Chỉ lúc này Mộ Du Thần mới nhận ra phần trên màu đen ẩn bên dưới chiếc áo gió màu đen của cô đã hoàn toàn ướt đẫm máu và mặt cô đang tái nhợt đến kinh khủng. Vết thương trên vai trái của cô rất sâu và nó vẫn đang chảy máu không ngừng.
Ánh mắt của Mộ Du Thần lập tức tối sầm lại. Thứ cảm xúc ngổn ngang lóe lên trong mắt anh. Có sự u ám, cảm giác mất mát và một chút cảm thông nhàn nhạt. Cuối cùng, anh kéo cô vào lòng và bế cô lên.
"Chủ tịch! Có chuyện gì với Giám đốc Tịch vậy? Làm sao cô ấy bị thương như vậy chứ?"
Lúc này, Ah Mo có cảm giác mọi thứ thật là lạ nên anh lui ra và chứng kiến Tịch Hạ Dạ ngã xuống. Bị sốc, anh nhớ lại rằng cô ấy có vẻ rất xanh xao trước đó.
Mộ Du Thần nhấc bổng Tịch Hạ Dạ lên và đi thẳng đến chiếc xe đỗ phía trước. Rõ ràng giọng nói trầm khàn của anh có chút dằn vặt. "Ngay lập tức lái xe đến Bệnh viện T, đồng thời, điều tra xem chuyện gì đã xảy ra tối nay."
Ah Mo chạy đến mở cửa xe khi anh vội vàng trả lời: "Vâng, thưa chủ tịch!"
...
Chiếc xe quay vòng rất nhanh, tăng tốc đến tận bệnh viện T.
"Chủ tịch, chúng ta có phải gọi Lịch Tư qua gửi quà cho Lão gia nhà họ Tịch hay không?"
Ở ghế lái, qua gương chiếu hậu Ah Mo cẩn thận nhìn ông chủ đang ở ghế sau. Khi thấy Chủ tịch có vẻ hơi trầm mặc, lập tức anh ta hối hận khi hỏi điều đó.
Mộ Du Thần giữ chặt vết thương của Tịch Hạ Dạ bằng một tay trong lúc tình cờ anh lấy một chiếc chăn từ bên cạnh để đắp cho cô, anh nói một cách bình tĩnh, "Không cần, hãy bảo anh ta kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra tối nay."
"Vâng, thưa chủ tịch!"
Trong một phòng bệnh cao cấp trong Bệnh viện T.
"Tại sao vết thương lại sâu đến như thế? Tôi e nó sẽ để lại sẹo mất. Trên thực tế, những dấu vết của thuốc có thể tạm thời khiến một người mất đi ý thức. Loại thuốc đó còn được gọi là thuốc mê. Có chuyện gì xảy ra với các cậu vậy hả? "
Một vị bác sĩ trung niên mặc chiếc áo khoác trắng tinh đứng trước giường bệnh và nghiên cứu hồ sơ bệnh án đã nói điều này một cách chuyên nghiệp.
Thuốc mê ư?
Mộ Du Thần ngay lập tức nhăn mặt và một ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt anh. Anh nhìn Ah Mo một cái và sau đó rất cẩn thận gật đầu.
Có lẽ trước đó cô ấy đã gặp rắc rối ở West Park.
Tuy nhiên, nhớ lại thái độ ngây ngốc và lơ đãng của Giám đốc Tịch, chắc hẳn cô đã có một cuộc gặp gỡ tiêu cực. Khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Chủ tịch, Ah Mo không dám hỏi thêm gì nữa.
Mộ Du Thần quay lại nhìn Tịch Hạ Dạ đang trắng bệch như tờ trên giường bệnh. Khi thấy lông mày của cô nhíu lại gần như thành hình chữ xuyên, anh hỏi với giọng thấp hơn, "Bây giờ cô ấy thế nào rồi ạ?"
"Lưỡi dao chém xuyên qua vai con bé. Tôi e nó sẽ không lành nhanh được đâu. Còn về thuốc mê, đừng lo lắng gì cả. Khi tỉnh dậy, con bé sẽ ổn cả thôi. Vết thương đã được xử lý và băng bó. Con bé chỉ cần thay băng đúng giờ và cẩn thận không tiếp xúc với nước, mọi việc sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, vì an toàn, tôi khuyên cậu nên để con bé nằm viện thêm một hoặc hai ngày nữa. Đợi đến khi vết thương ổn định thì hãy xuất viện. "
Vị bác sĩ có thể cảm nhậnđược người đang đứng trước ông là một người không hề tầm thường, vì vậy ông cũng bắt đầu nói chuyện lịch sự hơn.
Mộ Du Thần gật đầu khi ánh mắt anh dần rời khỏi Tịch Hạ Dạ.
"Các cậu hãy ra ngoài và xử lý thủ tục nhập viện trước đi. Ngoài ra, hãy đi lấy thuốc từ phòng dược, khi con bé tỉnh lại rất cần uống thuốc đấy"
Bác sĩ đã đưa một danh sách cho Mộ Du Thần. Khi Ah Mo nhìn thấy nó, anh hớn hở cầm lấy. "Chỉ cần đưa cho tôi thôi, bác sĩ. Khi nào Giám đốc Tịch của chúng tôi có thể thức dậy?"
"Con bé sẽ dậy sớm thôi. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ con bé có lẽ thường xuyên làm việc quá sức. Thực tế, có một chút vấn đề về dạ dày. Sức khỏe của con bé đang trong tình trạng tồi tệ và nếu vẫn không nghỉ ngơi hay chăm sóc bản thân đúng cách, không sớm thì muộn con bé sẽ kiệt sức mất. Haizz, thực sự những người trẻ tuổi luôn hết mình vì công việc mà. Nhưng khi các cậu già đi, các cậu sẽ ăn khổ thôi! "
Bác sĩ thở dài và cau mày nhìn Tịch Hạ Dạ đang nằm trên giường bệnh. Sau đấy, ông lấy hộp cứu thương ra để một bên. Nhìn thấy Mộ Du Thần túc trực bên cạnh, ông ấy không nhịn được nói tiếp, "Anh không phải nên đối xử nhẹ nhàng hơn với con bé sao? Con bé là vợ anh, đúng chứ? Con bé không thể chịu đựng thêm nữa Nó quá gầy yếu rồi!"
Ah Mo muốn giải thích, nhưng anh không ngờ Chủ tịch lại trả lời, "Tôi sẽ để ý điều đó nhiều hơn nữa."
Bác sĩ gật đầu, xoa dịu. "Chà, nếu không có gì khác, chúng ta hãy ra ngoài trước. Nếu các cậu cần bất cứ thứ gì, chỉ cần nhấn chuông. Phải rồi, khi con bé thức dậy, tốt nhất nấu một ít cháo nhẹ cho con bé ăn trước. Thuốc mê khá mạnh và có lẽ nó sẽ bị chóng mặt trong một thời gian ngắn khi thức dậy, nhưng đó không phải là vấn đề gì to lớn cả. "
Bác sĩ đi khỏi sau khi để lại lời khuyên.
Ah Mo liếc nhìn Tịch Hạ Dạ trên giường bệnh và nói: "Chủ tịch, tôi sẽ đi xử lý các thủ tục nhập viện ngay bây giờ!"
Bên ngoài bầu trời đã tối và ánh sáng trong phòng bệnh cũng mờ. Ánh đèn vàng nhạt chiếu từ đầu giường vào khuôn mặt cô và dường như hơi mờ ảo. Cô không ngủ được một giấc bình thản vì lông mày vẫn dính chặt vào nhau. Anh nhìn hai bàn tay cô siết lại thành nắm đấm. Cổ tay mảnh khảnh và gầy gò của cô căng cứng như thể cô ấy đang vật lộn trong cơn ác mộng...
Ngay sau đấy, anh thấy ở khóe mắt cô một giọt nước mắt lớn chảy xuống thái dương và trên gối. Chẳng mấy chốc, chiếc gối trắng đã ướt sũng.
Thật khó tin một người trông mạnh mẽ như cô thực sự sẽ...
Anh lặng lẽ nhìn cô và im lặng một hồi lâu. Một thứ cảm xúc hỗn độn lóe lên trong đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh cũng cúi xuống để lau nơi ẩm ướt trên khóe mắt cô. Anh giúp cô sửa chăn và kiểm tra ống IV. Khi anh quay mặt đi, anh thấy cô dường như đang rùng mình vì lạnh, nên anh cởi áo khoác ra và đắp nó lên tấm chăn.
"Ngủ ngon nhé. Ngày mai khi cô thức dậy, đó sẽ là một khởi đầu mới. Cô phải tin vào chính mình chứ, Tịch Hạ Dạ..."
Sau khi làm tất cả những điều này, anh tắt đèn ở đầu giường và bước tới cánh cửa sổ kiểu Pháp. Lấy điện thoại ra khỏi túi, anh gọi điện.