Cô lái xe về lại nhà của mình, vừa mở cửa bước vào đã thấy Thời Cảnh Lâm đang ngồi thư thái ở trên ghế sô pha.
Vừa thấy cô, anh đã cất giọng : 2
" Khi nãy thư kí của tôi, anh ta vừa gửi cho tôi thông tin liên quan đến cha mẹ ruột của cô đấy.
"
Sở Kiều Vy nghe thấy có thông tin về cha mẹ ruột, cô vội cởi đôi giày cao gót.
Đi đến ghế sô pha, gọn gàng mà chỉn lại tà váy cẩn thận ngồi xuống.
Thời Cảnh Lâm đưa cho cô một tập tài liệu được niêm phong.
Vừa mở ra cô đã sững sờ trước những gì được ghi bên trên.
Anh cũng dự đoán được sắc mặt của cô liền nói cho cô biết những gì Ân Thừa Quân đã nói với anh.
" Khi thư kí của tôi đến trại trẻ mồ côi thì nơi đó đã bị đập đi xây lại.
Mất rất nhiều thời gian mới tìm ra người năm đó chăm sóc cô.
" (2
" Họ bảo là khi ấy có một người phụ nữ với da vẻ hồng hào, ăn mặt rất sang trọng.
Độ khoản 50 trở xuống.
" *))
"Người đó đã đưa cho cô ta một xấp tiền lớn.
Khi ấy vì dấu ấn để lại quá lớn khiến cho cô ta đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
" 1
"Người kia đã dặn cô ta chăm sóc tốt cho cô.
Từ đó về sau thì biệt tích, mãi đến khi Sở Đông Uy đi công tác thì phát hiện ra cô.
" (1)
"Ông ta đã nhận nuôi cô và nuôi dưỡng cô cho đến bây giờ.
Còn trong đó là thông tin mà tôi đã tìm được về cha mẹ của cô.
"
Sở Kiều Vy với đôi tay run rẩy nhìn vào dòng chữ nhỏ trên tờ giấy " Qua đời vào ngày XX tháng XX Năm 20XX ".
Cô không tin vào những gì mình thấy được.
(
Cha mẹ của cô đã qua đời cách đây bảy năm.
Họ cùng mất vào một thời điểm, thời gian đều trùng khớp.
Lý do qua đời là vì tai nạn giao thông, khi đưa đến bệnh viện thì đã mất máu quá nhiều mà ra đi.
Thời điểm hai người họ biến mất là vào một năm sau lúc cô được Sở gia nhận nuôi.
Cầm tờ giấy trên tay dù rất mỏng, nhưng lại khiến cô cảm thấy nặng nề.
Bạch Ngôn Thiếu 70 tuổi.
Tấm chân dung về người đàn ông được cho là cha ruột của cô.
Công ty đã phá sản, sau này kiểm tra phát hiện mắc bệnh ung thư.
(2
Phó Hòa Thư 65 tuổi.
Từng làm việc tại nhà máy nhưng sau đó không rõ nguyên do bị cắt đứt quan hệ với Phó gia.
Dựa vào số tiền trợ cấp mà sống.
(1)
Khi này cô cầm lấy tờ giấy cuối kia, bên trên là thông tin của một người đàn ông.
" Bạch Diệp Tiêu 25 tuổi, con trai duy nhất của Bạch gia.
" (1
Dáng người cao ráo, khuôn mặt như được chạm khắc tỉ mỉ.
Ánh mắt chứa đầy sự mệt mỏi có phần nghiêm nghị.
Quả thật gen di chuyền của nhà họ rất tốt.
Sở Kiều Vy cũng được hưởng nhan sắc từ bọn họ.
Người này rất có thể là anh trai của cô, trước đây cô chưa từng nghĩ mình có một người anh trai.
Nơi cư trú cũng được ghi rõ ràng ở trên đây.
(1)
Sở Kiều Vy bắt đầu nhớ ra công ty Bạch trước đây từng phá sản một lần nhưng đã có một người gây dựng lại được nó.
Hiện tại giám đốc điều hành công ty là Hàn Diệp Tiêu.
Anh ta có lẽ đã được một gia đình nhận nuôi rồi đối họ, và hồi ấy rất ít người biết được Bạch gia có một đứa con trai.
Công ty của anh ta nằm ở thành phố C cách chỗ này của cô khá xa.
Dù khá buồn khi cha mẹ của cô đã không còn nữa nhưng cô lại có chút vui khi vẫn còn một người thân.
Nhưng liệu Hàn Diệp Tiêu có nhận ra cô không? Hay anh ta thậm chí còn không biết mình có một người em gái.
Nghĩ đến đây tâm trạng của cô trở lên nặng nề, đôi mắt chứa đầy ý nghĩa sâu xa.
Công ty của anh ta vừa tung ra sản phẩm mới.
Lợi nhuận thu về rất nhiều, nhanh chóng lọt vào top 10 trong nước.
Cô có nên đi tìm không? Hàn Diệp Tiêu là người thân duy nhất của cô.
Nhưng nếu như anh ta lại không như cô nghĩ thì sao? Cô rất sợ, sợ phải đối mặt.
(1
" Thời Cảnh Lâm, anh còn tìm được thêm thông tin gì về Hàn Diệp Tiêu không?" •
Anh ngầm nghĩ hồi lâu.
Số tài liệu Ân Thừa Quân đưa cho anh, anh cũng đã đưa hết lại cho cô.
Hoàn toàn không còn gì.
Ân Thừa Quân nói với anh sự việc năm đó cha mẹ của Sở Kiều Vy không phải vì tai nạn mà chết.
Năm ấy Bạch gia xảy ra hỏa hoạn, tất cả người có mặt trong dinh thự không ai còn sống.
Thông tin này cũng là anh vừa nhớ ra, đang định nói cho cô nghe nhưng lại nghĩ cô sẽ truy cho ra chuyện này.
Vụ hỏa hoạn năm đó rất có thế là do người ngoài gây nên.
Sự việc này không hề đơn giản.
Bạch gia cũng chỉ còn vài người rải rác ở khắp nơi.
Anh quyết định rồi, không thể giấu cô chuyện này.
Nếu đúng như những gì anh nghĩ thì rất có thể Sở gia cũng liên quan đến vụ việc năm đó.
Chuyện này là việc gia đình của Sở Kiều Vy.
Anh là người ngoài, tốt nhất không nên xen vào.
Thời Cảnh Lâm anh quyết định sẽ kể lại cho cô nghe.
" Sở Kiều Vy, còn chuyện này nữa.."
Sau khi nghe xong toàn bộ, càng ngày cô càng muốn điều tra.
Làm sáng tỏ vụ việc năm ấy, cô phải tìm cho ra, nếu như Sở gia thật sự có liên quan.
Cô nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Hiện tại cô cũng cần phải có nhiều tiền, phải có một công việc ổn định trước lúc ấy.
Nếu như đến cả việc này cô cũng không làm xong thì e rằng việc trả thù Sở gia là bất khả thi.
Số tiền cô có hiện tại vẫn còn chưa đủ, trừ đi tiền mua lại mảnh đật thì thật sự còn thiếu rất nhiều.
Của cải hồi môn nếu bán đi chắc cũng được " 39.800.000 ".
Nhiêu đây thì khi đi đâu giá vẫn không giật lại với đám nhà giàu.
Cô đang suy nghĩ làm cách nào để kiếm nhiều tiền nhanh nhất thì ánh mắt không tự chủ nhìn sang phía Thời Cảnh Lâm.
Phải rồi, cô còn có anh ta.
Sở Kiều Vy mới chỉ lấy được tiền của dự án đầu vẫn còn dự án thứ hai là chưa lấy.
Nghĩ đến đây cô quay sang nói với anh.
" Thời Cảnh Lâm, dự án thứ hai.
Anh dự định khi nào sẽ tiến hành.
Có thể cho tôi lấy tiền được không? "
" Sao tự dưng cô lại cần tiền đến vậy? "
Sở Kiều Vy cũng không giấu anh làm gì, cô biết anh ta lắm tiền như vậy sẽ không để ý đến một khoản tiền nhỏ.
" Vào tối mai sẽ diễn ra buổi đấu giá.
Món cuối cùng chính là một mảnh đất rộng 50m ở XXX."
"Nó có gì đáng để cô bỏ tiền sao?"
" Có, sau này cho thuê với giá rẻ có thể kiếm được nhiều tiền.
Vì nó nằm ở nơi thu hút nhất lại có phong cảnh rất đẹp.
"
" Cô định mua để ở? "- Anh thắc mắc
" Tôi có nhà ở đây rồi còn chuyển đi đâu.
Vả lại tôi có dự đoán được sau này sẽ bán được miếng đất đó với giá cao hơn số tiền tôi bỏ ra mua nó.
"- Cô tận tình giải thích cho anh
" Tôi đi cùng cô."- Anh trầm giọng.
Sở Kiều Vy đương nhiên không muốn anh ta đi cùng mình.
Nhưng nghĩ lại rất có thể Thời Cảnh Lâm sẽ giúp cô lấy được mảnh đất.
Chỉ cần sau đó đưa ra điều kiện giao dịch là có thể lấy mảnh đất mà không phải tốn lấy một đồng.
Vừa nghĩ đến đôi mắt cô hiện lên ý định sâu xa.
" Được, anh đi với tôi.
Nhưng phải giúp tôi đấu giá được mảnh đất đấy, tiền sẽ chia đôi.
Tôi có thể trả cho anh một nửa, nửa còn lại anh ra điều kiện tương xứng.
"
Thời Cảnh Lâm không nhận ra được mình là đang bị người trước mặt tận dụng triệt để.
Sở Kiều Vy nhẹ giọng nói với anh khiến anh có chút không quen.