Editor: Wave Literature
Mạnh Như Nhã vốn tưởng rằng, mở cửa ra sẽ phát hiện cô gái kia đang trốn ở bên trong.
Nhưng cô ta không ngờ, bên trong lại không có một bóng người.
Nhưng, chăn nệm trong phòng rõ ràng thập phần nữ tính, trên bàn còn có mỹ phẩm dưỡng da, mỹ phẩm trang điểm.
Người phụ nữ đáng chết kia, đang sống ở đây sao?
"Cô làm cái gì vậy?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn Mạnh Như Nhã, giọng nói trầm thấp dọa người.
"Tôi… tôi tưởng đây là phòng vệ sinh."
Mạnh Như Nhã sợ tới run người, cô ta rất muốn vào trong tìm người, nhưng lại không dám hành động quá đáng trước mặt Phó Hàn Tranh, đành phải từ bỏ ý định, đóng cửa lại.
Người như Phó Hàn Tranh, tất nhiên có thể nhìn ra thủ đoạn của Phó phu nhân và Mạnh Như Nhã.
Phó Hàn Tranh không vui mà nhíu mày lại, lật xấp tài liệu đang cầm trên tay, ngữ khí trầm xuống.
"Nếu không còn chuyện gì khác gì hai gnười nên quay về đi, con còn rất nhiều chuyện phải làm."
Phó phu nhân biết bọn họ chọc giận Phó Hàn Tranh rồi, mặc dù đây là con trai của bà, nhưng lúc tức giận tới không nể mặt bà.
Vì thế, Phó phu nhân liếc mắt ra hiệu cho Mạnh Như Nhã, nhẹ nhàng nói.
"Vậy chúng ta về trước đây, con rảnh rỗi thì về nhà ăn bữa cơm, đã gần hai tháng nay con không về nhà rồi."
"Ừm." Phó Hàn Tranh lạnh nhạt trả lời.
Phó phu nhân và Mạnh Như Nhã tuy vẫn còn nghi ngờ cô bạn gái kia của Phó Hàn Tranh đang ở trong nhà, nhưng cũng không thể cố chấp xông vào tìm người.
Vừa ra khỏi nhà trọ, Phó phu nhân liền hỏi.
"Lúc nãy rõ ràng trong căn phòng kia có tiếng động, cháu mở cửa lại không nhìn thấy người sao?"
Mạnh Như Nhã lắc đầu, "Trong phòng không có ai cả, chẳng qua…"
"Chẳng qua làm sao?" Phó phu nhân sốt ruột.
Mạnh Như Nhã không khỏi thất vọng mà quay sang nhìn Phó phu nhân, "Trong phòng có đồ của phụ nữ, cô gái kia… hình như đang sống chung với Phó tổng."
Phó phu nhân nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi.
"Hàn Tranh quen biết con bé đó được bao nhiêu lâu chứ, mới vậy mà đã sống chung rồi, quả nhiên không phải đứa con gái được giáo dục đàng hoàng."
Bà thật sự không hiểu nổi, tại sao người có xuất thân tốt, được giáo dục tử tế như Mạnh Như Nhã thì con trai bà không thích, lại đi coi trọng một cô gái tùy tiện như vậy.
Mạnh Như Nhã tủi thân thở dài, "Nhưng, Phó tổng thích cô ta…"
Trước đây Mộ Vi Vi không biết xấu hổ tiếp cận Phó Hàn Tranh, bây giờ lại thêm một người phụ nữ nữa.
Vậy nhưng cô ở bên cạnh Phó Hàn Tranh nhiều năm như vậy, anh lại chưa từng nhìn thẳng cô lần nào.
Phó phu nhân bực mình lên xe, trực tiếp tuyên bố.
"Loại con gái không được gia đình dạy dỗ như vậy, Hàn Tranh yêu đương với con bé đó thì được, nhưng ta nhất định không cho phép Hàn Tranh cưới về."
Làm gì có danh môn thục nữ nào quen biết một người đàn ông chưa được bao nhiêu lâu mà đã trực tiếp chuyển tới sống chung cùng người ta chứ.
Phu nhân Tổng tài tập đoàn Phó thị, sao có thể là một đứa con gái không ra gì như vậy được.
Mạnh Như Nhã thấy thái độ kiên quyết của Phó phu nhân, sắc mặt liền dịu đi một chút.
Hôm nay cô vồ hụt, đành phải nghĩ cách khác để bắt cô gái thần bí kia.
...
Phó Hàn Tranh tiễn Phó phu nhân đi xong, liền quay lại mở cửa phòng Cố Vi Vi ra.
Kết quả là, nhìn thấy cô đang bò từ dưới gầm giường ra, còn không cần thận đụng đầu vào thành giường.
Anh đỡ cô đứng dậy, nhje nhàng xoa chỗ vừa bị đụng trúng thành giường kia.
"Em nhất định phải trốn xuống dưới đó sao?"
Cố Vi Vi sửa lại tóc một chút rồi đáp.
"Làm sao mà tôi biết được có người đột nhiên mở cửa chứ, nếu không phải tôi thân thủ nhanh nhẹn thì lúc nãy đã bị cô ta bắt gặp rồi."
Vừa nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, nói thì chậm mà thực tế thì nhanh, cô thuận thế nhảy xuống đất rồi lăn vào gầm giường, may mắn tránh được ánh mắt của Mạnh Như Nhã.
Chẳng qua là, xem ra, hôm nay Phó phu nhân và Mạnh Như Nhã tới đây không phải là trùng hợp.
Chỉ sợ là, bọn họ muốn xem bạn gái của Phó Hàn Tranh là ai.
Có điều, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ nổi, đó lại là người từng bị Phó Hàn Tranh đuổi ra khỏi cửa