Editor: Wave Literature
Phó Hàn Tranh thấy Cố Vi Vi phải chờ ở văn phòng đến tận giữa trưa, liền đặc biệt dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Nhưng, anh chưa từng để ý tới nhà hàng ở gần công ty, vì thế lại gọi cả cậu em trai tham ăn Phó Thời Khâm đi theo.
Phó Thời Khâm đề cử một nhà hàng có phòng ăn riêng, vì hắn thường xuyên tới đây nên vừa ngồi xương liền cầm lấy menu chuẩn bị gọi món.
"Đưa cho cô ấy." Phó Hàn Tranh nhìn hắn.
Anh đưa bạn gái đi ăn cơm, chứ không phải đưa cậu ta đi.
Phó Thời Khâm giận dỗi đưa menu cho Cố Vi Vi, nhìn chằm chằm đại ca nhà mình rồi hỏi.
"Anh, anh bị người ta đánh vào đầu đấy à?"
"Cậu nói cái gì?" Phó Hàn Tranh hỏi.
"Vừa rồi cô ta dùng cái giọng khiến người ta nổi cả da gà để nói chuyện, là người đều chẳng thể chịu nổi, vậy mà anh còn làm loạn phòng họp cùng cô ấy." Phó Thời Khâm nghĩ lại tình huống lúc nãy, cả người đã hoảng lên.
Nhưng lúc nãy, anh trai hắn chẳng những không bị buồn nôn, lại còn rất hạnh phúc.
Hắn nghiêm túc nghi ngờ, có phải anh trai hắn bị Mộ Vi Vi đánh vào đầu rồi hay không?
Cố Vi Vi ngồi một bên lật menu, nói.
"Nhị thiếu, tôi thấy anh rất có tiền đồ làm thợ mỏ đấy, hay là ở lại châu Phi mấy tháng đi?"
"Tôi…" Phó Thời Khâm chỉ vào mình, miễn cưỡng nuốt cục tức này xuống.
Cố Vi Vi chọn món xong, lại liếc mắt nhìn Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cạnh.
"Nói thật đi, vừa rồi anh thật sự không bị dọa tới buồn nôn sao?"
Phó Hàn Tranh khẽ nhếch môi, "Rất đáng yêu mà."
Đặc biệt là, mấy câu "anh yêu", cực kỳ đáng yêu.
"…" Khóe miệng Cố Vi Vi méo đi.
Đồ ăn được mang tới rất anh, Phó Thời Khâm vừa mới cầm đũa lên chuẩn bị gắp miếng sườn, anh trai hắn liền cướp mất đưa tới trước mặt Cố Vi Vi, sau đó lại gắp cho hắn một miếng mướp đắng nhồi thịt.
Phó Thời Khâm bực mình cắn đũa, sớm biết thế này thì đã gọi đồ ăn bên ngoài tới công ty ăn rồi.
Một bữa cơm, chỉ cần Cố Vi Vi gắp món nào trên ba lần thì món đó đều được chuyển tới trước mặt cô ấy, những món cô ấy không ăn thì chuyển tới trước mặt hắn.
Cố Vi Vi ăn no rồi, liền đi rửa tay.
Phó Thời Khâm vừa gắp hai miếng sườn vào bát, thì điện thoại di động đang đặt ở một bên đổ chuông, hắn liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, vội vàng lau tay bắt máy.
Sau khi nghe xong, sắc mặt đột nhiên có chút nghiêm trọng.
"Anh đoán không sai, hạng mục xảy ra vấn đề kia, lại là do tập đoàn Cố thị gây khó dễ từ bên trong."
Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống, xoay xoay chiếc chén trà bằng sứ trắng trên tay.
"Trừ hắn ra, còn có người dám đối phó với Phó gia sao."
Từ trước đến nay Phó gia và Cố gia đều có liên quan đến nhau, liên tục đối đầu trên thương trường.
Phó Thời Khâm uống một ngụm nước, ngang nhiên mắng.
"Anh nói xem có phải Cố Tư Đình bị điên rồi hay không, hai năm nay cứ phát rồ lên đối phó với chúng ta, chỉ cần là chuyện làm ăn chúng ta làm, hắn đều muốn nẫng tay trên."
Phó Hàn Tranh liếc hắn, "Không có tin tức gì khác sao?"
Tên Cố Tư Đình này quá giảo hoạt, anh không thể không đề phòng mọi nơi mọi lúc, tránh để hắn có cơ hội gây chuyện.
Phó Thời Khâm suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Vừa mới nhận được tình báo, Cố Tư Đình đang tìm kiếm một đứa bé."
"Một đứa bé sao?" Phó Hàn Tranh nhíu mày.
"Đúng vậy, là một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi, nhưng hiện tại thì vẫn chưa điều tra ra đứa bé hắn muốn tìm ai."
Phó Hàn Tranh cụp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói.
"Cho người thâm nhập, điều tra rõ ràng xem hắn đang tìm ai, tốt nhất là… phải tìm được đứa bé kia trước hắn."
Một đứa bé mà lại có thể khiến Cố Tư Đình phải đi tìm, đương nhiên là có ý nghĩa không tầm thường với hắn ta.
Phó Thời Khâm gật đầu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
"Anh nói xem, liệu có phải là con riêng của hắn hay không?"
Cố Vi Vi vừa đi rửa tay xong, đang chuẩn bị đẩy cửa vào phòng, lại nghe thấy ba chữ Cố Tư ĐÌnh từ bên trong truyền ra.
Cả người cô liền cứng đờ trước cánh cửa, nghe cuộc nói chuyện giữa Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm, liền bừng tỉnh từng chút, từng chút một.
Đã từng, cô đã từng cho rằng mình đã hiểu rất rõ Cố Tư Đình rồi.
Nhưng đến khi sống lại, càng ngày cô càng phát hiện, thì ra… cô cũng không hiểu rõ anh đến mức ấy.
Nhưng, đứa bé mà anh muốn tìm… rốt cuộc là ai?