Editor: Wave Literature
Nửa tiếng đồng hồ sau, Phó Hàn Tranh mang theo dáng vẻ mệt mỏi chạy tới nhà hàng, vừa nhìn thấy Cố Vi Vi say khướt ngồi dựa vào Kỷ Trình liền nhíu mày.
"Tại sao cô ấy lại uống rượu?"
Bình thường Vi Vi không uống rượu, hơn nữa hai người kia rõ ràng còn chưa say, vậy mà một mình cô ấy lại say tới mức này?
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ mà nói.
"Chúng tôi muốn chúc mừng tốt nghiệp, lúc nãy lại vô tình chạm mặt vị hôn phu cũ của Vi Vi, sau khi ăn cơm xong cô ấy lại đột nhiên uống rượu."
Trừ nguyên nhân này ra thì hai người cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác cả.
Rõ ràng hôm qua bọn họ còn cùng nhau chơi rất vui, hôm nay ra ngoài một chuyến lại gặp phải Ngụy Tử Đình và Lê Hinh Nhi.
Dù sao thì Ngụy Tử Đình cũng là vị hôn phu thanh mai trúc mã của Vi Vi, bây giờ bị người ta cướp mất, mặc dù ngoài miệng cô ấy nói mình không để ý, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có cảm giác không cam tâm.
Ánh mắt Phó Hàn Tranh trở nên sắc lạnh, anh cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Cố Vi Vi rồi bế cô ra khỏi phòng ăn.
Phó Thời Khâm giúp Cố Vi Vi cầm điện thoại di động, đuổi theo Phó Hàn Tranh ra mở cửa xe.
"Chỉ vừa mới thi đại học xong thôi mà, sao lại chẳng khác gì ngựa hoang được tháo dây cương vậy chứ."
Phó Hàn Tranh lên xe, lanh giọng giục hắn.
"Lái xe."
Anh vừa mới xuống phi cơ, gọi điện thoại hỏi xem cô đã ngủ chưa, kết quả là phát hiện Cố Vi Vi còn đang ở bên ngoài, hơn nữa lại say rượu túy lúy, đều là …. Vì vị hôn phu trước đây sao?
Cố Vi Vi mơ màng tỉnh lại, không biết mình đang ở đâu, thoải mái tựa vào người Phó Hàn Tranh mà ngủ.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh tái nhợt vì mệt mỏi, anh vừa xử lý tài liệu khẩn cấp mà Phó Thời Khâm đưa cho, thỉnh thoảng còn phải chỉnh lại tư thế giúp con sâu rượu Cố Vi Vi đã ngủ say mà còn không chịu an phận.
"Có phải gần đây công ty đang hợp tác một hạng mục gì đó với Ngụy gia không?"
Phó Thời Khâm ngẩn người, thành thật mà trả lời, "Đúng vậy, tuần sau sẽ chính thức ký hợp đồng."
"Không ký nữa." Phó Hàn Tranh dứt khoát ra lệnh.
"…"
Phó Thời Khâm lúng túng một lúc mới nhớ tới chuyện vừa nãy Lạc Thiên Thiên nói, hôm nay Mộ Vi Vi vô tình chạm mặt vị hôn phu cũ.
Vị hôn phu thanh mai trúc mã kia của Mộ Vi Vi… hình như là họ Ngụy thì phải.
"Em nói này, trước đây ai từng nói với em rằng đừng để bạn gái gây ảnh hưởng tới công việc, bây giờ thì sao hả?"
"Ký hợp đồng với Hồng Viễn." Pho Hàn Tranh lạnh giọng nói tiếp.
"Anh…" Phó Thời Khâm tức tới nghiến răng nghiến lợi, đồ hôn quân.
Hạng mục hợp tác này Ngụy gia và tập đoàn Phó thị đã cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng suốt mấy tháng trời, đến cả hợp đồng cũng sắp ký rồi.
Vậy mà đại ca nhà hắn vì chuyện bị đổ đầy một miệng giấm chua, tâm trạng không tốt, đã không chịu ký hợp đồng với Ngụy gia nữa thì thôi, lại còn chuyển sang hợp tác với đôi thủ một mất một còn của Ngụy gia, công ty Hồng Viễn.
"Cậu có ý kiến gì sao?" Phó Hàn Tranh lườm Phó Thời Khâm đang ngồi ghế tài xế.
Phó Thời Khâm bất đắc dĩ cười trong đau khổ, "Chỉ cần anh muốn là được."
Dù sao thì có hợp tác với Ngụy gia hay Hồng Viễn thì cũng không có gì khác biệt cho lắm, ký hợp đồng với bên nào cũng không thể gây ra ảnh hưởng lớn gì tới Phó thị cả.
Ai bảo đại thiêu gia của Ngụy gia khiến bạn gái của anh ấy không vui chứ, bạn gái anh ấy không vui, nhất định anh ấy cũng mất hứng theo.
Mà một khi anh trai hắn đã mất hứng, đương nhiên sẽ không để bọn họ được như ý nguyện.
Lúc Phó Thời Khâm dừng xe trong hầm đỗ xe của nhà trọ Cẩm Tú, Phó Hàn Tranh cũng đã phê duyệt xong chỗ tài liệu khẩn cấp kia.
Anh bế Cố Vi Vi xuống xe rồi lên lầu, đặt cô nằm xuống ghế sô pha.
Cố Vi Vi khẽ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Phó Hàn Tranh.
Cô híp mắt nhìn anh một lúc lâu, sau đó duỗi tay chỉ về phía anh mà nói.
"Phó Hàn Tranh."
Phó Hàn Tranh đang nghe điện thoại, nghe giọng Cố Vi Vi liền quay đầu lại nhìn cô, Cố Vi Vi hơi cau mày lại.
"Em tỉnh rồi?"
Cô còn có thể nhận ra anh, xem ra vẫn chưa say tới hồ đồ.
Cố Vi Vi ợ một tiếng, vẫn chỉ tay về phía anh, lớn tiếng tuyên bố.
"Phó Hàn Tranh, tôi muốn chia tay anh!"