Phó Thời Khâm vừa mới bước vào phòng khách liền nhìn thấy cảnh tượng hai người Phó Hàn Tranh và Cố Vi Vi đang cùng nhau ở trong bếp, vẻ mặt như thể vừa trông thấy quỷ mà đứng phát ngốc tại chỗ.
Anh trai hắn mới chỉ hai tiếng trước còn u ám lạnh lùng chẳng khác gì Diêm Vương khiến cho Phó Thời Khâm hắn và toàn bộ các quản lý cấp cao trong công ty sợ tới kêu cha gọi mẹ, bây giờ đang…. rửa bát.
Từ đầu đến chân còn toát lên vẻ ôn nhu như cơn gió mùa xuân của tháng ba, thật sự …. giống như biến thành hai người khác nhau vậy.
Hơn nữa điểm dọa người nhất chính là, hai người bọn họ đang đeo tạp dề đôi.
Anh trai hắn đeo tạp dề màu xám, trước ngực là một con thỏ màu hồng phấn rất đáng yêu.
Mộ Vi Vi thì đeo tạp dề màu hồng nhạt, trước ngực là một con thỏ màu xám.
"Đây….. là tình huống gì vậy chứ?" Phó Thời Khâm không tin nổi vào mắt mình nữa.
"Là anh trai cháu theo đuổi Vi Vi sao?" Phó lão phu nhân nhỏ giọng hỏi hắn.
Phó Thời Khâm gật đầu khẳng định, đến cả người mù cũng có thể nhận ra anh ấy đang theo đuổi Mộ Vi Vi mà.
Nếu sớm biết trước sẽ có ngày hôm nay thì trước đây hà tất phải một mực xua đuổi như vậy chứ.
Lúc trước thì Phó hàn Tranh một mực ghét bỏ, bây giờ quay đầu một cái lại biến thành anh theo đuổi người ta rồi.
Lạnh lùng một phút, truy thê không kịp, câu này chính là dùng để nói về mấy người giống anh trai hắn.
Trưa nay, Phó Thời Khâm hỏi Phó Hàn Tranh, có phải anh tức giận vì chuyện của Mộ Vi Vi không, anh lại còn lạnh giọng mà nhất quyết nói không phải.
Kết quả thì sao chứ, người ta vừa gọi tới một cuộc điện thoại thì anh trai hắn đã vội vội vàng vàng mà chạy tới đây rồi.
Tại sao trước đây Phó Thời Khâm hắn lại không phát hiện ra anh trai hắn vẫn luôn che giấu một trái tim thất thường đến mức này nhỉ.
Lúc này, ở trong bếp, Cố Vi Vi đang xào rau, Phó Hàn Tranh thì rất phối hợp mà bày đồ ăn ra đĩa.
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh theo sát từng cử động của cô gái đang bận rộn nấu ăn kia, đôi mắt sâu thăm thẳm thường ngày, giờ đã không còn chút lạnh lùng nào, thay vào đó là tràn đầy ý cười ngọt ngào đang che giấu ham muốn độc chiếm ẩn sâu bên trong.
Phó Hàn Tranh nghĩ, anh có thể khẳng định rằng cô gái này …. Chắc chắn là người mà anh muốn có được.
Rất nhanh sau đó, cơm tối được dọn lên bàn ăn. Phần lớn các món ăn đều là Cố Vi Vi đứng bên cạnh hướng dẫn, Phó Hàn Tranh đích thân động tay làm.
Phó Thời Khâm không thể chờ nổi nữa mà lập tức nếm thử một miếng cơm hải sản mà hắn thèm nhỏ dãi từ nãy tới giờ, nước sốt ấm nóng cùng bát cơm nóng hổi đang tỏa hương rất hấp dẫn, hắn thật sự ăn ngon đến phát khóc.
Phó Thời Khâm rất hạnh phúc mà không khách khí ăn lấy ăn để, Phó Hàn Tranh còn vui vẻ gắp cho hắn và Phó lão phu nhân mỗi người một con tôm.
Phó Thời Khâm thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên nhìn, hắn đã ăn cơm cùng Phó Hàn Tranh những hai mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên được anh trai hắn tự tay gắp cho một miếng thức ăn đấy.
Đang lúc Phó Thời Khâm bị chút tình cảm anh em bất ngờ xuất hiện này của Phó Hàn Tranh làm cảm động đến lệ rơi đầy mặt thì lại nhìn thấy anh trai yêu quý của hắn đang lột vỏ tôm vỏ sò.
Sau đó…. Đưa hết cho Cố Vi Vi, chỉ còn thiếu nước trực tiếp gắp đến trước miệng người ta mà thôi.
Cố Vi Vi nhận lấy đĩa hải sản đã được lọc vỏ sạch sẽ kia rồi cũng khách khí mà đáp lễ hắn bằng mấy con sò.
"Anh ăn đi, không cần lột vỏ giúp tôi đâu."
Phó lão phu nhân nhìn thấy một màn này của hai người, trong lòng tất nhiên rất vui vẻ.
Trái tim nguội lạnh của cháu trai bà rốt cuộc cũng thông suốt rồi.
Mấy người bọn họ đang ăn cơm thì điện thoại di động mà Phó Hàn Tranh đặt ở ngoài phòng khách đột nhiên đổ chuông, vì vậy hắn liền đứng dậy để đi nhận điện thoại. Nhưng sau khi nghe máy rồi, sắc mặt vốn đang ôn hòa của Phó Hàn Tranh trong nháy mắt lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày.
"Công ty không có nghĩa vụ giúp một nhân viên xử lý việc tư."
"Quản lý Mạnh chỉ là một nhân viên trong công ty, không có quan hệ riêng tư gì với con cả nên mẹ đừng hiểu lầm, cũng đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm."
...
Mộ Vi Vi nghe Phó Hán Tranh nói vậy liền đánh mắt nhìn qua, theo lời anh nói chuyện thì có vẻ là điện thoại của Phó phu nhân, hẳn là muốn bảo anh sắp xếp người để xử lý vụ rắc rối giữa Mạnh Như Nhã và MG rồi.
Trước đây Mạnh Như Nhã đã nói với cô rằng Phó Hàn Tranh đã từng giúp cô ta và Mạnh gia giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức khác rồi, hơn nữa từ trước đến nay anh chưa từng từ chối cô ta.
Nhưng hôm nay đến cả mẹ ruột anh cũng đã lên tiếng rồi mà anh vẫn nhất quyết không đồng ý là vì sao chứ?
Phó Hàn Tranh cảm nhận được ánh mắt của Cố Vi Vi đang nhìn về phía mình liền nghiêng đầu, vừa nhìn cô vừa nói.
"Ừm, khi nào đến lúc thì sẽ để mọi người gặp mặt."
Phó Thời Khâm nghe được một câu này của hắn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Cố Vi Vi đang ngồi đối diện một chút.
Ý của anh trai hắn là, khi nào đến lúc thì sẽ đưa Mộ Vi Vi về ra mắt gia đình bọn họ đúng không?
Vừa rồi Phó Hàn Tranh nói cái gì mà không muốn những người khác hiểu lầm, xem ra là không muốn Mộ Vi Vi hiểu lầm thì có.
Phó Hàn Tranh cúp máy xong liền quay lại bàn ăn, thuận miệng nói.
"Hôm đó em và người của Mạnh gia xảy ra xung đột?"
"Ừm, ầm ĩ một trận, còn phá hỏng cả chiếc túi xách hàng hiệu của Mạnh phu nhân nữa. Vốn dĩ là định bồi thường nhưng nhân viên chăm sóc khách hàng của MG lại nói rằng chiếc túi đó không phải sản phẩm do thương hiệu bọn họ bán ra thị trường mà là Martin Green sau khi ký hợp đồng liền thiết kế riêng cho Cố gia, vì thế có lẽ MG và Cố gia sẽ yêu cầu Mạnh gia phải bồi thường….." Cố Vi Vi thản nhiên nói.
"Không chịu thiệt chứ?" Phó Hàn Tranh hỏi.
"Làm sao có thể chứ, tôi đâu phải kiểu người sẽ để bản thân phải chịu thiệt." Cố Vi Vi mỉm cười, đắc ý mà nói.
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu một cái, "Vậy thì tốt."
Phó Thời Khâm lại lần nữa tròn mắt nhìn anh trai nhà mình, ha ha mà cười.
Đúng vậy, đối với anh ấy thì chỉ cần Mộ Vi Vi không chịu thiệt là được rồi, người khác có thảm đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không quan trọng.