"..."
Cố Vi Vi nhìn bằng chứng phản chủ trên tay Phó Hàn Tranh, không khỏi sững sờ mà trừng mắt.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua vừa bước vào nhà liền đụng phải Phó Thời Khâm bưng khay cacao đi ra nên phải thay quần áo, thế nên mới bỏ quên tờ hóa đơn trong túi áo.
Xem ra, cho dù cô có phi tang que thử thai, có cẩn thận đến mấy thì vẫn để lại sơ hở vô tình khiến bọn họ phát hiện ra.
"Kể cả tôi có mua thứ đó thật thì cũng không có nghĩa là tôi mang thai."
"Kỳ kinh nguyệt của em đã bị chậm mất một tháng rồi." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi có muốn lý sự cũng vô ích, đến cả chuyện này mà Phó Hàn Tranh cũng biết rõ như thế.
"Kỳ kinh nguyệt của tôi không đều."
Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, "Em còn hai phút."
"Tôi thật sự không hề có thai, anh không tin thì ngay bây giờ chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra."
Còn hơn là cứ ép cô đứng trước Cục dân chính tranh cãi như thế này.
Phó Hàn Tranh không hề lung lay, "Đăng ký xong rồi đi."
"Phó tổng, anh bình tĩnh một chút được không? Đây là chuyện lớn cả đời người, đừng qua loa như vậy chứ." Cố Vi Vi nhẫn nại khuyên nhủ.
Phó Hàn Tranh: "Tôi rất bình tĩnh."
Cố Vi Vi thở dài, nghiêm túc phân tích cho anh.
"Do anh nghi ngờ tôi đang có thai nên mới muốn kết hôn với tôi, nhưng anh cũng phải xác nhận xem tôi có mang thai thật hay không rồi hãy quyết định chứ?"
"Tôi thấy chúng ta kết hôn rồi mới có con hay có con rồi mới kết hôn đều được." Phó Hàn Tranh đáp.
Hơn nữa, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ cưới cô.
Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, "Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ có muốn gả cho anh hay không mà."
Có vẻ như mặc kệ trong bụng cô có em bé hay không thì hôm nay Phó Hàn Tranh cũng nhất định phải kết hôn với cô cho bằng được thì phải.
"Em còn một phút." Phó Hàn Tranh lại nhắc nhở.
Cố Vi Vi thật muốn quỳ xuống trước mặt anh ngay lập tức, "Phó tổng, tôi không chấp nhận hôn nhân không tình yêu."
Phó Hàn Tranh tự mình cởi dây an toàn của Cố Vi Vi, bình thản đáp.
"Chỉ cần tôi yêu em là được rồi, em cứ từ từ yêu tôi cũng không sao."
Cố Vi Vi sốt ruột giữ chặt dây an toàn, trong lòng đã hoảng sợ muốn chết.
"Phó Hàn Tranh, chúng ta thật sự phải bình tĩnh lại một chút, hai bên còn chưa hiểu rõ nhau mà, vội vàng kết hôn như vậy thì không tôt đâu."
Phó Hàn Tranh tháo dây an toàn ra, Cố Vi Vi liền lùi ra phía sau.
"Tôi nghĩ là tôi đã hiểu rõ em rồi."
"Nhưng tôi chưa hiểu anh."
Phó Hàn Tranh bị kiểu lý sự này của cô làm cho trầm mặc một lát, rồi lại nhẹ nhàng nói.
"Em muốn biết gì về tôi thì cứ trực tiếp hỏi, tôi tình nguyện trả lời."
Cố Vi Vi thấy không thể tiếp tục cãi ngang với Phó Hàn Tranh được nữa đành dùng đến chiêu đỏ mắt lên, bắt đầu phát huy năng lực diễn xuất tốt nhất của mình.
"Tôi không muốn… giống như mẹ tôi, gả cho một người đàn ông mà tôi không yêu, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy."
Năm đó Lê Gia Thành giở thủ đoạn khiến cho Mộ Dao mang thai nên bà không thể không gả cho Lê Gia Thành, sau đó sinh ra Mộ Vi Vi.
Giọng nói của Mộ Vi Vi bắt đầu run rẩy khiến trái tim Phó Hàn Tranh cũng run lên theo.
Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cha mẹ sẽ để lại bóng đen tâm lý cho đứa con. Mà cuộc hôn nhân của Lê Gia Thành và Mộ Dao không chỉ là không hạnh phúc.
Vì thế, Phó Hàn Tranh mủi lòng.
"Vậy em muốn làm thế nào?"
Cô Vi Vi suy nghĩ một chút, cũng không dám đưa ra yêu cầu quá mức quá đáng, trả lời.
"Chúng ta đừng kết hôn vội, để hai bên có thời gian chậm rãi tìm hiểu nhau, phát triển thành mối quan hệ thân thiết trước, chuyện kết hôn để sau này rồi tính."
Phó Hàn Tranh cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.
"Làm Phó phu nhân hoặc bạn gái tôi, em chọn đi."
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, liền dè dặt hỏi, "Có còn… lựa chọn nào khác không?"
Phó Hàn Tranh híp mắt nhìn cô, "Hay là vẫn nên để tôi chọn đi."
"Bạn gái, bạn gái, bạn gái…" Cố Vi Vi nước mắt đầy mặt, đành phải đưa ra lựa chọn.
Có loại mặt hàng bạn trai mà còn giao tận nơi như vậy nữa sao.
Tuy Phó Hàn Tranh đẹp trai đến mức đến cả thần linh cũng phải ghen tị nhưng hiện tại cô thật sự không muốn có bạn trai.
Hai người bọn họ đang thỏa thuận không kết hôn nữa thì Phó Thời Khâm đang ngồi ở ghế trước lại không đồng ý.
"Em bận rộn cả một buổi trưa, chạy tới chạy lui chuẩn bị giấy tờ cho hai người, lại còn đi mua cả hoa hồng, anh thì dứt khoát chuyển buổi hội nghị hôm nay rời sang ngày mai để đi chọn nhẫn, bây giờ đến cả Cục dân chính cũng đi rồi, hai người nói không kết hôn nữa thì liền không kết hôn nữa hay sao?"