Editor: Wave Literature
Ba giây sau, Tạ Lâm chủ động cúp máy.
Phó Hàn Tranh chỉ dùng vài câu nói đã bẻ gãy một nhành đào hoa, trả lại điện thoại cho Cố Vi Vi.
"Em không từ chối, chẳng lẽ còn muốn nhận lời hẹn hò với cậu ta?"
Cố Vi Vi ngây người nhận lấy điện thoại di động của mình, nói.
"Cậu ta là em họ của Thiên Thiên, lần trước đã giúp tôi giải quyết một chuyện quan trọng, không thể làm tổn hại hòa khí quá được."
"Đối với đàn ông mà nói, em không từ chối thì chính là đang ngầm đồng ý để bọn họ theo đuổi em." Phó Hàn Tranh nhắc nhở.
"…"
Cố Vi Vi không còn lời gì để phản bác.
Ba người cùng nhau trở lại nhà trọ Cẩm Tú, ăn tối xong Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm lại vào phòng làm việc giải quyết công việc như thường lệ.
Cố Vi Vi thì về phòng của mình, ngồi trước cửa sổ tiếp tục đọc sách ôn bài.
Ánh mắt của cô vô thức nhìn xuống hoa viên dưới lầu, đèn trong hoa viên soi sáng một giàn tử đằng rực rỡ tới chói mắt.
Bây giờ nhớ lại cảnh tượng sáng nay dưới giàn tử đằng kia, trong lòng Cố Vi Vi không tự chủ mà rung động.
Nhưng, có lẽ đây không phải là cảm xúc của cô.
Nhất định đây chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể Mộ Vi Vi mà thôi, không phải là do cô thực sự động tâm.
Cố Vi Vi đang nghĩ ngợi mông lung, cửa phòng vốn chỉ khép hờ đột nhiên bị mở ra.
Phó Hàn Tranh vào phòng, thấy Cố Vi Vi đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người liền đến gần cô nhìn theo.
Anh phát hiện thì ra cô đang nhìn xuống hoa viên dưới sân, đôi môi mỏng bất giác hiện lên nụ cười sáng lạn.
Chỉ cần một khoảnh khắc này, anh cảm thấy tâm huyết mà anh bỏ ra cả buổi tối hôm qua, cũng thật đáng giá.
"Em chưa ngủ sao?"
Cố Vi Vi nghe giọng Phó Hàn Tranh ở bên cạnh mình, liền hồi phục tinh thần lại, "Anh…. sao anh lại vào đây?"
"Tôi có nửa tiếng đồng hồ nhàn rỗi." Phó Hàn Tranh đáp.
Trước đây anh không hề cảm thấy công việc của mình bận rộn, nhưng gần đây lại nhận ra công việc của mình thực sự quá bận rộn rồi.
Bận đến nỗi, anh không có thời gian để hẹn hò với bạn gái, buổi tối đi làm về chỉ có thể gặp cô hai, ba tiếng đồng hồ, sáng sớm gặp nhua thêm một chút trước khi cô đi học, còn lại đa phần thời gian đều là ai bận việc của người nấy.
"Bệnh đau dạ dày của anh hai hôm nay đã khá lên chút nào chưa?" Cố Vi Vi hỏi.
"Đã tốt hơn một chút rồi." Phó Hàn Tranh trả lời.
Ừm, không thể nói với cô ấy là đã tốt hơn nhiều rồi được.
Nếu không, cô ấy sẽ không chuẩn bị cơm trưa cho anh nữa, cũng sẽ không gọi điện thoại nhắc anh ăn cơm trưa mỗi ngày nữa.
"Ngày mai anh muốn ăn gì, lát nữa tôi đi chuẩn bị cho anh." Cố Vi Vi đóng cuốn sách đang đọc lại.
"Em nấu gì cũng được, tôi không kén chọn." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi suy nghĩ một chút, vẫn nên để cô quyết định thì hơn, dù sao nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Phó Hàn Tranh đổ chuông, anh nhấc máy nói với người kia vài câu rồi cúp máy.
Cố Vi Vi nhìn lên, thoáng trông thấy hình nền điện thoại của Phó Hàn Tranh, không khỏi kinh ngạc mà tròn mắt.
Cô cầm lấy điện thoại di động của anh, hỏi, "Ở đâu ra vậy?"
Tại sao anh lại có bức ảnh chụp cảnh sáng nay cô hôn anh chứ.
"Là Thời Dịch chụp, nếu em thích thì tôi gửi cho em." Phó Hàn Tranh không hề giấu giếm.
"Còn lâu tôi mới muốn bức hình này, anh mau xóa đi, xóa đi!"
Cố Vi Vi có một cảm nhận sâu sắc rằng, hôm đó cô quyết định ký hợp đồng với Văn hóa Thời Ức, thực sự là do não bị cửa kẹp hỏng mất rồi.
Cái tên Phó Thời Dịch này, còn thích chọc tức cô hơn cả anh trai Phó Thời Khâm của hắn.
"Tôi rất thích."
Ý của Phó Hàn Tranh là, không xóa.
"Vậy anh cũng không thể dùng nó làm hình nền điện thoại được, để cấp dưới của anh nhìn thấy thì không hay đâu." Cố Vi Vi mở thư viện hình ảnh trong điện thoại của Phó Hàn Tranh ra xem, khóc không ra nước mắt.
"Không có ai dám cảm thấy không hay cả." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nắm tay anh, cương quyết nói.
"Anh mà không xóa, từ ngày mai tôi không làm cơm trưa cho anh nữa."
Phó Hàn Tranh trầm mặc cân nhắc thiệt hơn một lúc, rồi quyết định xóa bức ảnh kia đi trước mặt cô.
"Bây giờ thì bữa trưa của tôi nên được bảo toàn rồi chứ."
Cố Vi Vi gật đầu lia lịa, "Tôi đi chuẩn bị ngay đây."
Phó Hàn Tranh quay về phòng làm việc của mình, lặng lẽ mở tin nhắn Weixin của Phó Thời Dịch ra, lưu lại mấy bức hình lúc nãy vừa xóa về điện thoại.