Cố Vi Vi dịu dàng mỉm cười, đưa tay ra bắt tay đạo diễn Dịch An.
"Cảm ơn đạo diễn."
Đạo diễn điều hành xem xong hai lần thử vai của Cố Vi Vi, bước đến bên cạnh đạo diễn casting vừa rồi dám nói người ta phẫu thuật thẩm mỹ hỏi.
"Lão Lý, không phải lúc nãy cậu nói Mộ Vi Vi chẳng qua chỉ là có chút danh tiếng trên mạng thôi, không có kỹ năng diễn xuất sao?"
"Trong tình huống không có người chỉ đạo võ thuật mà cô ấy vẫn có thể hoàn thành một màn võ thuật đặc sắc như thế, cách diễn cũng rất thu hút, đây gọi là không có kỹ năng diễn xuất sao?"
"Tôi….."
Đạo diễn casting không còn gì để nói. Diễn xuất vừa rồi của Mộ Vi Vi hoàn hảo tới mức không còn gì để chê, hắn còn có thể nói gì nữa đây.
"Nhân vật Đường Thiếu Kỳ này ngoài cô ấy ra thì không thể là ai khác." Đạo diễn điều hành mỉm cười.
Đạo diễn casting nhớ tới chuyện vừa rồi hắn đã đồng ý chọn Trầm Thu, lại lên tiếng, "Tuy Mộ Vi Vi cũng rất được nhưng dù sao cô ấy cũng là người mới, so với Trầm Thu thì nhân khí chênh lệch quá lớn rồi."
"Đây là một mầm non tốt, có phải người mới hay không cũng không quan trọng." Đạo diễn điều hành rất coi trọng diễn xuất của Cố Vi Vi.
Những ngày gần đây lão Dịch vì chuyện không hài lòng với diễn viên đóng vai nữ chính mà muốn bỏ phim không quay nữa.
Hôm nay may mắn tìm được Đường Thiếu Kỳ hợp ý Dịch An, hắn sẽ không ngu ngốc làm loạn thêm một lần nữa.
Tổng đạo diễn Dịch An và đạo diễn điều hành đang thảo luận với Cố Vi Vi và Kiều Lâm thì một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt thanh nhã cùng trợ lý bước vào.
"Dịch lão, đạo diễn Mạc, đạo diễn Lý, mọi người đều ở đây cả sao?"
"Sở Thần, cậu đến thật đúng lúc." Dịch An chỉ vào Cố Vi Vi, giới thiệu, "Đây là diễn viên sẽ đóng vai Đường Thiếu Kỳ, Mộ Vi Vi. Mọi người chuẩn bị cùng nhau hợp tác rồi, hai người mau làm quen đi."
Mộ Vi Vi khách khí đưa tay ra chào hỏi người kia, "Xin chào, tôi là Mộ Vi Vi."
Sở Thần chỉ đứng đó liếc mắt nhìn cô, không bắt tay Cố Vi Vi mà hỏi.
"Đạo diễn Dịch, không phải vai diễn Đường Thiếu Kỳ… đã được giao cho Trầm Thu rồi sao?"
Dịch An vừa nghe hắn nói vậy liền nổi giận, "Ai nói?"
"Tôi và Trầm Thu thuộc cùng một công ty quản lý, lúc nãy cô ấy gọi cho tôi thông báo rằng hợp đồng sẽ được ký kết sớm thôi, công ty cũng đang sắp xếp lịch trình đóng phim cho cô ấy rồi."
"Buổi thử vai vừa mới kết thúc, ai nói là cô ấy được chọn chứ?" Tổng đạo diễn Dịch An quay sang nhìn đạo diễn casting, lúc nãy chính là hắn tiễn Trầm Thu ra ngoài.
"Đạo diễn Dịch, lúc nãy…. là tôi bảo Trầm Thu để trống lịch trình." Đạo diễn casting chột dạ nói.
Lúc nãy mọi người đều rất hài lòng với diễn xuất của Trầm Thu, hắn làm sao mà biết được đột nhiên lại xuất hiện thêm một Mộ Vi Vi chứ.
"Đạo diễn Dịch, kỹ năng diễn xuất của Trầm Thu sư muội ông cũng biết rồi đấy, dù sao cũng tốt hơn một người mới chứ? Bây giờ lịch trình của Trầm Thu đều đang để trống rồi, ông lại chọn người khác…." Sở Thần mỉm cười, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Sắc mặt của Dịch An càng trở nên khó coi hơn, tuy diễn xuất của Trầm Thu cũng không tệ nhưng so với Mộ Vi Vi thì quả thật là kém hơn rất nhiều.
Sở Thần thấy Dịch An còn do dự, lại mỉm cười nhắc nhở, "Trước đây tôi đã từng đóng một bộ phim với Trầm Thu rồi, nếu lần này có thể tiếp tục hợp tác cùng cô ây thì nhất định sẽ càng thuận lợi. Vị Mộ tiểu thư này… tuổi còn quá nhỏ, không thể diễn tròn vai nhân vật Đường Thiếu Kỳ đâu."
"Vậy nếu tôi vẫn chọn Mộ Vi Vi thì sao?" Dịch An nói.
"Phải hợp tác cùng một người mới như vậy, tôi nghĩ… chỉ e là tôi không thể diễn được." Sở Thần đáp.
Sở Thần được người hâm mộ bình chọn là người phù hợp nhất để vào vai nam chính.
Đoàn phim vì muốn hắn đồng ý nhận vai đã đáp ứng rất nhiều điều kiện mà hắn đưa ra.
Cho nên, chỉ cần hắn kiên trì thì nhân vật Đường Thiếu Kỳ chắc chắn sẽ là của Trầm Thu.
Dù sao thì bọn họ không thể vì vai phụ của một người mới mà để mất vai nam chính của hắn được.
Cố Vi Vi mím môi, đạo diễn Dịch An đã bắt đầu luống cuống.
Dịch An rất hài lòng với diễn xuất của cô, nhưng nam chính Sở Thần lại muốn giành vai này cho Trầm Thu.
Để tồn tại trong giới giải trí, ngoài thực lực diễn xuất thì còn phải có hậu thuẫn và kỹ năng giao tiếp, xem ra lần này con vịt đã luộc chín mà vẫn cứ thế bay mất.
"Nếu anh không diễn được thì để cứ tôi diễn đi."
Một thanh niên tóc xám soái khí ngất trời không biết đã đứng dựa vào cửa phòng thử vai từ bao giờ, thập phần thu hút ánh nhìn.