Dường như có một chiếc xe chầm chậm chạy qua anh ta, Hàn Nhất Phong thoáng thấy ai đó trông như Tịch Hạ Dạ, người ngồi trong quay đầu theo hướng khác, nhìn ra ngoài cửa kính.
Anh ngập ngừng một lát. Anh suy nghĩ có nên đuổi theo hay không, nhưng sau một chốc lâu suy nghĩ, những cảm xúc lẫn lộn trong mắt anh lắng xuống. Cuối cùng, tất cả mọi thứ trở về trạng thái bình thường trước đó.
Đột nhiên, bên tai của anh nghe thấy âm thanh yếu ớt của Tịch Tâm Ý. Cô ấy thở gấp với những tiếng nức nở
Nhất Phong, em... em lại làm điều gì sai? Chị, chị ấy..."
Hàn Nhất Phong quay lại và cảm thấy lo lắng với khi những cảm xúc trên khuôn mặt thanh tú của Tịch Tâm Ý. Đôi mắt đẹp của cô đẫm lệ, cô vẫn cắn chặt vào môi, cố kiềm lại để nước mắt không rơi. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt đau khổ này, nó khiến trái tim của anh đau nhói.
Anh không biết phải nói gì. Anh chỉ có thể siết chặt vòng tay quanh eo cô và kéo cô tiếp tục vào lòng mình.
Tịch Tâm Ý sau đó ôm anh và ngả chặt trong vòng tay của anh, tiếng nấc đau nhói của cô ấy dần nhỏ lại.
Anh nhìn trầm tư một chút khi chiếc xe đó đã biến mất vào trong mưa phùn trắng xóa. Sau đó, Hàn Nhất Phong lạnh lùng, tập trung vào Tịch Tâm Ý người đang nép mình trong vòng tay của anh để khóc. Khuôn mặt thờ ơ của anh dần mất đi và anh nói nhẹ nhàng, "Được rồi, đừng khóc bây giờ. Chúng ta sẽ từ từ giải thích những điều này với cô ấy. Cô ấy là một người rất nhạy cảm, vì vậy cô sẽ hiểu được."
"Nhưng, nhưng... khi em nhìn thấy chị ấy như thế, em thật sự thấy rất có lỗi. Cha nói rằng chị ấy vẫn chưa về nhà trong một thời gian dài. Chị ấy chắc chắn vẫn đổ lỗi cho Cha và Mẹ vì chúng ta...
"Đừng nói về những điều này nữa. Hãy vào xe. Bác và Dì đang chờ đợi chúng ta tại Emperor."
Hàn Nhất Phong lấy ra một chiếc khăn tay từ túi của mình và cẩn thận lau nước mắt cho Tịch Tâm Ý. Anh mở cửa xe và dỗ dành, "Trước tiên hãy vào trong xe đã."
Tịch Tâm Ý nuốt cục nghẹn trong cổ họng cô trước khi cô vừa khóc vừa bước vào xe.
Chiếc xe tăng tốc về phía Emperor Entertainment City phía bắc của thành phố. Trên đường đi, Tịch Hạ Dạ đã không nói bất cứ điều gì. Không khí trong xe lấp đầy với một sự u ám không thể diễn tả. Nó đã quá ngột ngạt khiến Tố Nam cảm thấy một hương vị chát và cay đắng trong cổ họng.
Cô muốn an ủi, nhưng cô thấy Tịch Hạ Dạ đã ngả người ra sau và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đôi môi lạnh lùng của cô không thể mở lời. Những ánh đèn mờ bên ngoài chiếc xe sáng mờ khác nhau như phản ánh tâm trạng của cô, trong khoảnh khắc đó, nếu ai đó nhìn vào, cô trông có vẻ đặc biệt hoang mang và đang bị phân tâm.
"Hạ Dạ, đừng buồn... Mình xin lỗi, mình... mình biết mình không nên hành động như thế, nhưng mình thực sự không thể kiểm soát bản thân. Chứng kiến bọn họ hạnh phúc, mình không thể kiểm soát bản thân. Mình đã không thể chịu được và đã điên lên! Làm thế nào họ có thể vẫn sống rất hạnh phúc mà không cảm thấy xấu hổ chút nào sau khi làm cậu tổn thương?
Tố Nam đã giận dữ nói huyên thuyên khi hai tay cô giữ vai Hạ Dạ. Cô nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh và xinh đẹp của Hạ Dạ trước khi cô ngập ngừng hỏi và lo lắng, "Nói cho mình biết, Hạ Dạ. Cậu đã không thể quên? Đã rất nhiều năm, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng quên đi và không chấp nhận mối quan hệ khác. Có phải vì cậu chưa thể quên Hàn Nhất Phong? Nói cho mình biết!"
Tố Nam lay người Tịch Hạ Dạ và hỏi một cách chán nản.
Tịch Hạ Dạ cảm thấy chóng mặt vì bị cô ấy lay người, vì vậy Hạ Dạ nhấc một tay để giữ bàn tay của bạn mình trên vai. Đôi môi màu đỏ thẫm hơi nhạt của cô phát ra với một giọng nói đầy mệt mỏi và bất lực. "Tố Nam, đừng hỏi nữa. Để mình được ở một mình một lúc, được không?
"Có phải quá khó để trả lời câu hỏi này không? Tịch Hạ Dạ!"
Tố Nam khiến Tịch Hạ Dạ nhìn chằm chằm.
Tịch Hạ Dạ sững sờ. Cô im lặng một lát, sau đó cô đột nhiên đặt tay xuống cánh tay của Tố Nam. Cô nhìn và nghĩ một chốc trước khi nói nhẹ nhàng, "Anh ấy và mình từ lâu đã trở thành quá khứ..."
Đã trở thành quá khứ từ lâu?
Cô đã biết tất cả điều này một thời gian dài trước đây. Nỗi lòng của cô đã sẵn sàng dừng lại hoàn toàn.
Tại Emperor Entertainment City nơi cao nhất của Thành phố Z và là nơi duy nhất chỉ có ở khu vực này.
Đây là chỗ để nhiều người giàu vung tiền. Hầu hết trong số họ là người có địa vị.
Gia đình họ Tố cũng được coi là một gia đình văn học. Cha Tố Nam là Giám đốc Đại học A, trong khi mẹ cô là giám đốc quản lý giáo dục các trung tâm thành phố. H ọđã tổ chức một số sự kiện trọng đại trong thành phố Z, vì vậy Tố Nam có thể được coi là con gái của một gia đình nổi tiếng.
Thông thường, Tố Nam sẽ chọn đến Emperor, không chỉ vì món ăn ở đây ngon, mà hơn hết bởi dịch vụ của họ. Cô cũng hài lòng với sự phục vụ chu đáo của các nhân viên.
Mỗi lần Tố Nam hỏi Tịch Hạ Dạ ra ngoài ăn, 8 trong số 10 lần sẽ có mặt tại Emperor, vì vậy thời gian trôi đi, Hạ Dạ đã quen với nó. Cô ngay lập tức quyết định chọn Emperor để thưởng thức bữa ăn tối trước khi trở về nhà cho Tố Nam.
Sau khi thức ăn và đồ uống được phục vụ, Hạ Dạ đã tự uống và uống rất nhiều lúc đó. Cô trông khá xanh xao. Nhìn thấy cảnh này, Tố Nam rất đau lòng và buồn bã.
"Uống với mình một ít. Tối nay, mình chào mừng cậu trở về. Cậu không uống một chút sao?"
Tịch Hạ Dạ đã cau mày khi uống xong ly rượu. Cô quay sang Tố Nam đang khá lo lắng và nói khẽ, "Đừng nhìn mình với ánh mắt đó. Mình đã bảo là mình ổn ".
Sau đó, cô tiếp tục chuẩn bị tự rót cho mình một ly nữa, nhưng Tố Nam đã cản cô lại. Cô lấy chai rượu và đổ đầy ly của mình trong khi đó cô chỉ rót nửa ly cho Hạ Dạ. Với một giọng cộc lốc cô nói, "Cậu muốn uống, nên mình sẽ uống với cậu, nhưng bụng cậu tệ quá. Uống ít đi. Nửa ly cho cậu, một ly cho mình."
Tố Nam đã nâng cốc của mình và uống.
Có một nụ cười mờ trên khuôn mặt của Tịch Hạ Dạ. Đột nhiên cô nhìn xuống một nửa ly rượu phía trước. Cảm ơn, Tố Nam"
Với Tố Nam, Tịch Hạ Dạ sẽ mãi mãi mãi biết ơn cô ấy. Có lẽ sau nhiều năm, chỉ có mình Tố Nam đi cùng cô. Khi gió mạnh, cô ấy sẽ nhắc cô mặc thêm quần áo vào. Khi hoàn cảnh khó khăn, cô ấy sẽ là người đầu tiên xuất hiện và ở bên cô. Uống với cô và nói chuyện với cô...
Tố Nam tìm kiếm và lấy tay kéo bàn tay lạnh của Hạ Dạ, cô nói nhẹ nhàng, "Ngớ ngẩn, có cần phải nói đến những điều khách sáo giữa hai chúng ta không? Hạ Dạ, đừng buồn. Có rất nhiều người tốt trên thế giới này. Trái Đất vẫn quay không vì một người như Hàn Nhất Phong mà chậm lại. Thật sự không đáng!"
Tịch Hạ Dạ không trả lời. Cô ấy chỉ thở dài, rồi đột nhiên quay lại nhìn ra cửa sổ. Điều nằm trong tầm mắt của cô là những ánh sáng chói lọi, những tia sáng nhấp nháy lóe lên liên tục đến nỗi mắt cô bắt đầu cảm thấy đau.
Trước khi say, cô đột nhiên nhớ về hình ảnh tuyệt tình của Hàn Nhất Phong khi anh ta bỏ đi. Cho dù cô cố gắng thế nào, cho dù cô đã bất chấp sĩ diện của mình để cầu xin anh ta quay lại, cô vẫn không nhận được sự hồi đáp lời nào từ người đàn ông ấy...
"Từ bỏ đi Hạ Dạ. Cô biết là bây giờ tôi đã yêu một người khác, và người đó không phải là cô.
Hãy cho nhau lối đi riêng. Cô sẽ quên được tôi theo thời gian. Tôi hy vọng cô sẽ sống tốt. Tôi sẽ làm hết sức mình để bù đắp cho cô."
...
Cô nhớ lại khi ấy anh ta quay lại chỉ để nói như thế rồi rời đi, thời tiết cũng như ngày hôm nay.
Cô nhớ rằng ngày hôm đó, cô đã muốn đuổi theo Hàn Nhất Phong, nhưng khi cô chợt nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong chiếc xe đó, cô lập tức mất hết sức mạnh và ý chí.
Cuối cùng, cô vẫn không vội vàng hỏi tại sao, hoặc để Hàn Nhất Phong cho cô một lý do. Thay vào đó, cô đứng chịu đựng mưa suốt đêm dưới ánh đèn đường vàng nhợt nhạt. Cho đến khi thấy bình minh... cô cảm thấy cứng đơ và tê liệt khắp người. Lúc ấy, cô đã cười rồi ngất xỉu vì những sự tổn thương đã xảy ra.
Vì sự thờ ơ của anh ta khi quay lại, tất cả hy vọng của cô đã biến thành một đám mây mù. Những gì còn lại là một nỗi đau thấu tim. Đó là một cơn đau tận xương tủy.
Đột nhiên cô cảm thấy bị đè nặng ở ngực, trái tim đầy vết thương của cô bị nghẹn lại. Những sự mơ hồ cùng nỗi đau tột cùng trong trái tim. Cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa. Cô đứng dậy và nói với Tố Nam, "Mình đi nghỉ một chút."
Tố Nam cũng giật mình. Cô muốn đứng dậy và đuổi theo Hạ Dạ nhưng điện thoại trong túi cô đột nhiên reo lên...