Sở Kiều Vy lựa lấy một chiếc bàn còn trống rồi gọi Nhược Thư Du.
Cô biết điều này sẽ khiến cho người phụ nữ này bớt căng thắng hơn.
(3)
Mới ban nãy thôi, cô dường như đoán được Nhược Thư Du không phải một người am hiểu về chính trị, kinh doanh.
Có lẽ cô ấy làm một công việc khác.
Chưa để cô kịp nghĩ thêm thì Nhược Thư Du đã bắt chuyện với một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề chính.
"Sở Kiều Vy, cô là đang muốn khuyên tôi không nên ghen tuông vớ vẩn? "
Có chút giật mình nhưng sắc mặt của Sở Kiều Vy nhanh chóng nguôi ngoai chỉ để lại trên gương mặt một nụ cười xinh đẹp chứa đầy ẩn ý thâm tình.
" Vâng, vị phu nhân không nghĩ là mình đã quá kiểm soát sao?"
" Lo cho chồng mình là nghĩa vụ của một người vợ.
Cô cũng có chồng, vì sao cô không thể hiểu? ".
" Vợ chồng" xém chút nữa cô cũng quên rằng mình đã là người có gia đình.
Sở Kiều Vy cũng nhận ra chẳng còn bao lâu nữa là hợp đồng một năm sẽ kết thúc.
(2
Cô còn chưa thỏa mãn với số tiền hiện tại dù nó đủ để cô sống thêm chục năm.
Nhưng việc hiện tại cô cần nghĩ ở đây đó là Nhược Thư Du cần thay đổi.
" Vậy bây giờ nếu đổi lại vai vế, chồng của cô sẽ kiểm soát hết toàn bộ mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp của cô.
Mọi lúc mọi nơi đều muốn chắc chắn cô vẫn còn trong phạm vi an toàn.
"
" Liệu cô có chấp nhận." (
Nhược Thư Du hoàn toàn không nhận ra bản thân đã sai mà chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt này mang lại cho cô một cảm giác khó chịu.
1
Cô không nói lời nào mà đứng dậy khỏi ghế của mình.
Vớ lấy cốc nước bên cạnh, đang định trút giận thì đã bị Sở Kiều Vy ngăn lại.
Cô nhìn người phụ nữ trước mặt rồi lại nhẹ giọng khuyên bảo.
" Đây là thực tế, cô là một tiểu thư sống trong nhung lụa, tài năng xuất chúng lại không nhận ra vấn đề nằm ở bản thân.
"
"Cô lấy quyền gì mà nói tôi.
Tôi với cô còn chẳng là gì.
"- Nhược Thư Du không phục mà buông lời.
(2
Ly nước đang cầm trên tay cũng đã bị Sở Kiều Vy giật lại.
Cô vẫn nhìn Nhược Thư Du như muốn khẳng định lại câu nói của bản thần.
Trước bầu không khí ngột ngạt này, Sở Kiều Vy cũng hết cách mà thở dài ngán ngẩm.
Có lẽ cô chẳng thể khuyên bảo một người chưa từng nếm trải cay đắng.
Sở Kiều Vy đứng dậy, cô nhẹ nhàng uống hết cốc nước mà Nhược Thư Du đã định hất.
Cầm lấy túi sách da trắng tinh khôi của mình mà bước ra cửa còn không quên để lại một câu.
2
" Nhược Thư Du, cô có phải nên suy nghĩ lại không.
"
Nói xong cô bước ra ngoài, dù sao thì Nhược Thư Du cũng không thể bước vào trong phòng của chồng mình.
Cô ta đã nhận ra nếu nán lại ở đó lâu hơn sẽ chỉ làm mình mờ nhạt, không được chú ý.
Sở Kiều Vy đang dạo bước trên hàng lang tìm căn phòng mà Thời Cảnh Lâm và Hàn Diệp Tiêu đang bàn luận công việc.
Dù sao cô đây cũng là muốn xem Thời Cảnh Lâm sẽ biểu diễn như nào.
Đang loay hoay tìm phòng thì bồng dưng một người đâm sầm vào cô.
Lực mạnh khiến cô mất đà ở đế giày cao gót mà ngã xuống đất.
Người con trai với chiếc mắt kính tròn cùng mái tóc rũ rượi khó nhìn thấy khuôn mặt lúi húi xin lồi.
" Tôi xin lỗi, xin lỗi.
Cô có sao không, tôi sẽ đền đồ cho cô.
"
Bộ quần áo trắng của cô đã bị dính đầy nước sốt theo sau đó là rượu vang.
Sở Kiều Vy nhìn người con trai trước mặt, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong người cô.
Dường như rất quen thuộc nhưng cô chẳng thể nhớ nổi mình đã từng gặp người con trai này ở đâu.
Khi này cánh cửa phòng sau cô mở ra, tiếng giày âu nhẹ nhàng gõ lên sàn gỗ tinh xảo.
Hàn Diệp Tiêu cùng Thời Cảnh Lâm đồng thời bước ra.
Khi này anh chú ý đến Sở Kiều Vy với vẻ mặt hoang mang đang ngồi dưới đất cùng mớ hỗn độn.
"A..
"- Sở Kiều Vy khẽ kêu lên một tiếng.
Thời Cảnh Lâm trông phút chốc ngạc nhiên trước người xuất hiện đột ngột này.
Ngay sau đó anh vội cởi áo khoác ngoài che lên người cho Sở Kiều Vy.
Hàn Diệp Tiêu cũng thấy Nhược Thư Du đang ngồi một góc khóc thút thít.
Anh lo lắng mà chạy đến hỏi han, trước những câu hỏi dồn dập của anh.
Cô chỉ im lặng mà không nói thêm lời nào.
" Áo anh sẽ bẩn đấy.
Không phải chiếc áo này rất mắc tiền sao? "- Vừa nói cô vừa định cởi ra.
" Cô nghĩ tôi thiếu tiền? "- Anh thẳng thừng nói.
Sở Kiều Vy cũng mệt đôi co với tên mặt lạnh này.
Đang định đứng dậy thì đôi chân của cô bất ngờ sụp xuống.
Ngó xuống bên dưới chân thì thấy những mảnh vỡ đã đâm lên lớp da thịt từ bao giờ
Màu máu trộn lẫn cùng sốt và rượu vang khiến cô hoàn toàn không nhận ra bản thân bị thương.
Cơn đau cũng không có cảm giác, dường như nó quá nhẹ so với những gì cô đã trải qua.
Thấy cô không thể đứng dậy, Thời Cảnh Lâm thở dài một hơi đầy bất lực cũng có phần ngán ngẩm.
Anh cẩn thận che đi vết dơ đang dính trên quần áo của Sở Kiều Vy rồi bế cô lên trước sự bất ngờ của cô
"Này, anh có thể buông ra không.
Tôi vẫn còn chân.
"- Cô cương quyết cự tuyệt.
" Cô còn muốn làm xấu mặt tôi đến khi nào.
"- Anh lạnh nhạt buông lời.
Thời Cảnh Lâm biết chỉ có những câu nói này mới khiến Sở Kiều Vy ngoan ngoãn ngồi im để anh bế ra đến xe.
Trước khi bước ra ngoài anh còn liếc sang nhìn người nhân viên đang cúi gằm mặt xuống.
" Đừng sợ, cậu mau dọn dẹp đi."
Nói rồi anh bước ra bên ngoài.
Dường như không quen với tư thế này, cả người cô lơ lửng khiến cô có cảm giác không an toàn.
Sở Kiều Vy đưa tay lên quàng lên cổ của Thời Cảnh Lâm.
" Anh đặt tôi xuống nhanh đi, tôi sắp bị anh bế đến liệt rồi.
"
Vừa nói Sở Kiều Vy vừa nhắm chặt đôi mi như sợ bản thân sẽ rớt xuống.
Anh đặt cô vào ghế sau rồi bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.
Ở trên xe, Thời Cảnh Lâm cẩn thận cầm máu cho cô.
Ban nãy anh đã nhổ những mảnh thủy tinh ra ngoài.
Khi ấy sắc mặt của Sở Kiều Vy có chút xanh sao.
Chẳng thể hiểu khi ấy trong lòng anh như có một cái gai, nó không ngừng đâm vào lớp thịt khiến anh đau nhói.
Bây giờ nhìn đôi tay đang dính đầy máu, một nỗi hoảng sợ bao trùm lấy tâm trí anh
Trước đây sao anh không nhận ra bản thân mình lại yếu đuối như vậy.
Khi ấy chỉ có Sở Kiều Thanh là người trong mộng còn giờ đây trước mặt anh chẳng phải người con gái ấy mà là Sở Kiều Vy.
Bất chợt giọng nói ngọt ngào cùng mùi hương kéo anh về hiện thực.
Sở Kiều Vy vẻ mặt kiệt quệ, cô cảm thấy rất mệt muốn ngủ một giấc.
" Này, anh trông thật thảm hại."
Nghe câu nói của Sở Kiều Vy, tâm trạng hoảng loạn ban nãy cũng vơi đi.
Anh khẽ cười nhạt rồi đáp trả lại câu nói của cô.
"Em cũng vậy.
Chẳng thua kém tôi.
"
Vừa xuống xe, anh đã gấp gáp bế cô vào trong bệnh viện lớn.
Sau một hồi chữa trị thì vết thương dài ở chân Sở Kiều Vy cũng đã được khâu lại.
Cô nhìn vào vết thương rồi lại thở dài.
Có lẽ nó sẽ để lại sẹo trên đôi chân.
Nhưng nó cũng chẳng còn là vấn đề vì trên người cô bây giờ còn chỗ nào lành lặn nữa.
Thêm một vết cũng không thành vấn đề.
Thời Cảnh Lâm nhìn vào vết khâu sau đó anh quay sang hỏi cô y tá bên cạnh mình.
" Vết thương này có để lại sẹo không."
Cô y tá tiến đến nhìn vào đôi chân của Sở Kiều Vy, vẻ mặt có chút khó xử nhưng rồi cũng phải thật lòng mà trả lời.
"Sẽ để lại sẹo, một vết sẹo rất lớn.
"