Editor: Wave Literature
Tuy Phó Hàn Tranh không đến công ty, nhưng ở nhà cũng phải xử lý một đống công việc.
Vì Cố Vi Vi ở ngoài phòng khách đọc kịch bản, Phó Hàn Tranh cũng mang tài liệu của mình đến phòng khách làm việc.
Anh ngồi trên ghế sô pha đọc giấy tờ, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn Cố Vi Vi đang ngồi trên thảm trải sàn chăm chú đọc kịch bản.
Mặc dù ai làm việc của người nấy, nhưng lại có một loại cảm giác bình yên không thể gọi tên.
Chẳng qua là như vậy thực sự không thể coi là một cuộc hẹn hò được.
Cố Vi Vi xem xong mấy phân cảnh trong kịch bản, đứng dậy đi rót một cốc nước rồi lại quay về ngồi xuống thảm, liếc sang Phó Hàn Tranh, lại vô tình chạm phải ánh mắt anh đang nhìn cô.
Phó Hàn Tranh chuyển ánh mắt đi tiếp tục xem tài liệu, thờ ơ hỏi.
"Tối hôm trước, vì gặp Ngụy Tử Đình nên em mới uống rượu sao?"
Cố Vi Vi ngây người mấy giây, chột dạ uống một ngụm nước.
"…Sao có thể chứ, chẳng qua là tôi tốt nghiệp rồi, vui vẻ nên mới uống một chút rượu thôi."
"Hai người bọn họ không say, một mình em lại vui quá mà uống say sao?" Phó Hàn Tranh nheo mắt nhìn cô.
"Vâng, là vì Ngụy Tử Đình, anh ta muốn đính hôn với Lê Hinh Nhi, nên tôi không vui."
Cố Vi Vi biết nếu cô không cho Phó Hàn Tranh một lý do, anh sẽ cố chấp hỏi cho bằng được.
Cô không thể nói với anh nguyên nhân thật sự là vì chuyện Cố gia, nên đành phải nói là do Ngụy Tử Đình.
Ánh mắt Phó Hàn Tranh lập tức trở nên âm u lạnh lẽo, không có ý tốt mà nói.
"Đầu tiên là theo đuổi Tần Luật, sau đó lại nhớ mãi không quên vị hôn phu cũ, còn nhỏ như vậy mà em học cái gì thế hả?"
Cố Vi Vi liếc mắt nhìn Phó Hàn Tranh đang lên cơn ghen, không chút khách khí mà đáp trả.
"Vậy tôi nhỏ tuổi như thế, anh còn bức hôn tôi, tính sao đây?"
Phó Hàn Tranh nói cô còn nhỏ không học hành đến nơi đến chốn, bản thân thì lại làm trâu già gặm cỏ non, đã ăn người ta bá đạo như vậy rồi mà còn không nói lý lẽ.
Phó Hàn Tranh ngồi một bên đọc giấy tờ, vừa ký tên vừa nói.
"Bọn họ không thích em bằng tôi."
Ngụy Tử Đình nên vui mừng vì cậu ta không thích cô ấy mà lựa chọn đính hôn cùng người khác.
Nếu không, thứ mà Ngụy gia đánh mất không chỉ là một cơ hội hợp tác với tập đoàn Phó thị.
Cố Vi Vi đặt bút xuống, hừ một tiếng rồi nói, "Anh có biết ở thời cổ đại chuyện này gọi là gì không, là chiếm đoạn dân nữ đấy biết không hả?"
Phó Hàn Tranh đóng xấp tài liệu của mình lại, chuyển sang nhìn cô rồi nói.
"Nếu như tôi chiếm đoạt em, bây giờ em còn có thể nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Cố Vi Vi rụt cổ lại, "Vâng vâng vâng, tôi không trêu chọc nổi anh, tôi không nói nữa."
Người ta chỉ cần dùng một câu nói là có thể quyết định sự sống chết của cô, trừ việc lấy lòng người ta ra, cô còn có thể làm gì khác chứ?
Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, "Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài uống trà chiều."
"Tôi hông đi." Cố Vi Vi kiên quyết lắc đầu.
Gương mặt kia của Phó Hàn Tranh đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm chú ý, cô cùng anh ra ngoài uống trà chiều, chờ tới lúc phim điện ảnh của cô công chiếu, những hình ảnh đó nhất đinh sẽ trở thành tin tức kinh thiên động địa rồi.
Phó Hàn Tranh còn đang định nói gì đó, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Phó Hàn Tranh nhấn mở chức năng truyền giọng nói trên chuông cửa, giọng của Phó phu nhân liền vang lên.
"Hàn Tranh, Thời Khâm nói con đang ở nhà, mẹ và Như Nhã đem đồ tới thăm con này."
Phó Hàn Tranh mở cửa, lúc quay lại phòng khách lại phát hiện Cố Vi Vi vừa mới ngồi ở đó không biết đã biến mất từ lúc nào.
Anh vào phòng cô tìm, liền thấy Cố Vi Vi đang ở trong.
"Em làm gì vậy?"
"Tôi không muốn gặp mẹ anh, bà ấy không thích tôi." Cố Vi Vi đáp.
Vì trước đây Mộ Vi Vi ở Phó gia gây đủ loại rắc rối, Phó phu nhân ghét cô là phải.
Nếu Phó nhu nhân biết chuyện hai người đang sống chung, chắc chắn sẽ bị dọa tới mức lên cơn đau tim cho mà xem.
Dù sao gặp nhau sẽ rất phiền phức, cô vẫn nên tránh mặt đi thì hơn.
"Sớm muộn gì thì em cũng phải gặp thôi."
Phó Hàn Tranh vừa nói xong, Phó phu nhân dẫn theo Mạnh Như Nhã vào nhà.