồ bà mới mua hoặc gửi từ quê lên, đều được sắp xếp theo ý muốn của Ngôn Lễ.

Nếu Hạ Trì thích phong cách khác thì sao?, vậy thì có thể mua một cái khác và thay đổi nó.
Đối với Hạ Trì, huống chi là một ngôi nhà đẹp như vậy, chỉ cần có mái hiên che gió mưa là có thể được rồi.
Vì trong phòng có hai phòng ngủ nên cậu phải hỏi:
“Dì Kiều, giường nào của con, đặc biệt là phòng tắm, con nên dùng bên nào?”
Bà cũng không rõ, chủ nhân của ngôi nhà, vợ chồng đều có phòng riêng, hiếm khi một cặp vợ chồng sống cùng nhau suốt đời, nhưng Ngon Lễ và Hạ Trì đều là những người trẻ, mới quen nhau.


Không thể nói rằng họ sẽ ở cùng nhau, sống trong một căn phòng.
Dì Kiều nói:
“Hành lý con gửi trước đó đã để trong phòng chứa đồ, chúng tôi tưởng là đồ dùng cá nhân của con nên không dám mở ra trước.

Con và thiếu gia ngủ như thế nào? Chúng tôi không biết.

Tôi "E là phu nhân phải tự mình đi hỏi thiếu gia.

Chúng tôi đã chuẩn bị cho phu nhân một ít quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày, phù hợp với kích cỡ của phu nhân.

Nhìn xem, phu nhân có muốn đi xem trước không."
Hạ Trì đi theo nhìn xem, phòng thay quần áo của cậu nằm ở phòng bên phải, nơi treo quần áo cỡ lớn của cậu.
Hạ Trì trước đây hầu như chỉ mặc đồng phục học sinh nên không có yêu cầu gì về quần áo, quần áo trong phòng thay đồ của cậu cũng phải dựa trên gu thẩm mỹ của Ngôn Lễ, đều có màu đen trắng và xám, kiểu dáng đơn giản trang nhã, giống nhau.

Đối với quần áo của Ngôn Lễ, ngoại trừ kích cỡ khác nhau, nhưng kiểu dáng rất giống nhau.
Hạ Trì đối với vấn đề này cũng không kén chọn, cậu liên tục nói rằng cậu rất thích những bộ quần áo này, đồng thời cảm ơn dì Kiều đã chuẩn bị.
“Chúng ta cũng không tốn nhiều công sức, lúc chuẩn bị quần áo cho thiếu gia, chúng tôi chỉ chuẩn bị thêm một ít theo kích cỡ của ngài mà thôi.

Phu nhân là Omega nam, điều này giúp chúng tôi tiết kiệm rất nhiều công sức.”
Hạ Trì nhất thời không biết nên nói cái gì, đành phải nói thêm vài câu khách khí.

Bởi vì còn rất nhiều hành lý chưa đóng gói nên mọi thứ trong nhà đều chưa được thu dọn gọn gàng ,Ngôn Lễ vốn là người bận rộn nên sau bữa tối đã đi lên thư phòng, lầu ba làm việc, Hạ Trì bị bỏ lại trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Không dám quấy rầy Ngôn Lễ, liền chọn phòng ngủ bên phải làm địa bàn của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Dì Kiều và Tô Tương bận rộn sắp xếp những nơi khác trong nhà, không ai quấy rầy Hạ Trì nên Hạ Trì cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hạ Trì thu dọn đồ đạc, đi tắm, mặc bộ đồ ngủ thoải mái rồi ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng nhìn ra bên ngoài.
Lúc này đã là cuối thu, Thành phố A đã hạ nhiệt, nhưng Thành phố B vẫn ở khoảng 30 độ, người quen với khí hậu Thành phố A sẽ thấy tương đối nóng.
Sườn núi Long Sơn tốt hơn trong thành một chút, ban đêm gió mang theo không khí mát mẻ, thổi vào mặt Hạ Trì, cùng với gió, trong sân còn có mùi hoa cỏ.
Từ cửa sổ nhìn ra là khoảng sân trước của ngôi nhà, nhìn xa hơn là cây cối xung quanh nhà, xa xa là con đường, biển xa xa và một dải ánh sáng kéo dài từ biển vào ban đêm.
Hạ Trì nghĩ, mình ở trường mấy năm, căn bản không hiểu thế giới bên ngoài, nhưng nghĩ lại, trước khi cậu trở thành Omega đến Thành phố B đi học, cậu cũng không hiểu thế giới bên ngoài, cậu từng cho rằng thị trấn nơi cậu tọa lạc, bố mẹ và cậu là cả thế giới của cậu rồi.
Cậu khác với những người khác, cậu chưa bao giờ khao khát thế giới bên ngoài.
Hạ Trì đang ngơ ngác nhìn dải đèn trên biển xa xa, chợt có giọng nói của Ngôn Lễ vang lên sau lưng:
“Em còn chưa ngủ à?”
Hạ Trì giật mình, vội quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Lễ vẫn mặc áo sơ mi quần dài đang nhìn mình.
Hạ Trì có chút xấu hổ đứng lên nói:
"Phòng này có hai phòng ngủ, em chọn phòng ngủ bên phải để ngủ, được không? Em cũng dùng phòng tắm bên phải."
 “Đương nhiên, em có thể tùy theo sở thích của mình mà làm, nếu mệt thì cứ đi ngủ trước, không cần đợi anh đâu.”
Hạ Trì nghi ngờ hỏi:
“Anh còn muốn làm việc không?”
“Có lẽ tôi sẽ bận thêm một thời gian nữa.”
 "Ồ." Hạ Trì chú ý tới Ngôn Lễ đang cầm một thiết bị nhỏ trong tay, Ngôn Lễ đang sửa chữa các thông số trên thiết bị, sau đó trên màn hình hiển thị của thiết bị hiển thị rất nhiều dữ liệu, Hạ Trì không hiểu cái này không khỏi hỏi:
"Đây là cái gì?"
Nhan Ly nói: “Kiểm tra xem trong nhà này có thiết bị giám sát và camera bí mật hay không, tối nay chúng ta xử lý nhé, ngày mai sẽ có người lắp đặt hệ thống an ninh mới.”
Hạ Trì: "..."
Chuyện này có chút ngoài tầm hiểu biết của cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới mình ở nhà cũng có người theo dõi, lén lút chụp ảnh.
Yến Ly bổ sung nói:
“Ngày mai chú Cao sẽ tuyển thêm một ít người hầu, có ý kiến ​​gì có thể nói với ông ấy.”
Hạ Trì "Ồ" có chút bối rối:

"Chỉ có hai chúng ta thôi, cần nhiều người đến vậy hay sao?"
Cậu không nghĩ rằng cần nhiều người như vậy để chăm sóc hai người, tất nhiên cậu cảm thấy cách hiểu của Ngôn Lễ có thể không phù hợp với cậu.
Ngôn Lễ nói: “Không sao đâu, tôi sẽ sắp xếp.”
Hạ Trì: “…” cậu thở dài, không nói nữa.
Hạ Trì mặc dù ngủ không ngon, nhưng cậu chỉ ngồi ngây ngốc buồn chán nên đi ngủ trước.
Đó là một chiếc giường lớn, đủ rộng để Ngôn Lễ có thể ngủ cùng cậu.
Hạ Trì có chút căng thẳng, không chỉ lo lắng Ngôn Lễ thật sự sẽ ngủ với mình, mà còn lo lắng nếu như luôn ngủ chung giường với mình thì cậu sẽ ra sao?
Hạ Trì không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra khi mới bước vào tuổi thiếu niên, cậu học cấp hai trong thị trấn, bạn cùng lớp của cậu hầu hết đều là những đứa trẻ được sinh ra tự nhiên từ trong bụng mẹ, chỉ một số ít được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo, và thụ tinh trong ống nghiệm.
Nguyên nhân chủ yếu là do họ ở một thị trấn mà hầu hết các gia đình đều có điều kiện kinh tế khó khăn nên nhiều người thà tự mình sinh con thay vì bỏ ra số tiền oan uổng cho việc mang thai trong ống nghiệm. Mặc dù tuyên truyền của chính phủ là mang thai trong ống nghiệm có thể theo dõi sự phát triển của trẻ tốt hơn, tốt cho trẻ và không gây hại cho cơ thể phụ nữ mang thai. Nhưng ở nông thôn thì khác, người xưa luôn nói tự nhiên là tốt nhất nhưng thực ra họ chỉ không muốn tốn thêm tiền mà thôi.
Ở các thành phố lớn, hầu hết trẻ em được sinh ra bằng phương pháp mang thai trong ống nghiệm, số lượng gia đình đơn thân cao hơn nhiều so với gia đình có cả cha và mẹ.
Hạ Trì có cha mẹ, do chính mẹ cậu mang thai và sinh ra, điều hiếm thấy ở các thành phố lớn.
Khi còn nhỏ, cậu thường nghe bố mẹ kể về việc họ đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới sinh ra được cậu, nên sau khi tham gia lớp sinh lý và giáo dục giới tính, khi người khác hỏi sau này có muốn kết hôn không, cậu cho biết:
“Tôi muốn kết hôn, nhưng nếu chúng tôi không có tiền thì không muốn có con.

Nếu tôi có tiền và có thể thụ tinh trong ống nghiệm để có con thì chúng tôi sẽ nuôi con.


Lời nói của anh khiến những người lớn tuổi trong thị trấn bật cười, họ nói với cậu rằng:
"Ồ, vậy sau này cậu hãy học thật tốt và kiếm được nhiều tiền hơn nhé."
Hầu hết các bạn cùng lớp khác cũng được hỏi về chuyện kết hôn và sinh con trong tương lai
Hai má Hạ Trì tại chỗ đỏ bừng, cậu thực sự xấu hổ
Chuyện xảy ra vào thời điểm đó tưởng chừng như đã cách đây cả đời, nhưng khi tôi nghĩ kỹ lại thì thực ra chỉ mới cách đây năm năm.
Hạ Trì quấn mình trong chăn mỏng, trở mình trên giường, trời đã khuya, anh ấy vẫn chưa xuống lầu ngủ.
Trên sườn núi khắp nơi đều có cây cối, ngoài tiếng gió thổi lá cây ra, không có âm thanh nào khác, tĩnh mịch, tĩnh lặng đến nỗi cậu có cảm giác như được trở lại vùng núi nơi mình còn nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận