Editor: Wave Literature
"…"
Phó Hàn Tranh vẫn bình tĩnh tiếp tục cuộc gọi của mình, cúp máy xong mới bước tới gần sô pha, nhìn xuống Cố Vi Vi, lúc này đã say tới mức ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
"Vừa rồi, em nói gì cơ?"
Cố Vi Vi nghe tiếng người nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Tranh rồi nhắc lại một lần nữa.
"Tôi muốn chia tay anh!"
"Nguyên nhân?" Phó Hàn Tranh trầm giọng truy hỏi.
Cố Vi Vi nằm co người trên ghế sô pha, ôm đầu gối của mình rồi nhỏ giọng trả lời.
"Tôi không thích anh, tôi không thể thích anh được…"
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh càng lúc càng trở nên âm u. "Tại sao?"
Vì hôm nay em vô tình gặp lại vị hôn phu trước đây, cho nên tình cũ không rủ cũng tới sao?
Cố Vi Vi ôm chặt đầu gối của mình, hé mắt nhìn anh.
"Bởi vì… anh là Phó Hàn Tranh."
Nói xong, liền cứ thế mà ngủ ngon lành.
Phó Thời Khâm liếc trộm cơn giông tố đang hiện rõ trên mặt anh trai mình, sợ tới run lẩy bẩy trốn vào phòng ngủ của mình.
Rốt cuộc là Mộ Vi Vi say rượu nên mới nói lung tung, hay là vì say rượu nên mới thốt ra lời thật lòng?
Cô ấy lại dám nói muốn vứt bỏ đại ca ngay trước mặt anh ấy.
Phó Thời Khâm khóa cửa phòng lại, lập tức mật báo chuyện vừa xảy ra cho quân sư quạt mo Phó lão tam.
Phó Hàn Tranh im lặng đứng cạnh sô pha, lặng lẽ nhìn Cố Vi Vi nói xong lại thản nhiên tiếp tục đi ngủ, hai mắt tối sầm xuống.
Anh biết, đây không phải lời nói lung tung khi say, ngược lại chính là suy nghĩ thật sự mà Cố Vi Vi vẫn luôn không dám nói trước mặt anh.
Mặc dù có những lúc cô rất ngoan ngoãn thuận theo ý anh, nhưng từ trước đến giờ trong lòng cô chưa từng chấp nhận anh.
Hôm nay cô say rượu nên mới có đủ can đảm để nói ra lời vốn muốn nói từ lâu.
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ thở dài, bế Cố Vi Vi về phòng ngủ, sau đó vì không yên tâm để cô ngủ một mình, anh dứt khoát đem công việc cần xử lý tới phòng ngủ tăng ca.
Phó Hàn Tranh vừa chăm sóc Cố Vi Vi, vừa ngồi cạnh giường làm việc.
Cố Vi Vi ngủ không ngon giấc, lại mơ thấy cơn ác mộng bấy lâu nay cô không thể thoát khỏi kia.
Cô đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo như băng, Kỷ Phương và Lăng Nghiên cầm dao phẫu thuật mổ lồng ngực cô ra, muốn cướp đi trái tim của cô.
Cố Vi Vi sợ hãi co rúm người lại, cả người toát mồ hôi lạnh, cơ thể bắt đầu run rẩy.
"…Cứu tôi với."
Phó Hàn Tranh nghe giọng cô liền quay đầu nhìn sang, đặt tập tài liệu đang đọc dở xuống.
"Vi Vi?"
Không biết cô đang mơ thấy cái gì, một tay giữ chặt trên lồng ngực của mình.
Cả người thì co lại. mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc, chảy xuống cả mặt.
"…Đau quá, đau quá đi mất… Cứu tôi với…" Cả người Cố Vi Vi không ngừng run rẩy, nghẹn ngào cầu cứu.
Phó Hàn Tranh nghĩ rằng cô bị đau tim, sốt ruột bế cô lên, chuẩn bị đưa đi bệnh viện.
Nhưng, anh vừa ôm lấy cô thì cô lại giữ chặt lấy cánh tay anh.
Giống như một người đang chết đuối, may mắn với được một khúc gỗ cứu mạng, cả người lập tức bình tĩnh lại.
Phó Hàn Tranh thấy tình trạng Cố Vi Vi đã ổn định trở lại mới hiểu thì ra là cô gặp ác mộng, không đưa cô tới bệnh viện nữa.
Anh nhìn đống tài liệu đặt trên chiếc tủ đầu giường rồi lại nhìn xuống cánh tay đang bị cô giữ chặt của mình, đành quyết định không tiếp tục làm việc nữa.
Phó Hàn Tranh giúp Cố Vi Vi lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Anh kéo chăn đắp kín người Cố Vi Vi, tùy ý ôm cô vào lòng mà đi ngủ.
Nhưng cứ nghĩ tới lời tuyên bố muốn chia tay cực kỳ hùng hồn lúc nãy của cô, Phó Hàn Tranh lại rơi vào trầm tư.
Anh luôn tự cho rằng mình là người nhạy bén, hiểu rõ lòng người, nhưng lại thường xuyên không thể đoán nổi tâm tư của cô.
Vốn còn tưởng rằng, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, mặc dù trước đây anh ép buộc cô phải chấp nhận mối quan hệ này, hẳn là bây giờ cô cũng sẽ có một chút cảm tình với anh.
Nhưng sau chuyện xảy ra hôm nay, xem ra đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi, cô có quá nhiều tâm tư không thể để người khác biết được.