Tịch Hạ Dạ giữ im lặng. Đôi mắt trong vắt của cô khiến anh dần dần bị mê hoặc. Ánh mắt của Mộ Du Thần có thể nhìn xuyên qua mọi thứ để nhanh chóng đổi kịp những dòng cảm xúc lẫn lộn của cô.
Giật mình…
Bất lực…
Ngay cả một chút u sầu mờ nhạt, khó chịu nữa.
"Sự im lặng của cô có ý nghĩa gì thế?"
Khi thấy cô im lặng một lúc thật lâu, anh bất giác mỉm cười. Giọng anh vang dội "Nếu cô không nói bất cứ điều gì, thì tôi sẽ xem là đồng ý nhé."
"Tôi…"
Sau khi nghe thấy những lời của anh, Tịch Hạ Dạ trở lại bình thường. Trong khi cô định nói gì đó, Mộ Du Thần chặn lại. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn Tịch Hạ Dạ, ánh mắt khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.
"Tôi không muốn nghe câu trả lời của cô bây giờ khi cô chưa xem xét kỹ. Hãy ngủ một giấc. Tôi tin rằng cô là một người thông minh. Cô nên biết mình sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào cho tôi."
Giọng nói của người đàn ông tuy trầm nhưng chắc chắn đã ngăn mọi lời nói sắp phát ra từ miệng Tịch Hạ Dạ.
Đôi mắt trong veo của cô nhìn về phía anh khá lâu trước khi đôi môi sáng màu của cô nhẹ nâng. Cô suy nghĩ về nó và nói, "Tại sao chứ? Với điều kiện của Ngài, tôi sợ toàn bộ phụ nữ của thành phố Z sẽ loạn lên mất."
Khi nghe câu hỏi của cô, ánh mắt Mộ Du Thần dừng lại. Anh lặng lẽ hạ ánh mắt và dường như suy ngẫm trong chốc lát. "Không cần phải có lý do cho tất cả mọi thứ. Nếu thực sự em muốn câu trả lời…" Khi anh nói điều này, anh dừng lại và im lặng nhìn Tịch Hạ Dạ. Giọng anh tràn đầy sự chân thành. "Tôi cần một người vợ…và tôi không thể cự tuyệt được em. Đừng lo lắng nữa. Hãy kết hôn với tôi và tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu từ em. Tôi chỉ cần em."
Anh đột nhiên quay đầu lại và hít nhẹ một hơi. Anh thờ ơ nhìn ra phía ngoài cửa sổ với ánh đèn mờ ảo. "Em có hài lòng với câu trả lời này hay không?"
Tịch Hạ Dạ có chút giật mình. Đôi mắt cô bối rối khi nhìn anh khá lâu trước đó, cô siết nhẹ nắm tay và cúi đầu không nói một lời.
"Hãy nhớ lời tôi nói. Bây giờ, tôi sẽ đưa em đi ăn tối." Mộ Du Thần rút lại ánh mắt và liếc nhìn cô trước khi khởi động xe lần nữa.
Anh thẳng thừng và quyết đoán, hoàn toàn phớt lờ việc liệu Tịch Hạ Dạ có đồng ý hay không. Anh tập trung lái xe. Cô chỉ có thể cau mày…
Nhanh chóng chiếc Porsche màu bạc tối màu lướt xuyên qua màn đêm lạnh lẽo, u ám, đi qua một vài cổng giao thông tấp nập, lướt qua những ánh đèn nhấy nháy rực sỡ sắc màu, và cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng phương Tây cao cấp.
"Nếu em còn bất kỳ câu hỏi nào nữa, hãy nghĩ đến nó cho đến khi quay lại nhé. Bây giờ thì hãy xuống xe đi ăn thôi nào."
Mộ Du Thần nhìn về phía Tịch Hạ Dạ, người đang hơi lơ đãng nhìn về phía mình. Anh không nhịn được bật cười giòn giã trước khi đẩy cửa xe bước xuống.
Ngay sau đó, Tịch Hạ Dạ đã phản ứng. Khi cô thấy dáng người cao lớn của anh ra khỏi xe, cô cũng đi theo anh.
"Xin chào Chủ tịch!"
Người phục vụ ở lối vào vừa thấy bóng dáng của Mộ Du Thần đã nhanh chóng bước lên chào đón nhiệt tình.
Mộ Du Thần gật đầu và ném chìa khóa xe qua cho người phục vụ, người rất biết cách phải bắt chúng như thế nào. Nhưng khi anh ta quay lại, anh trông thấy gần như người phục vụ sẽ va vào Tịch Hạ Dạ. Thật may mắn Mộ Du Thần đã kéo cô ra kịp thời.
"Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ!"
Người phục vụ hoảng loạn xin lỗi, đặc biệt khi anh nhìn thấy đôi lông mày của Mộ Du Thần nhíu lại. Anh ta lo sợ rằng mình sẽ bị đuổi việc mất.
"Đừng lo lắng gì cả. Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé!" Tịch Hạ Dạ mỉm cười rồi ngước nhìn Mộ Du Thần.
Rõ ràng anh hiểu ánh mắt đó của cô và không nói gì cả. Anh dần buông tay vừa nắm chặt cổ tay cô trước khi bước vào nhà hàng trong sự rút lui vô cùng biết ơn của người phục vụ.
Họ đi theo người quản lý nhà hàng và tìm một phòng riêng. Tình cờ Mộ Du Thần lật mở menu mà người quản lý đã đưa.
"Cô muốn ăn gì?"
Giọng nói trầm và đầy từ tính của anh vang lên.
"Món đắt nhất ấy." Đột nhiên Tịch Hạ Dạ nói, như thể đang trong một bộ đồ sành điệu. Cô đã nghĩ đến việc trước đó bị anh ngắt lời, cô cảm thấy hơi không vui, và dĩ nhiên, có cả việc bức vẽ chú lợn nữa.
Khi cô nói điều này, người đàn ông đối diện dừng lại. Anh nhìn lên với ánh mắt ngạc nhiên và ánh sáng trong đôi mắt đen trầm của anh thay đổi. Hứng thú nghiên cứu cô sau đó ngưỡng mộ gật đầu và cười. "Rất tốt! Tôi không ngờ ý thức giai cấp của cô lại cao đến như vậy!"
Khi anh nói điều đó, lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Hạ Dạ đỏ ửng lên. Cô không vui lườm anh. Sau đó, nhìn thấy người quản lý nhà hàng đang cười khẩy, lập tức cô cảm thấy hơi xấu hổ. Cô chỉ có thể quay đầu đi và lặng lẽ nhìn vào hàng lang đã được trang trí ánh đèn be bé không đồng đều, chúng phát ra chút ánh sáng dịu nhẹ và cô không nói thêm gì nữa.
Mộ Du Thần không chọc phá cô nữa. Anh nhẹ quay sang người quản lý nhà hàng và nhanh chóng gọi hai món bít tết, một chai rượu vang đỏ và một vài món ăn.
Nhà hàng hiệu suất rất cao nên chỉ trong một thời gian ngắn thức ăn đã được dọn ra.
Một giai điệu piano nhẹ nhàng và dễ chịu bắt đầu vang lên.
Bên dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Tịch Hạ Dạ có thể cảm thấy sự băng giá đang dần lùi xa chính mình. Khi cô lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện đang rót giúp cô lý rượu, đột nhiên những cảm xúc lẫn lộn ẩn chứa trong đôi mắt cô.
"Cô không đói sao? Tại sao cứ nhìn tôi suốt thế?"
Anh nhận thấy cô không động đũa nên sau đó Mộ Du Thần khẽ cười. "Để tôi trả lời em nhé, đây là món ăn đắt đỏ nhất, vì vậy, em có thể thưởng thức nó một cách trọn vẹn nhất đấy."
Tịch Hạ Dạ đã lúng túng thu lại ánh mắt. Cô nhìn xuống và cầm con dao, cái nĩa trước khi nghe rõ giọng nói của mình. "Hôm nay hãy để tôi trả tiền để cám ơn anh đã giúp tôi tối nay?" Cô nói trong hờn dỗi.
Mộ Du Thần ngước lên nhìn cô trong ngạc nhiên. Anh nghĩ về nó rồi nhẹ nhàng nói, "Tôi đã từng đãi cô bữa ăn trước đó rồi mà, nên tôi không ngại cô cám ơn tôi theo cách khác đâu đâu."
Khi cô nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của anh, đột nhiên Tịch Hạ Dạ nghĩ ngay đến lời anh nói trong văn phòng ngày hôm nay. Sau hồi kinh ngạc, cô trả lời, "Nhưng tôi thích cám ơn bằng việc đối xử với nhau qua bữa ăn cơ."
"Cô đã học được tất cả những điều đó từ thế giới kinh doanh này trong mấy năm qua à?" Mộ Du Thần hỏi khi cánh tay thon dài của anh vươn ra giúp cô cắt bít tết một cách quen thuộc, Tịch Hạ Dạ lại đang quẩn quanh với suy nghĩ của mình, Khi cô nhìn thấy hành động của anh, đầu óc cô trống rỗng và rồi khẽ thở dài, "Có lẽ…thực sự tôi cũng không biết được chính suy nghĩ của mình."
Anh thu tay và nói, "Tất cả những suy nghĩ của cô đến từ đâu vậy? Hãy ăn đi nào."
"Ừm, Mộ Du Thần, anh khá giỏi việc cắt thịt đấy" Tịch Hạ Dạ khen ngợi khi nhìn miếng bít tết trên dĩa của mình.
"Cùng trình độ với khả năng vẽ của cô thôi đấy." Người đàn ông này đúng là không biết khiêm nhường là gì"
"Hai người chúng ta sao có thể so sánh được chứ?"