Editor: Wave Literature
Vì ở công ty còn công việc chưa giải quyết xong, Phó Hàn Tranh đưa cô tới sân bay xong, liền bảo Từ Khiêm lái xe về công ty.
Trên đường quay lại, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho Phó Thời Dịch đang ở nơi đất khách quê người.
"Ở thành phố Thịnh Tây, cậu nhất định phải bảo đảm cô ấy luôn ở trong tầm mắt của cậu."
Phó Thời Dịch nghe xong, buồn cười hỏi.
"Vậy cô ấy ngủ thì em cũng phải ngủ cùng phòng với cô ấy, cô ấy đi vào phòng tắm thì em cũng đi theo sao."
Hai người bọn họ yêu đương bí mật, có mấy người biết chuyện Mộ Vi Vi là bạn gái của anh ấy chứ.
Vậy mà anh ấy vẫn lo lắng người của Cố gia sẽ gây bất lợi cho cô ấy.
"Cô ấy mà xảy ra bất kỳ chuyện gì ở thành phố Thịnh Tây, cậu cũng đừng quay về nữa." Phó Hàn Tranh trầm giọng nhắc nhở.
Phó Thời Dịch liền thay đổi khẩu khí.
"Sao em lại nghe nói, gần đây tình cảm của hai người không được thuận lợi lắm?"
"Rất thuận lợi." Phó Hàn Tranh đáp.
"Rất thuận lợi?" Phó Thời Dịch không tin, cười hỏi tiếp.
"Lúc cô ấy quay về có muốn anh không?"
"… Không."
"Cô ấy có chủ động hôn anh không?" Phó Thời Dịch tiếp tục hỏi.
"…Không."
Phó Thời Dịch nhìn xung quanh một chút, thấp giọng hỏi.
"Trên giường có nhiệt tình không?"
"…"
"Trả lời hắn, hoàn toàn là sự trầm mặc lạnh lẽo.
"Cái gì cũng không có, vậy mà anh còn nói là tình cảm của hai người rất thuận lợi?"
Phó Thời Dịch ngồi xuống ghế sô pha trong phòng chờ VIP ở sân bay, "Có muốn Tam đệ chỉ ra chỗ sai lầm cho anh không?"
"Dựa vào cậu sao?" Phó Hàn Tranh hừ lạnh.
"Tuy em không thông minh bằng anh, nhưng về chuyện tình cảm thì chắc chắn em cao tay hơn anh và Phó Tiểu Nhị đấy." Phó Thời Dịch tự hào nói.
Thấy anh trai hắn cho hắn mượn nhiều tiền như vậy, Mộ Vi Vi còn khiến Phó Tiểu Nhị phải tới châu Phi đi khai mỏ, hắn rất vui vẻ giúp đỡ chuyện lần này.
Ở đoàn kịch chung với Mộ Vi Vi hai tháng, hắn hoàn toàn vừa ý cô chị dâu tương lai này.
Phó Hàn Tranh im lặng một lát, "Nói đi?"
Phó Thời Dịch hắng giọng một cái, trịnh trọng nói.
"Anh theo đuổi quá vội vàng rồi, sẽ dọa cô ấy sợ, yêu đương thì cũng phải chú ý thư giãn, cân bằng."
Hôm đó đại ca hắn gọi điện thoại đến chẳng khác nào tra khảo người ta, không gọi cho cô được, liền gọi cho hắn.
"Ồ?" Phó Hàn Tranh lạnh lùng đáp một tiếng.
Hiêm khi Phó Thời Dịch có được cảm giác mình hơn đại ca, "Bắt đầu từ hôm nay, trong vòng một tuần anh đừng gọi điện thoại cho cô ấy, để xem cô ấy có phản ứng gì đã."
"Một tuần sao?" Phó Hàn Tranh hỏi ngược lại.
Phó Thời Dịch nghe được người nào đó đang không nỡ, "Không thì năm ngày?"
"Quá lâu." Phó Hàn Tranh nói.
"Có năm ngày mà anh cũng không kiên nhẫn nổi, trước đây ai nói muốn làm chuyện lớn thì phải kiên trì, lòng kiên trì của anh đâu?" Phó Thời Dịch hỏi.
Hắn đang giúp anh ấy trông chừng rồi còn gì, năm ngày không gọi điện thoại thì đã làm sao, tâm can bảo bối của anh ấy có thể bay mất được chắc?
"Ba ngày." Phó Hàn Tranh nói.
"Được, hôm nay anh cũng đừng gọi, em giúp anh quan sát xem cô ấy phản ứng như thế nào." Phó Thời Dịch vừa cười vừa nói.
Hắn vừa làm quân sư tình yêu cho lão đại, lại còn giúp anh ây trông chừng bạn gái.
Hai người cơ địa vị nhất trong nhà đều nằm trong tay hắn, sau này Phó Tiểu Nhị đó còn có tư cách gì mà đấu với hắn chứ.
Phó Hàn Tranh cúp máy, nhìn cảnh vật phồn hoa của Đế Đô ngoài cửa sổ, con ngươi màu đen trở nên đăm chiêu.
Có lẽ Phó Thời Dịch nói đúng, anh nên xem thử phản ứng của cô như thế nào rồi tính toán sau.
Mấy ngày cô quay về, đều là không thể chờ nổi nữa muốn rời đi, lúc đi còn không có chút lưu luyến nào.
Cho dù anh đã sửa phòng ngủ của cô, khiến cô ngủ cùng anh trong một căn phòng, trên một chiếc giường.
Nhưng dường như trái tim cô… vẫn không đặt trên người anh.
Những món quà mà anh tặng cô, vẫn nằm yên ở vị trí cũ.
Kể cả quần áo, phần lớn đồ cô mặc đều do cô tự mua về.