Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi bực mình nghiến răng, soạn tin nhắn trả lời Phó Thời Dịch.
[Tam thiếu, bây giờ tôi nói với anh trai anh rằng, tôi không thích kiểu người giống anh ấy, mà thích kiểu người giống anh hơn, được không?]
Phó Thời Dịch suýt nữa thì bị dọa sợ tới hồn phi phách tán, nhanh chóng chỉnh đốn thái độ của mình.
[…Xin tha mạng.]
[Tôi không cùng cô tới đoàn làm phim nữa, cũng không nói cô làm thế nào để thích …nằm trên nữa.]
Cô ấy mà kể với anh trai hắn như vậy, chẳng phải hắn sẽ bị dày vò tới chết mới thôi hay sao?
Tâm trạng Cố Vi Vi liền vui vẻ hơn một chút, đặt điện thoại di động xuống bàn rồi tiếp tục đọc kịch bản.
Nhưng, Phó Hàn Tranh ở nhà với cô một ngày, thực sự khiến cô có cảm giác một ngày này dài bằng một năm.
May mắn mà, tập đoàn Phó thị cũng chỉ cho phép Phó Hàn Tranh tùy hứng một ngày, hôm sau anh liền ngoan ngoãn tới công ty làm việc.
Chuyện duy nhất khiến cô đau đầu là, cho dù cô có từ chối như thế nào, buổi tối Phó Hàn Tranh vẫn kiên quyết chạy tới phòng cô ngủ chung.
Tất nhiên, cũng chỉ là ngủ chung đơn thuần mà thôi.
Vì chuyện đó, đã mấy ngày nay Cô Vi Vi đều mất ngủ, chỉ có thể chờ Phó Hàn Tranh đi làm rồi ngủ bù.
Chẳng dễ dàng gì, chịu đựng đến ngày có thể rời khỏi Đế Đô đi đóng phim.
Vì ngủ chung với ai đó, tối nào Cố Vi Vi cũng không ngủ ngon nổi, sáng sớm hôm sau đồng hồ báo thức vừa mới đổ chuông Cố Vi Vi đã không thể chờ nổi nữa muốn thức dậy.
Nhưng, sắc mặt Phó Hàn Tranh lập tức trở nên khó coi.
Cánh tay đang đặt trên eo cô siết chặt lại, không hề có ý định để cô rời khỏi giường.
"Em chuẩn bị phải đi đóng phim rồi, vui như vậy sao?"
Hai ngày nay anh vì chuyện cô phải đi quay phim, tâm trạng không vui vẻ chút nào.
Cô thì hoàn toàn ngược lại, rõ ràng là không thể chờ nổi nữa mà rời khỏi giường ngủ, vô cùng vui vẻ.
Cố Vi Vi lập tức thu hồi niềm vui đang dâng trào, tỏ vẻ ủ rũ nói.
"Sao có thể vui được chứ, tôi cũng không nỡ rời đi mà."
Phó Hàn Tranh mà không vui, không cho phép cô đi quay phim nữa, thế thì hỏng việc.
"Đã không nỡ thì đừng đi." Phó Hàn Tranh nói.
"…" Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật, nhẫn nại giải thích, "Nhưng tôi đã ký hợp đồng rồi, hơn nữa tôi rất thích bộ phim này."
Cô cực kỳ nghi ngờ, có phải Phó Hàn Tranh bị bệnh tâm thần phân liệt không vậy.
Lúc anh giao việc cho mấy người Phó Thời Khâm, hoàn toàn không phải dáng vẻ này, mà là lạnh lùng nghiêm túc vô nhân tính.
Nhưng, trước mặt cô, thật sự không phải nhân cách khác của Phó Hàn Tranh đấy chứ?
Phó Hàn Tranh im lặng một lúc, sau đó đột nhiên xoay người đè Cố Vi Vi xuống giường.
"Nếu em phải đi lâu như vậy, tôi thấy… tôi nên chiếm chút lợi ích của em."
"Hả?" Cố Vi Vi nhíu mày.
Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống hôn lên bờ môi đầy đặn của Cố Vi Vi, ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, sau đó đầu lưỡi bắt đầu xâm nhập, khéo léo quấn lấy lưỡi cô…
Cố Vi Vi bất ngờ bị hôn cả người lập tức trở nên cứng đờ, nhưng nghĩ lại thì một nụ hôn này có thể đổi lại cuộc sông tự do suốt mấy tháng ở bên ngoài, nên cũng để Phó Hàn Tranh tùy ý hôn.
Nhưng anh càng lúc càng hôn sâu, cô có chút sợ hãi đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra.
"Phó…a!"
Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng sẽ hôn môi cô, nhưng đều chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi dừng lại.
Nhưng lần này, anh lại không vì cô từ chối mà dừng lại, ngược lại còn càng lúc càng lấn tới.
Mãi tới khi Phó Thời Khâm đứng ngoài cửa gọi mấy lần mà không thấy hồi âm, liền mở cửa phòng ra.
"Hai người…"
Sau đó, lại nhìn thấy cảnh Phó Hàn Tranh đang đè Cố Vi Vi xuống giường, quấn quýt tới không phân biệt được ai là ai.
Phó Thời Khâm sững sờ mấy giây, sau đó nói.
"Hai người…tiếp tục đi."
Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa lại rồi chạy trốn.
Hắn thật đúng là tên xui xẻo, anh trai hắn ngủ chung với Mộ Vi Vi trên cùng một cái giường, làm sao có chuyện chỉ ngủ đơn thuần cơ chứ.
Hắn quấy rầy chuyện tốt của Phó Hàn Tranh, chắc chắn lại bị trả thu cho mà xem.